“Lo thu thập đi, trước hừng đông chúng tôi sẽ đến lều trại tìm mấy người lấy hohồng.”
“Nhớ đừng để bọn lưu dân xung quanh cánh đồng trộm đi cánh hohồng Càn Diệp đấy!” Công nhân nghiêm khắc cảnh cáo, “Nếu bị trộm đi thì mấy người không chỉ một giọt nước hocũng không lấy được mà còn bị nhà máy đuổi việc, kết cục cuối cùng giống như bọn lưu dân đó vậy! Hiểu chưa?”
Nói xong, công nhân đưa cho Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi hai túi vải bố để đựng hoa, một đôi găng tay bông hái hođể ngăn mùi trên da tay làm ô nhiễm hohồng, một chiếc nhíp dài để nhặt những nụ bị rụng và một tờ bảng biểu tiền lương.
Công nhân tùy tay đưa bảng biểu tiền lương cho Bạch Liễu, còn rất đắc ý nói thêm: “Mấy người làm việc cẩu thả chụp giựt thì coi chừng sẽ bị đuổi việc trở thành lưu dân nhé, tỉ lệ đào thải ở nhà máy chúng tôi rất cao, những người có thể thăng chức thành nhân viên chế biến như tôi đều có khả năng hái kg hohồng trong giờ đấy.”
“Nhìn mấy người thì hơn phân nửa là không bằng được / của tôi rồi, rất có khả năng đây là đêm cuối cùng của mấy người trong nhà máy đó, cố gắng hưởng thụ mùi hương ban đầu của hohồng Càn Diệp đi, đối với mấy người cũng chẳng thiệt thòi gì —— lều trại trên cánh đồng chúng tôi chính là phòng khách sạn quý nhất trên thế giới, không biết bao nhiêu người sẵn sàng bỏ hàng đống vàng ở một đêm phải đặt trước biết bao lâu..”
“Cũng là mấy người may mắn..” Công nhân một bên bước nhanh trở về một bên căm giận bất bình mà nói thầm, “Năm ngoái sản lượng hohồng Càn Diệp không nhiều, rất nhiều người bị héo tàn, năm nay bệnh bạc lá không nghiêm trọng, khó mà tìm thấy người thường không ăn trộm hohồng trong ruộng hoa, lễ hội hohồng tháng lại sắp tới, đúng lúc thời điểm hoquý thiếu người mới đến lượt người mới như mấy người có cơ hội vào đây làm việc..”
“… Nhóm của tôi chỉ tuyển nghiên cứu sinh có trình độ trở lên, hoặc là những người đã xuất bản hơn ba bài báo nghiên cứu về hohồng Càn Diệp và tốt nghiệp với hệ số tác động SCI từ , trở lên để hái ho… “
( Dự án là các trường đại học trọng điểm quốc gia. Còn dự án là các trường đại học đẳng cấp thế giới. – ý cha này là tuyển mấy học bá vô hái hohồng đó =)))
Sinh viên thời đại cả ngày chơi game dẫn đến thành tích bê bết, gà rừng tốt nghiệp đại học Bạch Liễu: “…”
Học sinh lớp hai tại một trường tiểu học khuyết tật, đang tập đọc Lưu Giai Nghi: “…”
Mặc dù giá trị trí lực của tôi không thấp nhưng anh đang nói cái quỷ vì vậy??
Lưu Giai Nghi giơ hai cái bao tay to tổ bố bằng cả khuôn mặt của mình, yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Liễu: “Anh có thể hái hohồng không?”
—— nghe công nhân kia nói thì hái hohồng Càn Diệp cũng là một nghệ thuật sống thì phải.
“Không, anh chưa hái hohồng bao giờ.” Bạch Liễu trả lời rất kiên quyết, nhưng hắn nhanh nhẹn buộc chặt cái bao bên cạnh cạp quần, kéo tay áo sơ mi trắng lên, buộc chặt ống quần rồi mang chiếc bao tay vải dày như nướng bánh, nháy mắt thay đổi từ một công nhân cổ cồn trắng thành thị thành một gã nhà quê, nhìn dáng vẻ như sẵn sàng làm việc trên đồng ruộng bất cứ lúc nào.
Hắn nhìn về phía vẻ mặt chất vất của Lưu Giai Nghi 【 sao anh lại thuần thục như vậy? 】, tay cầm nhíp giải thích: “Lúc nhỏ anh đã cắt qua cỏ heo rồi, tuy rằng thu hoạch khác với hohồng nhưng chắc là cách thức cũng giống nhau đó.”
Lưu Giai Nghi: “……”
Làm ơn đừng coi hohồng là cỏ heo được không!!
Bạch Liễu quỳ một gối xuống, cũng giúp Lưu Giai Nghi xắn tay áo, buộc chặt ống quần, miễn cung kéo găng tay xuống và đeo vào cho cô bé. Hắn vừa làm vừa bình tĩnh giải thích với Lưu Giai Nghi: “Tạm thời không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện, em không phát hiện là Đường Nhị Đả không ở đây sao?”
Thật ra Lưu Giai Nghi đã phát hiện nhưng cô bé lại không hiểu tại sao.
“Nếu những người sau màn muốn anh và Đường Nhị Đả chém giết nhau thì họ nên thả Đường Nhị Đả, một con mãnh thú có sức sát thương mạnh mẽ vào đầu trò chơi để nhanh chóng giết kẻ yếu ớt như anh mới đúng.” Tay Lưu Giai Nghi đỡ lấy bải vai Bạch Liễu, nâng chân để Bạch Liễu sửa giày và tất cho mình, nhưng khuôn mặt non nớt lại mang theo vẻ thâm trầm không phù hợp với tuổi tác của cô bé chút nào, “Nhưng người đó lại cố ý ngăn cách anh và Đường Nhị Đả, đây là bảo vệ anh, tại sao chứ?”
“Bởi vì mục đích gã thiết kế trò chơi này không phải làm anh bị git cht.” Bạch Liễu đứng dậy vỗ vỗ tay, hắn rũ xuống mi mắt ngữ khí không rõ, “Mà để anh có năng lực bắt lấy nhược điểm rồi git cht đối thủ.”
Lưu Giai Nghi ngẩn ra: “Giống như trong vòng trước của trò chơi, trước tiên để anh nmđược linh hồn của Lưu Hoài, sau đó đối phó em phải không? Trong trò này rất có khả năng là Đường Nhị Đả đã bị phái đi cánh đồng hokhác, chờ cho đến khi ——”
“—— chờ cho đến khi gã cảm thấy anh có năng lực git cht Đường Nhị Đả thì chúng ta mới có thể đối mặt với nhau.” Bạch Liễu nhàn nhạt bổ sung lời nói của Lưu Giai Nghi, trên mặt hắn còn mang theo một chút ý cười thản nhiên: “Tiết mục mãnh thú giết người thì kém thú vị hơn là quẳng hai con mãnh thú đang nổi điên vào thú trường cho chúng chém giết nhau.”
“Đương nhiên, gã làm như vậy còn có một nguyên nhân, nhưng mà anh cảm thấy em đã đoán được.” Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Giai Nghi
Một cơn ớn lạnh không kiềm chế được chạy dọc sống lưng Lưu Gia Linh, cô bé chm rãi nói: “Bởi vì khán giả cũng thích xem loại diễn biến này, nếu có liên quan đến hệ thống thì có thể kiếm lời từ hệ thống. Dựa vào TV nhỏ này là cách dễ dàng nhất cách để nhận được donate và lượt thích, mà các nguồn tiền và lợi ích khác nhau chúng ta nhận được từ khán giả sẽ bị hệ thống trích xuất một số … “
“Thậm chí nếu chúng ta cht thì tiền của chúng ta và cả linh hồn nữa, đều bị hệ thống lấy đi..”
Tất cả bọn họ đều chỉ là..những con vật được người sau màn tùy ý thả ra mua vui cho người khác.. mà thôi.
“Cho nên tạm thời không cần lo lắng chuyện sống cht của chúng ta, người sau màn không dễ dàng để anh cht đâu.” Bạch Liễu rút tờ bảng biểu tiền lương trong túi ra, đưa Lưu Giai Nghi xem rồi thở dài, “Đi làm công thật nè trời …”
Trọng lượng hohồng và tiền công tương ứng được liệt kê trên bảng lương.
Số liệu tham khảo: Một đóa hohồng Càn Diệp (chưa sấy khô) nặng khoảng g.
Hái kg hohồng Càn Diệp (còn nguyên hovà cành) đổi được một lọ nước hohohồng Càn Diệp ml, nồng độ % ~ %
(Lưu ý: Một lọ nước hocấp thấp có nồng độ từ đến % có thể lưu hương trên cơ thể người trong giờ)
【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi mở khóa nhiệm vụ phụ】
【Nhiệm vụ phụ: Người chơi thu thập kg hohồng tối nay】
【Nếu nhiệm vụ thành công, người chơi có thể đổi lấy lọ nước hocấp thấp đầu tiên của hohồng Càn Diệp, có thể dùng để giải trừ ô nhiễm, bước đầu tiên sẽ được thăng cấp thành nhân viên chế biến! Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị sa thải và bị đuổi ra bên ngoài, trở thành lưu dân. 】
Bạch Liễu ở trong lòng yên lặng tính toán, một đóa hohồng g, như vậy kg hohồng chính là……
“… . bông hồng …” Lưu Giai Nghi không thể tin nổi từ bảng lương nhìn qua Bạch Liễu, “Muốn chúng ta hái . bông hồng Càn Diệp mới đưa cho chúng ta một lọ nước hocấp thấp dùng được giờ?! Bọn họ tưởng chúng ta là thú vật chắc?”
Bạch Liễu tập mãi thành thói quen nhìn lướt qua Lưu Giai Nghi: “Chúc mừng em, người bạn nhỏ, em đã giác ngộ được chân lý đi làm công rồi đó!”
“Tháng nào trả lương anh cũng nói chuyện với sếp y như vậy đó.” Bạch Liễu ngậm ngùi, “Sau đó anh bị cấp trên sa thải, nhưng anh cũng cảm thấy không còn hứng thú với chuyện làm nhiều hưởng ít như vậy nữa. Sau này anh vừa mới bắt đầu làm nghề tự do ( kiếm tiền trong game kinh dị), chưa được vui sướng bao lâu thì bây giờ game kinh dị lại bắt anh làm công nữa, mà tiền lương còn ít hơn cả lúc trước …
Mắt thường cũng nhìn thấy là hắn bắt đầu than khóc.
Lưu Giai Nghi: “……”
Được rồi, đụng đến vết thương lòng của hắn rồi …
Nhưng Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi nói thì nói, tay chân vẫn rất nhanh nhẹn cầm bao tải bước xuống cánh đồng hoa.
Cánh đồng hodày đặc những bông hồng tươi tốt, những hàng bụi hồng chừa lối đi hẹp chừng một người, Bạch Liễu lúc này đang chầm chậm di chuyển trên lối đi này, dùng nhíp nhặt những bông hồng hai bên.
Bạch Liễu muốn di chuyển thật nhanh, nhưng dưới đáy ruộng hohồng là một lớp bùn đỏ khá mềm và dính, bước vào giống như bước vào đầm lầy, dù có ủng bằng nhựa trơn cũng rất khó di chuyển, hơn nữa loại bùn đỏ này phảng phất có một mùi tanh, không phải mùi máu, mà là mùi biển.
Một điều kỳ lạ nữa là hầu như tất cả các bông hồng nở rộ ở đây đều giống hệt nhau về kích thước, màu sắc, số lượng cánh hoa, giống như ai đó đang chọn vào bông hồng rồi copy và paste tất cả các bông hồng vào trong toàn bộ cánh đồng hohồng.
Bạch Liễu dùng nhíp giữ gốc hohồng và nhấc lên, cành hồng được hái, hắn cách một khoảng cách xa quan sát hohồng Càn Diệp mới hái này —— đây là một loại hohồng rất độc đáo, ít nhất Bạch Liễu chưa bao giờ nhìn thấy chủng loại hohồng này trong thực tế.
Khi các chồi chưa được kéo dài hết, các cánh honhô ra khỏi gốc có màu đỏ sẫm gần như màu đen và tím, mép của cánh hodần dần trở thành một loại màu đỏ hồng, và ngoài cùng là màu hồng nhạt khác với hohồng thường hình bầu dục xanh đậm, lá và gai hình trái tim trên thân của hohồng Càn Diệp khi trưởng thành đã ngả sang màu vàng, héo rũ và rụng ngay khi vừa hái —— đây cũng là nguồn gốc tên của hohồng này.
Trong nháy mắt khi hohồng lá khô trưởng thành, toàn bộ thân và lá đã cung cấp dinh dưỡng sẽ khô héo, chỉ còn lại những nụ hocăng mọng và thơm ngào ngạt —— giống như con người ta nghiện mùi thơm nồng của nó, nhưng vẫn không thể chiếm được nó.
Nó là một loài hohồng rất hung dữ, phát triển và tạo ra hương thơm.
Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi chân thấp chân cao đi dạo trong cánh đồng hoa, sau khoảng một giờ, hai người không hẹn mà cùng ngừng lại đi về hướng ven cánh đồng.
Lưu Giai Nghi đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở ra đưa cho Bạch Liễu cái bao đựng đầy hohồng vừa hái được ôm ngang hông, sau đó mềm nhũn ngồi trên mặt đất uống một hơi thuốc bổ sung sức lực.
Hiện tại trong game đã gần đến tháng và tháng rồi, đêm cũng không mát cho lắm, ở một nơi cây cối um tùm, ẩm thấp như ruộng hoa, sẽ có một cái nóng oi ả phả vào cổ và sống lưng, đặc biệt là khi họ vẫn đang lội sâu vào một cánh đồng hođể hái hoa, hoàn toàn chính là lao động thủ công.
- -----oOo------