“… Nếu người này thực sự là tuyển thủ của chiến đội Hiệp Hội Quốc Vương, với kỹ năng và khả năng chiến đấu cá nhân này, thì trận đấu đơn năm nay ước tính hấp dẫn đấy. Tui dự đoán người này hẳn sẽ lọt trong top năm … “
“Nhưng rốt cuộc gã là ai vậy? Mị tìm kiếm trong toàn bộ thư viện video cũng không thấy video nào của gã, mạnh như thế này mà chẳng thấy tên tuổi gì, mà gã đã chọn hiển thị bảng điều khiển chính mình xem thôi. Móa, mị tò mò thật đấy! Không biết cấp bậc gã như thế nào!”
Một người đàn ông đội mũ chóp, mặc vest chỉnh tề, trên tay đeo vài chiếc nhẫn kim cương lớn sáng bóng, nhưng lạ lùng là lại đeo một lớp găng tay trắng dưới nhẫn đứng giữa đám đông khán giả. Anh ta chống một cây trượng bằng gỗ sơn mài đen, ngẩng đầu nhìn vào chiếc TV nhỏ của Đường Nhị Đả.
Ngón tay của người đàn ông đang cầm đầu nhọn hình bầu dục của quyền trượng nhúc nhích một chút, tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng nở nụ cười: “Năm nay nhiều ngựa chiến thật đấy.”
Anh ta ngẫu nhiên rút ra một nửa chiếc khăn quàng cổ màu trắng từ trong nguc, nhưng chiếc khăn nguc màu trắng kia dường như có phép thuật, lần lượt rút ra từng cái, từng cái khác nhau, trên khăn nguc đều in những hovăn khác nhau, trên đó có rất nhiều ảnh chân dung của nhiều người chơi, và chân dung cuối cùng là của Hắc Đào.
Nếu Vương Thuấn ở chỗ này, hắn nhất định có thể nhanh chóng nhận ra thân phận người đàn ông ăn mặc quái dị, hành vi kỳ lạ, không ai biết rõ kia là ai —— chính là người là Vương Thuấn đang tìm, người mà hắn cho rằng có thể phá giải tình hình bế tắc của Bạch Liễu bị Hiệp Hội Quốc Vương vây khốn —— Charles, hội trưởng hiệp hội thứ năm 【 Hiệp Hội Dân Cờ Bạc】.
Kỹ năng thân phận của hội trưởng Charles tên là 【 Ảo thuật gia trên chiếu bạc】, việc người này thích làm nhất đó chính là tìm kiếm người chơi hắc mã có thể xuất hiện trong giải đấu, sau đó bỏ vốn đầu tư vào đối phương, để đối phương phát triển thực lực mạnh mẽ nhất, cuối cùng tỏa sáng rực rỡ trong giải đấu.
Đồng thời, vị hội trưởng này sẽ đặt cược cao ngất trời cho 【 hắc mã 】 mà anh ta đã bồi dưỡng và lựa chọn trong suốt giải đấu. Sau đó dựa vào màn trình diễn tuyệt vời của 【 hắc mã 】, vị hội trưởng cũng là người đầu tư này, sẽ thắng cuộc và nhận được một đống điểm từ vụ cá cược.
Nói đơn giản hơn, cách đánh bạc ưa thích của vị hội trưởng 【 Hiệp Hội Dân Cờ Bạc】này đó chính là 【 cược ngựa 】, anh ta cũng có sở thích lưu lại những【 quán quân hắc mã 】mà anh ta thắng hàng năm trên các dụng cụ ma thuật của mình (chẳng hạn như trên khăn lụa).
Ví dụ như hiện tại, vị hội trưởng không ngừng rút chiếc khăn vuông có hình chân dung người chơi từ trong túi áo nguc ra, đó chính là chân dung nhà vô địch mỗi năm của giải đấu.
Trên chiếc khăn cuối cùng là chân dung của Hắc Đào, chính là quán quân giải đấu năm ngoái.
Còn có một chút xuất thân người ngoài đều không biết, khi Hắc Đào còn là người chơi mới, chính là nhờ sự ủng hộ mạnh mẽ của vị hội trưởng này mới thành công đoạt chức vô địch. Mà lúc Charles chọn Hắc Đào làm hắc mã để đặt cược, anh ta cũng dựa vào biểu hiện xuất sắc của Hắc Đào một đường hạ gục hết tất cả người chơi trong giải đấu mà kiếm cả núi điểm.
Tuy nhiên, tỷ lệ cược của Hắc Đào năm nay quá thấp, hầu như không ai cược Hắc Đào thua, tất cả đều chọn y chiến thắng.
Trong một cuộc đặt cược một chiều như vậy, ngay cả khi thắng, người chiến thắng cũng chả kiếm được bao nhiêu điểm.
Là một tay cờ bạc hy vọng đặt cược một vốn bốn lời, Charles đương nhiên sẽ không hài lòng với một 【 hắc mã 】có tỷ lệ cược thấp. Điều anh ta cần là một con【 hắc mã 】có sự lội ngược dòng ngoạn mục và đầy kch thích.
Chỉ có loại hắc mã như vậy mới đem lại cho anh ta lợi nhuận cao —— đây vốn là bản chất của dân cờ bạc, thế nên vị hội trưởng này mới bắt đầu đi tìm 【 hắc mã 】 mới cho mùa giải năm nay.
Công hội lớn có một số nguồn thông tin mà người ngoài không biết, chẳng hạn như Vương Thuấn ở hiệp hội của Hồng Đào, mà Hiệp Hội Dân Cờ Bạc cũng có nguồn thông tin không thua kém.
Vị hội trưởng ăn mặc quái dị tìm kiếm trong túi áo vest, lục lọi hồi lâu mới rút ra một chiếc khăn lụa màu đỏ hồng rực rỡ, anh ta thở ra một nụ cười: “Tìm được rồi.”
Trên mặt trước của chiếc khăn lụa là bức chân dung của Đường Nhị Đả. Trong bức tranh Đường Nhị Đả trông trẻ hơn và nghiêm nghị hơn bây giờ, nhưng tình trạng của gã không tốt lắm. Gã mặc một bộ đồng phục văn phòng hành chính dính máu, trên mặt có vết thương, đôi mắt trống rỗng và tản mác, nhưng trong ánh mắt nhìn thẳng, đôi mắt của gã lại ẩn chứa một nỗi hận thù và tuyệt vọng lơ lửng, có vẻ suy sút và điên cuồng.
Đường Nhị Đả trong bức tranh có một chiếc cúp vàng nhỏ dưới nguc phải của gã, và hai bên trái và phải của chiếc cúp được vẽ những cành nguyệt quế tượng trưng cho nhà vô địch.
Trên mặt sau của chiếc khăn, một số thông tin được viết bằng một ký tự tượng hình rất lạ mà bất kỳ người chơi phổ thông nào trong game cũng không thể hiểu được, nhưng sau khi liếc mắt một hồi, Charles mới thích thú nhìn vào chiếc TV nhỏ của Đường Nhị Đả:
“Hèn chi nhìn thấy thật quen mắt, thì ra là mi, Thợ Săn HoHồng Héo Tàn.” Charles hạ mũ và cười đầy ẩn ý, “Nhà du hành thời gian, cựu vô địch của các dòng thời gian khác nhau, để tôi xem thử trong các dòng thời gian đó, những kẻ kia ngu ngốc như thế nào khi cổ vũ mi giành được cúp, vị cứu tinh mà họ nghĩ có thể đưa họ khỏi trò chơi ——”
Ngón tay anh ta chạm vào khăn lụa trượt xuống, liền nhìn thấy khẩu hiệu cổ vũ của Đường Nhị Đả: “—— Thợ săn huyền thoại bách phát bách trúng giết quái vật cứu dân lành, nmđấm thép, súng thần Đường Nhị Đả. “( Ở đây dùng khẩu hiệu của Lý Thúc Văn, một tay súng thiện xạ của triều đại nhà Thanh)
Khi Charles nhìn thấy khẩu hiệu cổ vũ của Đường Nhị Đả thì nụ cười của anh ta càng trở nên không rõ ràng: “ 【 nếu tôi thắng, tôi muốn kết thúc trò chơi này, bảo vệ mỗi một người vô tội để mọi người đều thành công rời khỏi trò chơi 】”
“Thật là ngây thơ.” Charles thản nhiên cuộn lại chiếc khăn lụa màu hồng phấn có vẽ Đường Nhị Đả đặt vào lòng bàn tay, chiếc khăn lụa biến mất, “Có bao nhiêu người bước vào trò chơi này là vô tội chứ?”
“Những người chơi không thể đạt được thỏa thuận về mục đích và phương pháp này sẽ phát điên vì cuối cùng họ không thể đạt được mục tiêu của mình, ngay cả khi họ giành chiến thắng.”
Tóm lại là không thích hợp làm con ngựa đen của anh ta, anh ta thích một người chơi thực dụng hơn, người hiểu hắn đang làm gì và hắn có thể nhận được gì.
Ảo thuật gia không nhanh không chậm kéo tay xuống, và khi chiếc khăn lụa được kéo ra khỏi kẽ tay anh ta thì nó đã biến thành một bó hohồng nở rộ trong lòng bàn tay.
Charles thản nhiên đưa bó hocho một khán giả nữ đang đứng trước TV nhỏ cổ vũ Đường Nhị Đả vừa mới giật mình vì hành động của anh ta, nửa thân người của anh ta bị che khuất mỉm cười nói: “Xin lỗi vì mới quấy rầy cô, nhưng TV nhỏ của người chơi này sẽ đẹp hơn với bó hohồng, tặng cho cô này, cô gái.”
Sau khi nữ khán giả ngơ ngác cầm lấy bó hohồng, ảo thuật gia lạ mặt đã biến mất trước khi cô kịp phản ứng, cô nhìn xuống bó hohồng trên tay, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Những bông hồng vừa được trao cho cô vẫn còn đang nở rộ giờ đã bắt đầu khô héo.
Nhưng cô đã sớm quên mất con người kì lạ này bởi có chuyện thú vị hơn thu hút sự chú ý của cô, cô căng thẳng nín thở nhìn chiếc TV nhỏ Đường Nhị Đả đang tiến hành tính toán.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi ( người chơi lựa chọn không công khai tên họ vì vậy đã bị hệ thống xử lý che đi) 】
【 Có người mới like TV nhỏ của người chơi , người theo dõi TV nhỏ người chơi ( người chơi này cấm người xem theo dõi TV nhỏ của mình), có người donate điểm cho người chơi 】
【 Có người đang vây xem TV nhỏ người chơi , chúc mừng người chơi đạt được một vạn like trong một phút! Một vạn điểm! Bạn được người xem nhiệt liệt yêu thích! 】
【 Chúc mừng người chơi đạt được vị trí mở rộng, tiến vào vị trí mở rộng trung tâm của màn hình trung ương, lượng người xem đang tăng nhanh chóng……】
“Thăng cấp! Trò chơi cấp thăng cấp rồi! Khởi đầu tốt đẹp!”
“Người này rốt cuộc là ai vậy, vừa mạnh vừa bí ẩn nữa, giao diện tên họ cũng che giấu, còn không cho phép người khác theo dõi……”
——————
Tầm mắt hướng về TV nhỏ Bạch Liễu.
Bên kia TV nhỏ của Đường Nhị Đả sôi nổi náo nhiệt bao nhiêu thì bên này TV nhỏ của Bạch Liễu ảm đạm thê lương bấy nhiêu.
Không chỉ cùng Lưu Giai Nghi chiến đấu vất vả mà có vẻ như còn muốn câu thêm giờ để chờ kỹ năng của Lưu Giai Nghi hồi chiêu, một chút tự tin chiến đấu cũng không có, như kiểu chỉ miễn cung cố gắng sống sót, tư thế hết sức yếu đuối hèn nhát, cho dù là Bạch Liễu có người xem thì cũng làm cho bọn họ thất vọng bỏ đi.
Chưa kể khán giả đâu không thấy, chỉ thấy một đám người đang hy vọng Bạch Liễu cht càng sớm càng tốt.
“Thật lãng phí năng lực của Phù Thủy Nhỏ, cũng không biết tại sao Phù Thủy Nhỏ lại muốn chạy theo hắn……”
“Không phải nói hắn là người chơi hệ khống chế à? Chắc là đã khống chế được Phù Thủy Nhỏ, nhưng có Phù Thủy Nhỏ mà vẫn chơi tệ như vậy thì cũng quá phế rồi, mấy đội trước giờ trong hiệp hội chưa từng để cô bé vất vả như vậy bao giờ, không hiệu chậm phát triển kiểu gì mới có thể nghĩ ra cách kéo dài thời gian như vậy nữa.. Đừng có bắt Phù Thủy Nhỏ gánh team nữa thằng ngu kia! Đàn ông thì phải đứng ra bảo vệ cô bé chứ!”
Đám người chơi trung cấp trong hiệp hội đang xem quả thật hận không thể chơi dùm cho Bạch Liễu.
Không giống như đa số người chơi cấp thấp âm dương quái khí ghen tị với Bạch Liễu, đám người chơi trung cấp trong Hiệp Hội Quốc Vương rất nhiều người đã nhận được hỗ trợ trị liệu của Lưu Giai Nghi mà thăng cấp.
Lưu Giai Nghi vừa thao tác rất tốt vừa có ý thức đồng đội. Hồng Đào thường không quan tâm lắm đến tính mạng của người chơi trong bang hội, cô ta thường để một số lượng lớn người cùng chơi game cấp chẳng khác nào dưỡng cổ thông qua cơ chế trò chơi tàn khốc, từ người trung trung cấp chọn ra người chơi cao cấp, sau đó lại chọn ra thành viên dự bị cho giải đấu.
( dưỡng cổ: quăng đám sâu trùng vào chung với nhau, con mạnh sẽ ăn thịt con yếu, dần dần chọn ra được con mạnh nhất)
Cho nên đối với rất nhiều hội viên mà nói, bọn họ sợ hãi vị hội trưởng tàn nhẫn độc ác Hồng Đào này nhiều hơn là kính sợ.
Dưới cách làm dưỡng cổ của Hồng Đào thì sự tồn tại của Phù Thủy Nhỏ cực kỳ quý giá.
Lưu Giai Nghi có khả năng kiểm soát nhóm và ổn định trị liệu rất mạnh, trên cơ sở đảm bảo trò chơi được thành công, cô bé sẽ cố gắng hết sức để đưa mọi người ra khỏi trò chơi.
Đối với nhiều người chơi trung cấp không quá mạnh, mạng sống của họ thực sự là do Lưu Giai Nghi ban tặng, và Lưu Giai Nghi chính là bùa cứu mạng của họ, họ thực sự có tình cảm sâu sắc với cô bé.
Thời điểm lúc còn chưa biết tuổi tác của Phù Thủy Nhỏ, đám người chơi này xem Phù Thủy Nhỏ như nữ thần của mình. Đến lúc biết được tuổi Phù Thủy Nhỏ, đám này lại giành giựt nhau làm anh trai và ba ba của cô bé.
Bây giờ nhìn thấy Phù Thủy Nhỏ đang chạy trốn cùng Bạch Liễu, cảm giác giống như em gái (con gái) cục cưng của họ đã bị bắt cóc bởi tên phản diện độc ác Bạch Liễu vậy, có thể nói là có thù không đội trời chung với Bạch Liễu, nói nôm na chính là —— hận không thể nghiền Bạch Liễu ra bã rồi cướp Lưu Giai Nghi về.
Nhưng hiện thực phũ phàng, Phù Thủy Nhỏ mà họ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hođang sấp mặt làm culi cho bb, bảo vệ Bạch Liễu một cách nghiêm túc, cạn kiệt thể lực đến mức sắc mặt tái mét cũng không thốt lên một lời than thở, lúc đó tâm trạng của họ chỉ đơn giản là … …
Cho dù họ ghét Bạch Liễu đến mức cht đi sống lại, like cũng chả thèm cho Bạch Liễu, nhưng rất nhiều người trong số họ vẫn lặng lẽ xem TV của Phù Thủy Nhỏ nhỏ, lén lút donate, lạy ông lạy bà cho cô bé không gặp chuyện gì.
- -----oOo------