Bạch Liễu mặt không đổi sắc, quen cửa quen nẻo lừa bịp công nhân nhà máy: “Tôi có kỹ năng chế biến đặc biệt.”
Công nhân nhà máy nửa tin nửa ngờ mà nhìn “cô bé”, chế biến hoa hồng Càn Diệp vốn là một công việc đòi hỏi thể lực cao, trẻ em làm việc này chắc chắn không thể chiếm ưu thế, chưa kể lại đạt năng suất cao như vậy.
Bạch Liễu giả vờ sốt ruột nhìn về phía hai thành viên Hiệp Hội Quốc Vương kia, liếc mắt một cái.
Thế là công nhân nhà máy ngộ ra —— chắc là hai đứa kia đã giúp cô bé này, đem hoa hồng của mình cho cô bé.
Công nhân chế biến tuy rằng không được cướp giựt công khai thành quả lao động của người khác nhưng lén lút cho nhau thì vẫn được, xét theo nhiều nghĩa khác nhau, việc xét thăng hạng công nhân chế biến lên công nhân nhà máy cũng không hoàn toàn công bằng.
Những quy tắc bất thành văn bất thành văn này được công nhân nhà máy hiểu rõ, họ cũng đã đi lên từ nhân viên chế biến và họ cũng không muốn truy hỏi trách nhiệm của những người khác.
Mặc dù không rõ cô gái nhỏ dùng phương pháp gì, hay hai công nhân kia có phải là người thân của cô bé muốn chủ động đem hoa hồng Càn Diệp cho cô bé hay không, nhưng sự việc đã phát triển đến thời điểm này, những người công nhân nhà máy cũng không muốn gây khó khăn cho những công nhân làm việc chăm chỉ như thế.
Rốt cuộc, sự cạnh tranh giữa bọn họ cũng không kịch liệt lắm.
“Công nhân chế biến số nộp .kg hoa hồng Càn Diệp bán thành phẩm.”
Công nhân nhà máy bên cạnh cúi đầu ghi chép lại số liệu của Bạch Liễu, phất phất tay ra hiệu hắn đi xuống, mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn.
Đa số các công nhân chế biến khác đều nộp trung bình dưới kg, rất ít người vượt hơn kg.”
Bạch Liễu, Lưu Tập và Đường Nhị Đả là ba công nhân chế biến duy nhất cung cấp hơn kg hoa hồng Càn Diệp cho tới thời điểm này.
Cân nặng xét duyệt nhanh chóng kết thúc, khi công nhân nhà máy cúi đầu kiểm tra số liệu, Lưu Tập kéo Bạch Liễu lẳng lặng đứng dậy, tránh xa đám công nhân chế biến đang căm thù nhìn chằm chằm vào họ.
Riêng Đường Nhị Đả thì bị vây trong một vòng tròn chân không, đám công nhân chế biến xung quanh gã hận đến ngứa răng, nhưng nhìn vóc dáng cao to của gã cộng thêm khuôn mặt dữ tợn đằng đằng sát khí thì không ai dám hó hé, chỉ dám lui về sau hung hăng chăm chăm nhìn Đường Nhị Đả.
Ba đứa công nhân mới tới thế mà đoạt được cơ hội thăng chức thành công nhân nhà máy!
Nhóm công nhân nhà máy kiểm tra đối chiếu số liệu xong thì ngẩng đầu lên: “Mời công nhân chế biến có mã số sau đi theo chúng tôi.”
“Số , … Ba công nhân này sẽ được ba công nhân nhà máy của chúng tôi dẫn vào nhà máy để tìm hiểu về công việc hàng ngày của công nhân nhà máy, nhưng xin lưu ý rằng điều này không có nghĩa là các bạn có đủ tư cách để trở thành công nhân nhà máy nhé.”
Công nhân nhà máy đứng đầu kia nghiêm túc nói: “Đây chỉ là một cơ hội dành cho các bạn. Các bạn vẫn còn một chặng đường dài trước khi trở thành công nhân chính thức của nhà máy.”
Nói xong ông ta xoay người phất phất tay với Bạch Liễu: “Cô đi theo tôi.”
Bạch Liễu đi tới, Lưu Tập lo lắng nhìn hắn sau đó quay người đi theo một công nhân nhà máy khác.
Còn lại Đường Nhị Đả cũng theo sau một công nhân nhà máy, trước khi đi gã quay đầu lại chăm chú nhìn bóng dáng 【 Lưu Giai Nghi 】.
Hôm nay gã cảm thấy một loại cảm giác rất quen thuộc trên người 【 Lưu Giai Nghi 】này, làm gã cảm thấy chẳng vui vẻ chút nào.
Bạch Liễu được công nhân nhà máy dẫn đi qua một hành lang sâu, hẹp có mái vòm rất cao, hai bên hành lang chính là căn phòng giường tầng chung mà đêm qua họ đã ngủ, tất cả các cửa đều đóng kín, một tia sáng nhỏ nhoi cũng không lọt vào nổi.
Điều kỳ lạ là, nơi này chỉ có hai người đi lại, nhưng trên hành lang không ngừng vang lên những âm thanh kỳ quái, có nhiều tiếng bước chân vội vàng, cửa hai bên kẽo kẹt như thể có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chân bọn họ qua khe cửa.
Khuôn mặt của công nhân nhà máy đi phía trước có chút tái nhợt, dường như ông ta cũng nghe thấy được những âm thanh đó, bất giác chạy nhanh hơn.
Trái lại Bạch Liễu chẳng hề hoảng loạn, hắn biết bây giờ chỉ cần nhắm mắt phải thì có thể nhìn thấy một thế giới thực hoàn toàn khác.
Nhưng hiện tại không cần thiết phải làm thế, mặc dù hắn đã tìm được “chìa khóa” để đi vào 【 thế giới 】đó, nhưng hắn cũng đã thu thập đủ thông tin mình cần trong 【 thế giới 】rồi, trước mắt cần phải thu thập những tin tức quan trọng khác.
Bạch Liễu nhìn công nhân nhà máy đang đi nhanh, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, nếu tôi muốn trở thành công nhân chính thức của nhà máy thì phải làm thế nào?”
Người công nhân nhà máy vốn đang sợ hãi bởi những âm thanh kia nghe giọng nói của Bạch Liễu thì bình tĩnh trở lại, sắc mặt dịu xuống trả lời hắn: “Chúng tôi sẽ cung cấp cho một số công nhân chế biến xuất sắc cơ hội được thăng chức thành công nhân nhà máy, nhưng cơ hội này không phải ai cũng có thể nắm bắt được nó —— chỉ những người có một số phẩm chất đặc biệt bẩm sinh mới có thể được chọn làm công nhân nhà máy.”
Bạch Liễu quay đầu đi: “Ví dụ như phẩm chất đặc biệt gì?”
“Phẩm chất đặc biệt của nhà pha chế nước hoa.” Công nhân nhà máy nhẹ giọng trả lời, “Nhà máy Hoa Hồng chọn lựa công nhân nhà máy là những công nhân chính thức không bị sa thải bởi vì tất cả chúng ta đều là người dự bị cho nhà pha chế nước hoa, bọn họ có tuổi thọ rất ngắn, nếu không chọn trước những ứng viên dự phòng, trong trường hợp xảy ra vấn đề thì nhà máy không thể tiếp tục hoạt động được nữa.”
“Cho nên công nhân nhà máy còn được gọi là học việc nhà pha chế nước hoa.” Công nhân nhà máy này tiếp tục nói, sắc mặt phức tạp, “Trước khi chính thức trở thành Nhà pha chế nước hoa, chúng tôi phụ trách chưng cất, chiết xuất, tinh chế và cô đặc, sau khi trở thành Nhà pha chế nước hoa, chúng tôi mới có thể chính thức chế tạo nước hoa hoa hồng Càn Diệp.”
“Hầu hết các Nhà pha chế nước hoa chỉ có thể pha chế nước hoa cấp thấp trong suốt cuộc đời của họ. Quá trình pha chế nước hoa trung cấp rất phức tạp và số lượng sản xuất không lớn, bên ngoài có bỏ ngàn vàng cũng chưa chắc mua được, chỉ cung cấp cho một số khách hàng đặc biệt nào đó thôi, mà nước hoa cấp đặc biệt ——”
Công nhân nhà máy quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Chỉ được bán đấu giá ở lễ hội Hoa hồng tháng mà thôi, ai trả giá cao thì mua được.”
“Vậy thì dùng tiêu chí nào để chọn lọc người đó có phẩm chất đặc biệt của Nhà pha chế nước hoa hay không?” Bạch Liễu hỏi, hắn ngẫm nghĩ các yêu cầu của nghề nghiệp pha chế nước hoa trong thế giới hiện thực, “Là độ nhạy của khứu giác à?”
Nói xong thì trên tay hắn bắt đầu đổi giao diện.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu có muốn sử dụng tiền giấy linh hồn của người chơi Mục Tứ Thành để mở hệ thống giao diện đối phương hay không? 】
【 Xác định. 】
Nếu Bạch Liễu nhớ không lầm thì khứu giác của con hàng Mục Tứ Thành cực kỳ nhạy bén.
Bất quá cho dù có khứu giác xuất sắc đi nữa, nếu để Bạch Liễu ngửi thì hắn cũng không phân biệt được chính xác hương liệu nào với hương liệu nào, nhưng cấp độ này của trò chơi hẳn chỉ là lọc một đặc điểm nhất định nào đó —— nếu không thì ngoại trừ những người làm nước hoa chuyên nghiệp thì sẽ không có người chơi bình thường nào có thể thông qua.
Nếu thế thật thì trò chơi đã đánh mất bản chất vui chơi của nó.
Tuy rằng không có cơ sở, nhưng Bạch Liễu cảm thấy người thiết kế trò chơi đứng sau hệ thống hẳn sẽ không thích loại trò chơi không có tính chất giải trí như thế.
“Chúng tôi không sàng lọc công nhân chế biến dựa trên khứu giác” công nhân nhà máy lắc lắc đầu, ông ta nói: “Chúng tôi sàng lọc dựa trên một dụng cụ pha chế nước rất quan trọng.”
Dụng cụ á?
Lần đầu tiên Bạch Liễu mới nghe thấy dụng cụ có thể kiểm tra đo lường phẩm chất đặc biệt của Nhà pha chế nước hoa.
Trong ấn tượng của hắn, hầu hết các dụng cụ tạo mùi đều được sử dụng để khuấy và trộn hỗn hợp ví dụ như ống đo dung tích, ống chiết, giấy thử mùi, nhiều loại tương đối đơn giản và lâu đời, không có nội dung kỹ thuật, cũng không đòi hỏi kỹ thuật tiên tiến gì cả.
Trong thế giới game mà trình độ công nghệ ngày càng tụt hậu về mọi mặt, làm sao một công cụ như vậy vẫn tồn tại được?
Nhưng sau đó Bạch Liễu truy hỏi về dụng cụ đó như thế nào đi nữa thì người công nhân nhà máy kia cũng không trả lời.
Mỗi khi Bạch Liễu cố gắng vòng vo nói về nhạc cụ này thì trên gương mặt ông ta lại xuất hiện sự sợ hãi và thành kính.
Cuối cùng ông ta lấp lửng: “Không, đó không phải là bất kỳ loại nhạc cụ nào mà cậu có thể tưởng tượng được, đó là nhạc cụ đến từ người đã cht, nhưng nó thực sự là một nhạc cụ sống, nó thậm chí còn có nhịp tim!”
“Nhạc cụ giống như xác sống này sẽ chọn lựa người có thể sử dụng nó.”
Nói xong câu đó, người công nhân nhà máy im lặng không nói gì thêm nữa.
Ông ta trầm mặc, vẻ mặt tái nhợt dẫn Bạch Liễu đến một căn phòng trắng tinh như phòng mổ để khử trùng.
Công nhân nhà máy yêu cầu Bạch Liễu thay một bộ quần áo bảo hộ sạch sẽ đã được khử trùng, đồng thời rửa tay sạch sẽ trước khi vào phòng tiếp theo để tiếp tục sàng lọc.
Tiếp đó, Bạch Liễu lại được công nhân nhà máy dẫn đi qua một căn phòng khử trùng bằng tia cực tím, rồi lại đi qua thêm vài căn phòng khử trùng với đủ loại khí khác nhau mà hắn không biết tên. Công nhân nhà máy kia giải thích làm thế để chắc chắn cơ thể đã được khử trùng hoàn toàn trước khi bước vào phòng pha chế trung tâm của bọn họ. Bộ quần áo bảo hộ mà Bạch Liễu thay trước đó cũng có tác dụng bảo vệ đơn giản.
Những căn phòng đó sử dụng phương pháp khử trùng đồ vật để khử trùng thô sơ và trực tiếp những người còn sống, không buồn quan tâm đến việc họ có cht hay không vì không chịu được cường độ khử trùng. Có thể thấy rằng người xây dựng Nhà máy Hoa Hồng cho rằng dụng cụ có thể đo lường phẩm chất đặc biệt Nhà pha chế nước hoa thì quan trọng hơn mạng sống của những người này.
Đi qua thêm ba bốn phòng nữa, rốt cuộc Bạch Liễu cũng đến trước một căn phòng kim loại bịt kín hướng.
Mãi đến lúc này, ánh mắt Bạch Liễu lần đầu tiên mới thay đổi sau khi bước vào nhà máy nguy hiểm này, hắn ngẩng đầu quét mắt nhìn cửa căn phòng này từ trên xuống dưới.
—— quạt thông gió bị bịt kín hoàn toàn, cánh cửa cao vút có cấu tạo giống hệt cánh cửa phòng của dị đoan 【】ở Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm, thậm chí cửa sổ nhỏ bị hàn kín cũng giống như đúc.
Công nhân nhà máy gõ hai lần vào cửa sổ nhỏ, phía bên trong có tiếng gõ lần đáp lại ông ta.
Công nhân nhà máy cung kính cúi đầu, hạ giọng nói với người bên trong: “Tôi mang người mới đến cho 【 nó 】chọn lựa.”
Bên trong yên lặng trong chốc lát, sau đó cánh cửa dày nặng chằng chịt vết hàn chậm rãi mở ra.
Đồng tử Bạch Liễu khẽ co lại khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong
- -----oOo------