Chơi dao có ngày đứt tay, thực tế đã chứng minh, nghịch lửa với người chơi có giá trị trí lực đến không phải là ý kiến khôn ngoan lắm.
Bạch Liễu ngậm ngùi giây đồng hồ, sau đó quyết định kể hết toàn bộ sự thật cho Lưu Giai Nghi nghe.
Lưu Giai Nghi: “……”
Lưu Giai Nghi ha hả cười lạnh một tiếng, cô bé đã từng thấy cảnh Hồng Đào khổ sở đơn phương Hắc Đào, vì thế nhạy bén nhận ra có gì đó còn khúc mắc ở đây: “Cho nên anh cứ thế mà kết hôn với anh ấy à? Nghe không giống cách làm của anh gì hết, hay là anh có ý gì với Hắc Đào …”
Bạch Liễu đổi sang chủ đề khác, cắt ngang lời nói của Lưu Giai Nghi:”Còn chưa đến ba tiếng nữa trận chiến sẽ bắt đầu, đây là một điểm mấu chốt quan trọng trong cốt truyện, anh đã bố trí phe Nghịch Thần xong rồi, Đường Nhị Đả trong đội biệt kích sẽ phối hợp với anh ta, cố gắng giảm thiểu thương vong bên đó.”
“Em bên đây nhanh chóng điều trị cho Rudy thật tốt để anh ta có thể ra chiến trường.”
Lưu Giai Nghi liếc nhìn Bạch Liễu một hồi mới hừ một tiếng, đại phát từ bi bỏ qua đề tài đang nóng bỏng kia.
Cô bé gật đầu hiểu ý: “Bởi vì anh ta là NPC chính nên không thể thiếu hụt trong điểm mấu chốt của cốt truyện, nếu không việc tiến triển cốt truyện sẽ có vấn đề, em sẽ tìm cách đánh thức anh ta, duy trì khả năng vận động cơ bản.”
Bạch Liễu nhìn về Alex đang dựa vào mép giường: “Anh sẽ mang Alex trở về. Tiếp theo hai bên sẽ bắt đầu nổ súng, em ở Hội Chữ Thập Đỏ phải chú ý an toàn đấy.”
“Trong mắt những người không tuân theo quy tắc, Hội Chữ Thập Đỏ không phải là một nơi hoàn toàn trung lập và an toàn.” Bạch Liễu nhẹ giọng nhắc nhở, “Trong một cuộc tranh chấp bạo lực, trừ khi có sự cô lập về địa lý lâu dài, nếu không thì nó sẽ không hoàn toàn trung lập, bất kỳ khu vực nào cũng có thể bị cuốn vào cuộc chiến.”
Lưu Giai Nghi nhíu mày: “Ý anh là đám người vừa nãy định tấn công Rudy ở Hội Chữ Thập Đỏ à?”
Bạch Liễu lắc đầu: “Không phải.”
Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú Lưu Giai Nghi: “Ý anh là tất cả những người đang tham gia cuộc chiến.”
Bóng đêm mờ mịt.
Rừng rậm ẩm thấp và tối tăm, những chiếc xe bọc thép phía trước dàn hàng ngang san phẳng đường và dây leo chằng chịt để những chiếc xe tăng bánh xích phía sau tiến lên.
Hàng chục quả pháo hạng nặng bị tháo dỡ hết tất cả các bộ phận, nặng nề lê lết bám vào các móc kéo phía sau những chiếc xe bọc thép, những họng súng âm u cao chót vót.
Lính hành quân âm thầm và trật tự cầm xẻng trên tay, thỉnh thoảng quét những cành lá vướng trong lốp xe.
Sau trận mưa bão, tầng tầng lớp lớp rừng rậm nhớp nháp khó tả, tốc độ hành quân không nhanh, nhưng nhờ kinh nghiệm chinh chiến một năm rưỡi, từ lâu mọi người đã quen đi lại trong rừng nhiệt đới với địa hình như vậy, cũng không xảy ra vấn đề khó khăn gì.
Đường Nhị Đả đầu đội mũ sắt, tay cầm súng được phân công canh gác bên cạnh chiếc xe bọc thép dẫn đầu, gã kiểm soát ánh mắt của mình không nhìn vào Hắc Đào bên cạnh nãy giờ cứ chằm chằm vào gã.
Người này cứ dùng ánh mắt 【 chắc chắn anh đang giấu tôi điều gì đó 】nhìn chằm chằm gã suốt cả quãng đường, nhưng Đường Nhị Đả rất kiên nhẫn, vẫn làm lơ không thèm lên tiếng.
Mà Hắc Đào cũng không hỏi, cứ lặng lẽ nhìn gã, thỉnh thoảng cầm súng điều chỉnh này nọ, chĩa họng súng về phía Đường Nhị Đả.
Đường Nhị Đả: “……”
Không phải Hắc Đào ở đội dọn dẹp à? Sao lại gia nhập vào đội biệt kích rồi?
Lý do tại sao Hắc Đào đột nhiên trở thành thành viên của đội biệt kích thì phải quay lại đầu giờ sáng nay để nói rõ ràng.
Do chỉ huy đột ngột ra mệnh lệnh hỗn hợp, vì vậy đội ngũ hành quân xuất phát đã sát giờ tới nơi mà đội biệt kích vẫn còn hỗn loạn như ong vỡ tổ.
Thành viên đội biệt kích đến lều trại của Alex tìm cậu ta để tập hợp báo danh cũng chẳng thấy người đâu.
Đáng lẽ đào binh phải bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng nhìn thấy căn lều chứa đầy xác chết chiến hữu của đội thì bọn họ lại không nỡ lòng nào báo cáo Alex đã chạy trốn.
Chỉ trong một đêm Alex đã trải qua hai biến cố lớn, tâm trạng suy sụp lại còn có khả năng bị thương, cho dù cậu ta cố gắng chống đỡ thì cũng không còn sức chiến đấu.
Trong tình thế khẩn cấp, bọn họ liền kéo Hắc Đào đang ngồi thẫn thờ một mình trên giường nhập đội cho đủ số lượng.
Vốn dĩ Hắc Đào không chịu đi theo, thế nhưng đám người này tôi một câu, anh một câu, không biết ai nói rằng Bạch Liễu cũng đi, thế là Hắc Đào đồng ý đi theo bọn họ.
Tới nơi rồi thì không thấy Bạch Liễu đâu cả.
Hắc Đào đi lòng vòng tìm một hồi, nhìn chằm chằm tên lính nói rằng Bạch Liễu có đi, trên mặt không có cảm xúc gì, giọng điệu cũng rất bình thản nhưng ánh nhìn rất hung dữ: “Bạch Liễu không có ở đây.”
Tên lính kia sợ hết hồn, bảo rằng nếu không thì cậu đi hỏi thăm Đường Nhị Đả xem sao, anh ta có quan hệ rất tốt với Bạch Liễu, chắc chắn sẽ biết Bạch Liễu ở đâu.
Thế nên mới có cảnh Hắc Đào nhìn chằm chằm Đường Nhị Đả suốt cả quãng đường như thế.
Nhưng chẳng hiểu tại sao Hắc Đào vẫn mím chặt môi nhất quyết không mở miệng, cho nên Đường Nhị Đả cũng không hiểu tại sao gã bị nhắm vào như vậy —— gã thật sự là không hiểu nỗi mạch não của người chơi top giải đấu.
Mãi cho đến lúc nghỉ ngơi giữa chặn đường hành quân, Đường Nhị Đả lén liếc mắt nhìn Hắc Đào ngồi bên cạnh đang ăn bánh, gã ngập ngừng hồi lâu mới thử mở miệng: “…… Bạch Liễu không đi chung với cậu sao?”
Hắc Đào nhanh chóng trả lời: “Anh lên tiếng trước, anh thua.”
Đường Nhị Đả đầy đầu dấu chấm hỏi: “……?!? Cái gì?”
Hắc Đào lạnh nhạt liếc nhìn Đường Nhị Đả: “Anh vừa mới so với tôi xem ai lên tiếng trước, anh lên tiếng trước, anh thua rồi.”
Đường Nhị Đả: “……”
Suốt từ nãy đến giờ gã vẫn kiên nhẫn chờ Hắc Đào lên tiếng trước để đánh đòn phủ đầu, như thế nào bây giờ lại biến thành cuộc thi ai lên tiếng trước thì thua vậy chứ?!
Đường Nhị Đả không thể lý giải nổi, nhưng gã vẫn cố giữ bình tĩnh, quyết định chìu theo ý người này: “Nếu tôi thua, tại sao Bạch Liễu không đi chung với cậu …”
Hắc Đào cắt lời gã, nhấn mạnh: “Anh vừa thua rồi.”
Đường Nhị Đả: “……”
Đường Nhị Đả vuốt mặt, hít sâu một hơi: “Được rồi, tôi thua, Bạch Liễu đâu?”
Hắc Đào ôm súng trên vai, ló một con mắt từ báng súng ra, nhìn trừng trừng Đường Nhị Đả: “Có người nói đêm qua em ấy ngủ với tôi đến nửa đêm, sau đó chạy trốn với anh.”
Đám binh lính đang vểnh tai hóng hớt khiếp đảm hít một hơi khí lạnh.
Đường Nhị Đả: “……”
Kết luận kiểu quái gì thế này!!
Đường Nhị Đả bất đắc dĩ đỡ trán: “Bạch Liễu có chạy trốn với tôi đâu, từ tối hôm qua đến giờ tôi vẫn luôn tham gia huấn luyện, không có gặp cậu ta.”
Hắc Đào rũ lông mi xuống, ôm súng ậm ừ một tiếng: “Vậy là Bạch Liễu chạy trốn với Alex, sau khi Rudy xảy ra chuyện, em ấy cứ luôn chú ý đến Alex.”
Hắc Đào bình thản nói tiếp, “Em ấy còn ôm Alex, an ủi Alex, Alex thì chẳng phản đối gì, phản bội phe bên này đào tẩu cùng em ấy rồi.”
Đường Nhị Đả cứ tưởng mình mới vừa xem drama truyền hình dài tập: “……”
Đám binh lính đang uống nước bên cạnh hết hồn ho sặc sụa —— ủa không phải Alex và Rudy là một đôi à!
Không ngờ người tên Bạch Liễu kia dáng vẻ bên ngoài lịch sự nho nhã, bên trong khẩu vị lại nặng như vậy, thế mà chỉ thích đàn ông góa chồng.
Chắc đây là sở thích truyền thống đặc biệt của các hoàng đế phương Đông!
Sau khi nghỉ ngơi một lát, toàn đội lại bắt đầu tiến về phía trước, bùn đất ngày càng trơn trượt, nước đọng trên mặt đất cũng nhiều hơn, còn có những con sông nhỏ chưa được định hình và lòng sông đã tích tụ nước.
Thiết giáp hạng nặng và xe tăng không thể tiến lên được nữa, quyết định đóng quân tại chỗ, binh lính bắt đầu lấp đầy lòng sông gần đó, các thành viên của đội biệt kích tiếp tục tiến lên.
“Kế hoạch chung là chúng ta đến gần hồ Pluto, trước tiên tập kích chiến thuyền và hỏa lực trên hồ, ngăn không cho chúng tản ra quanh khu rừng nhiệt đới để dự trữ sức chiến đấu bằng thuyền, tấn công từ phía sau, sau đó sử dụng hỏa lực pháo binh ở đây.”
Đường Nhị Đả vừa đi vừa giải thích với Hắc Đào bên cạnh: “Lực lượng bọn họ không bằng bên này, vả lại lần này chỉ huy đã chơi khô máu —— trước h sáng mai sẽ bắn hơn nghìn quả đạn pháo.”
“Khu rừng nhiệt đới này sẽ bị ném bom thành một đống hoang tàn đổ nát.” Đường Nhị Đả nhấm nháp một ít máu trong không khí, vẻ mặt lạnh lùng, “Cơ bản là lão muốn phá hủy khu rừng này, làm ô nhiễm các nguồn tài nguyên để triệt hạ đường sống của các cư dân xung quanh, sau đó sẽ dồn đối phương vào chỗ chết.”
Tuy rằng đây chỉ là trò chơi nhưng Đường Nhị Đả theo bản năng không thích loại tình huống này lắm, nó làm gã nhớ đến những chuyện không hay xảy ra trong quá khứ.
Đường Nhị Đả không nhịn được mỉa mai: “Vốn dĩ phát động chiến tranh để tranh giành tài nguyên, nhưng cuối cùng lại thà hủy diệt còn hơn để những người dân bản xứ tiếp tục hưởng dụng.”
Kiểu ăn không được thì đạp đổ như thế này làm Đường Nhị Đả nghĩ đến một người quen thuộc —— Bạch Lục.
Tên đó ban đầu còn làm việc vì lợi ích, nhưng về sau khi dục vng tiền tài được thỏa mãn như lỗ đen được lấp đầy, hắn lại nảy sinh một cảm giác nhàm chán và lười biếng với những việc mình làm.
Bạch Lục bắt đầu say mê những trò tiêu khiển và giải trí mới. Hắn bắt đầu thích những trò chơi kch thích đặt cuộc sống của mình lên hàng đầu, theo đuổi chiến thắng và thu thập tiền giấy linh hồn của mọi người —— cũng là tiền theo một nghĩa khác.
Nhưng sau đó chiến thắng cũng chẳng khiến hắn hài lòng.
Bạch Lục bắt đầu vui vẻ để lộ khuyết điểm của mình, gài bẫy đối thủ, thậm chí để cho thủ hạ mình mất kiểm soát dù cố ý hay vô ý ——
—— sau đó sẽ triệt hạ bọn họ.
Đường Nhị Đả là một trong những món đồ chơi bị Bạch Lục đùa giỡn trong hơn dòng thế giới khác nhau, gã quá hiểu người này ác độc như thế nào.
Mục Tứ Thành, Lưu Giai Nghi, tên hề, thậm chí có cả Mộc Kha, trong mỗi dòng thế giới Bạch Lục đều sẽ giết một, hai thủ hạ của mình, lý do là họ đã phản bội hắn, hoặc là đã mất khống chế không thể phục tùng hắn nữa.
Đối với Bạch Lục mà nói, đối phương có phản bội hay không hoàn toàn không phụ thuộc vào đối phương.
Mà phụ thuộc vào việc Bạch Lục có đồng ý cho những người này phản bội hắn hay không.
Bạch Lục là tín đồ duy nhất được Tà Thần công nhận, nếu người này có xương, tim và bất kỳ cấu trúc nào tương tự như con người, thì khi đào lên, nó sẽ đen đủi thối rữa, toát ra mùi kinh tởm của đồng tiền.
Toàn bộ quá trình của cuộc chiến này rất giống một sản phẩm của Bạch Lục.
Xung đột giữa hai bên lẽ ra đã không bùng phát sớm như vậy.
Nếu giám đốc nhà máy không chết thì chắc hẳn anh ta đã có thể giải quyết vụ tranh chấp đó một cách nhẹ nhàng hơn, đặc biệt là khi anh ta đã xây dựng được nhiều thành tích và thiện cảm với khá nhiều người dân bản xứ.
Nhưng mọi thứ quá trùng hợp, nhân vật chủ chốt chết thê thảm, các mâu thuẫn đều bị cuốn vào một nút thắt lớn, mọi khả năng phát triển hòa bình đều bị cắt đứt.
Tâm trạng của Đường Nhị Đả dao động trong chốc lát, sau đó gã ổn định lại cảm xúc, bọn họ đi đến bên hồ, mặc đồ lặn chuẩn bị nhảy xuống.
Trước khi nhảy xuống nước, một binh lính có kinh nghiệm đầy mình nhắc nhở: “Cẩn thận nhé, trong hồ có thể có nhiều trăn khổng lồ, dân bản xứ lâu năm ở đây thờ phụng giáo phái Tà Thần rất đáng sợ, thích nuôi các loại bò sát lớn đấy.”
“Nghe nói người giám đốc nhà máy kia cũng bị đám người bản xứ đó git cht theo chỉ dẫn của Tà Thần thì phải.”
Đồng tử Đường Nhị Đả co lại, gã bước lên bắt lấy tay người lính kia: “Anh nói người giám đốc nhà máy chết như thế nào?”
Người lính kia giật mình, nhưng vẫn trả lời Đường Nhị Đả: “—— tôi nghe nói Tà Thần gửi thần dụ cho những người bản xứ thờ phụng mình.”
“—— phải hành quyết tàn nhẫn người giám đốc nhà máy đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Hắc Đào đánh mất Bạch Liễu, người trong thôn nói với y rằng nếu bị mất đồ vật thì có thể ra bờ sông ( quân doanh) tìm Hà Thần tốt bụng ( Đường Nhị Đả) hỏi một chút.
Vì thế Hắc Đào đi tới bờ sông, y nói với Hà Thần: Tôi lạc mất Bạch Liễu vàng mới kết hôn với tôi rồi.
Hà Thần ( Đường Nhị Đả):??? Ta không nhặt được, Bạch Liễu vàng là thứ quỷ gì?!
Hắc Đào tiếp tục nói: Tôi lạc mất Bạch Liễu bạc mới kết hôn với tôi rồi.
Hà Thần ( Đường Nhị Đả): Ta thật sự không nhặt được gì cả, mà tại sao lại có đến hai Bạch Liễu chứ!
Hắc Đào vẫn nói: Tôi còn lạc mất Bạch Liễu thật mới kết hôn với tôi nữa
Hà Thần ( Đường Nhị Đả): Con đang mê sảng à! Ta nghe mấy người kia nói con chỉ lạc mất một Bạch Liễu thôi!
Hắc Đào móc roi ra: Tôi không quan tâm, bọn họ nói ngài sẽ trả đến ba Bạch Liễu, cho nên ngài trả hết ba người cho tôi đi.
Hà Thần ( Đường Nhị Đả):……
- -----oOo------