Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

chương 352

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đầu óc Mục Tứ Thành càng lúc càng choáng váng, mọi vật trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng chồng.

Một cái xác chết trôi bơi dập dềnh đến gần Bạch Liễu, Mục Tứ Thành vô thức tát nó một cái, nhưng xác trôi tránh được, kết quả Mục Tứ Thành tát trúng vào mặt Bạch Liễu, Bạch Liễu gục đầu xuống, ranh nanh cắn vào môi nứt ra.

Máu chảy ra từ khóe miệng, nhỏ xuống răng nanh, rồi tan vào môi Bạch Liễu.

Mục Tứ Thành vẫn đang quay cuồng với đám xác trôi, khuôn mặt của cậu tựa như được bao phủ bởi một lớp bột trét dày, không thể nhìn rõ ngũ quan được nữa, toàn bộ tay chân đã cong cong vẹo vẹo, cổ tay khuỷu tay khớp xương đều hướng vào bên trong.

Xác trôi trắng nhợt nổi trn mặt nước xếp chồng trước mặt Mục Tứ Thành, lắc lư kéo cổ chân Mục Tứ Thành dưới nước, một số xác trôi nhân cơ hội vượt qua Mục Tứ Thành bổ nhào tới trước mặt Bạch Liễu phía sau.

Bạch Liễu đang treo lủng lẳng dưới chân cầu bị vài xác trôi kéo túm, chiếc áo sơ mi gần như bị xé toạc.

Giọt máu trn môi Bạch Liễu rơi xuống mặt nước, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Mục Tứ Thành bị lôi kéo đến nỗi chỉ còn nửa đầu trn mặt nước, cậu bị túm cổ áo kéo sang một bên, sau lưng đột nhiên bùng lên một luồng sáng vàng chói mắt, bao phủ tất cả những xác chết trôi và nữ quỷ áo trắng trước mặt cậu.

Ánh sáng vàng chói lóa rực rỡ đến mức làm người không dám nhìn thẳng, Mục Tứ Thành cảm giác như mình sắp bị hút vào đó.

Bạch Liễu giơ một chiếc dù rách nát chặn trước mặt Mục Tứ Thành, ánh sáng vàng bắn r vây bắt đám xác chết trôi và quỷ cầu tuẫn táng nhốt vào bên trong nó.

Xác chết trôi và quỷ cầu vẻ mặt dữ tợn, chúng duỗi tay chân vùng vẫy, cố thoát ra khỏi chiếc dù giấy trắng, nhưng lại giống như những khối sắt nhỏ bị nam châm hút chặt, cố định chắc chắn dưới bên trong chiếc ô, không thể nào nhúc nhích.

Bạch Liễu treo chiếc dù lên móc dưới gầm cầu, bơi vòng quanh đám xác chết trôi và ma cọp vồ dưới nước, rồi lại nổi lên, khuôn mặt tái mét, duỗi cổ tay ra để Mục Tứ Thành hút sinh khí của mình.

Đợi sau khi Mục Tứ Thành khôi phục ngũ quan, Bạch Liễu bình tĩnh ra lệnh: "Mang tôi lên cầu, chạy, chạy xuống cầu rồi chúng ta sẽ an toàn."

Nghe vậy, Mục Tứ Thành quay người lên cầu, sau khi lên cầu thì lại nhanh chóng kéo Bạch Liễu từ dưới cầu lên, vác Bạch Liễu trn vai chạy điên cuồng chạy xuống dưới cầu không dám nhìn lại.

Sau lưng có tiếng chân nhỏ đuổi theo, Mục Tứ Thành nhìn lại thì thấy người phụ nữ thiếu nửa khuôn mặt đôi mắt oán hận đang đuổi theo hai người Bạch Liễu, miệng há to, khớp hàm va vào nhau cùm cụp cùm cụp như đang nói chuyện, liếc qua chỉ thấy toàn bùn cát trong miệng và xương thối rữa sau gáy.

Mục Tứ Thành cao giọng: "Cô ta đang đuổi theo phía sau!"

"Đừng ngoảnh lại." Bạch Liễu đang nằm trn vai Mục Tứ Thành nhẹ giọng nhắc nhở, vẻ mặt rất phờ phạc, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, "Cô ta không thể đuổi xuống cầu."

Sự bình tĩnh của Bạch Liễu khiến Mục Tứ Thành trấn định hơn rất nhiều, cậu dùng gần như toàn bộ sức lực để cõng Bạch Liễu trn lưng chạy như bay xuống cầu, một đường chạy tới lối vào của ngôi mộ chính mới dám đặt Bạch Liễu xuống, xụi lơ ngồi dưới đất há mồm thở dc.

Theo lý mà nói Mục Tứ Thành đã thành ma, không cần phải thở hổn hển như thế, nhưng tình huống kịch liệt vừa rồi vẫn kch thích cậu phản ứng snh lý như một con người.

Mục Tứ Thành chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu lên, nguc kịch liệt phập phồng, ánh mắt tan rã, hỏi: "... Không đuổi theo lại đây sao?"

Bạch Liễu dựa vào tường đất nhìn về phía bên kia cầu: "Không có đuổi theo."

Quỷ cầu tuẫn táng đi tới đi lui bên cạnh cầu, từ xa nhìn tới, khuôn mặt của cô ta đã khôi phục lại hoàn chỉnh, có vẻ như đang nhìn chằm chằm Bạch Liễu, nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta lại mờ mịt xoay người, từng bước đi tới bên cầu, giang hai tay thả người nhảy xuống.

Bóng tối dần dần bao trùm lấy cây cầu, chỉ có thể nhìn thấy những ánh huỳnh quang xanh lá cây lơ lửng và giọng hát đang thổn thức:

"Chàng ơi, sao còn chưa trở về, để lại một mình thiếp, ngày đêm canh giữ cây cầu..."

Mục Tứ Thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, yên ổn nói: "Cuối cùng cũng xong."

"Sao anh biết bọn họ sẽ không đuổi theo dưới cầu?" Mục Tứ Thành hoàn hồn, quay đầu lại tò mò hỏi Bạch Liễu, "Còn cái dù kia nữa, sao đột nhiên bên trong lại phát ra ánh sáng vàng?"

Bạch Liễu đứng lên trn mặt đất, vỗ tay, nhìn xuống Mục Tứ Thành vẫn đang ngồi trn mặt đất: "Cậu có nhớ trước đó tôi có cho cậu xem lá bùa vàng dán bên trong dù không?"

Mục Tứ Thành suy nghĩ một chút: "Nhớ."

Bạch Liễu: "Lá bùa đó tên là 【 Phược Thân Phù 】, tác dụng của nó là nhốt ma quỷ ở nơi bọn họ bị chết, có thể nói đây là một loại trận pháp để giam giữ ma quỷ, là một trong những thuật pháp của Mao Sơn chính thuật."

"《Bản thảo Mao Sơn Tà Thuật 》 của tôi có đề cập qua tác dụng của loại phù chú này nhưng lại không có phương pháp vẽ phù, người dán phù này trn người quỷ cầu tuẫn táng rõ ràng là muốn cản trở chúng ta qua cầu, thậm chí còn muốn giết chúng ta nữa."

Mục Tứ Thành cảnh giác hỏi: "Anh có biết là ai không?"

"Phù còn rất mới, vẽ chưa đầy một ngày." Bạch Liễu rũ mắt xuống, "Nếu trong thôn Âm Sơn này không có người sống khác, thì khả năng cao là Khổng Húc Dương và Dương Chí đã làm."

Mục Tứ Thành mắng: "Ngu ngốc."

"Nhưng bọn hắn vẽ bùa làm hại chúng ta cũng không tính là chuyện xấu." Bạch Liễu chậm rãi lấy ra một lá bùa ướt đẫm nhưng vẫn còn nguyên vẹn từ cổ tay mình, chính là 【 Phược Thân Phù 】.

Bạch Liễu mỉm cười: "Vùa hay chúng ta đang thiếu bùa chú."

Mục Tứ Thành kinh ngạc nói: "Anh xé bùa từ trn dù xuống á?!"

"Ừ, trong dù dán nhiều bùa lắm, có lẽ Khổng Húc muốn đảm bảo kế hoạch của mình không có sai lầm nên gã đã dán đến ba lá bùa trong chiếc dù của quỷ cầu." Bạch Liễu cất lại lá bùa, nhìn Mục Tứ Thành, "Tôi xé lấy một cái, còn hai cái kia thì một cái dán vào quỷ cầu, một cái thì để lại dưới dù."

Mục Tứ Thành cuối cùng cũng có phản ứng: "Đám xác chết trôi đó đều chết dưới cầu, thế nên anh mới kêu tôi đi đường vòng trở lại dưới cầu, sau đó dán 【 Phược Thân Phù 】vào dù chiếu vào bọn chúng, cuối cùng là chúng sẽ bị giam lại ở nơi trước khi chết!"

Bạch Liễu gật đầu: "Đúng là kế hoạch của tôi như vậy, nhưng trong lúc thực hiện đã xảy ra sai sót một chút."

Mục Tứ Thành chú ý đến hai chiếc răng nanh nhỏ trn môi Bạch Liễu, tức giận đứng lên, chỉ vào Bạch Liễu mắng: "Cái này mà gọi là sai sót một chút hả! Anh mẹ nó ngất xỉu! Suýt nữa thì biến thành cương thi! Kế hoạch của anh thiếu điều làm chúng ta biến thành quỷ luôn mẹ nó rồi!"

Bạch Liễu thở dài tiếc nuối: "Làm sao tôi biết cậu lại vô dụng như vậy chứ, tôi đã lấy được đạo cụ vượt qua cầu quỷ, còn bảo cậu là phải đi dưới cầu, còn lại cậu chỉ cần mở dù ra là được."

"Nhưng cậu lại lo đánh nhau với đám chết trôi kia." Bạch Liễu khẽ liếc nhìn Mục Tứ Thành, sau đó thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, "... Thôi bỏ đi, không trách được cậu, chọn cậu làm đồng đội cũng là sai lầm của tôi."

Mục Tứ Thành: "..."

... Bạch Liễu nói kiểu này cứ như từ đầu đến đuôi đều là lỗi của cậu vậy...

Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ, đúng vậy, lúc đó sao cậu lại không nghĩ tới việc mở dù?!

Mục Tứ Thành bắt đầu nghiêm túc đau lòng ngẫm nghĩ lại sự ngu ngốc và sai lầm của bản thân, uể oải ỉu xìu gục đầu xuống dưới.

Bạch Liễu không nói cho đồng đội biết kế hoạch của mình, ngất xỉu giữa chừng, sau đó lại úp nồi cho đồng đội, vẫn bình tĩnh liếc nhìn Mục Tứ Thành, khoan dung vỗ vai Mục Tứ Thành: "Không sao đâu, lần sau cẩn thận là được, chúng ta đi trước đã."

Mục Tứ Thành liếc nhìn hai răng nanh lộ ra của Bạch Liễu, càng ngày càng cảm thấy có lỗi, biệt nữu hỏi một câu: "... răng cương thi, anh không sao chứ?"

"Không sao đâu." Bạch Liễu xua tay biểu thị vấn đề không lớn, "Răng nanh cương thi bình thường dài hơn một tấc, loại của tôi cùng lắm chỉ xem là âm khí quá nặng thôi."

Mục Tứ Thành cau mày hỏi: "Chỉ là âm khí quá nặng? Vậy sao lúc trước anh không thể tỉnh lại?"

"Âm khí, âm thủy, âm phủ, ảnh hưởng rất lớn đến người sống như tôi, khiến ý thức của tôi không được tỉnh táo lắm." Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, "sau này có thể tôi cũng sẽ bị như vậy, nhưng có một cách để đánh thức tôi."

Mục Tứ Thành cẩn thận lắng nghe: "Cách gì?"

Bạch Liễu gõ gõ vết máu trn răng nanh: "Chính là cái này, máu người, hút máu người có thể đánh thức tôi."

Mục Tứ Thành giật mình: "Huyt mộ này đều toàn là ma với quỷ, máu người ở đâu ra..."

"Máu của tôi." Bạch Liễu mỉm cười, "Tuy âm khí của tôi nặng nhưng tôi vẫn là người, máu của tôi có tác dụng, lúc đó cậu đánh nhau trúng vào răng tôi làm tôi chảy máu, tôi nếm được nên mới tỉnh lại."

Mục Tứ Thành im lặng một lúc: "Cảm ơn người anh em."

Cậu biết Bạch Liễu làm đến bước này chỉ để cứu mạng cậu.

Bạch Liễu cười cười: "Tôi cứ cảm giác mạng của cậu từ lâu đã là đồ vật của tôi rồi, bảo vệ đồ vật của tôi là chuyện phải làm thôi, không cần nói cảm ơn."

Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi về phía ngôi mộ chính, không bao lâu đã đến nơi mà đạo nhân giấy đã tự thiêu trước đó, mặt đất còn phủ đầy tro tàn, bước thêm vào trong vài bước thì đến lối vào của ngôi mộ chính.

Lối đi tối đen tối mù, xòe bàn tay không thấy rõ năm ngón, nhưng có thể ngửi thấy một mùi hương đặc trưng nồng nặc ghê tởm của mỡ nến, xen lẫn với mùi béo ngậy ngọt ngào của kẹo và trái cây thiu thối.

Khác hẳn với cây cầu quỷ u ám lạnh lẽo, hai người Bạch Liễu càng đến gần ngôi mộ chính thì nhiệt độ càng cao, sóng nhiệt từ bên trong tràn ra, mùi trái cây thối rữa và kẹo mừng trở nên ngọt ngào, mùi nến lại làm lòng người chếnh choáng say mê.

Thoang thoảng có những tiếng cười rúc rích xen kẽ âm thanh chạm ly leng keng, tiếng người chúc tụng nhau, tiếng bước chân người qua lại, tiếng la hét inh ỏi của lũ trẻ đang nô đùa, những âm thanh đó thông qua lối đi truyền đến biến thành những tiếng vang vọng mơ hồ, từ vui vẻ hân hoan trở nên âm khí dày đặc.

"Bên trong huyt mộ rất náo nhiệt nha." Bạch Liễu nhìn ngôi mộ chính có vẻ nhận ra điều gì đó, "Hình như đang tổ chức tiệc lớn."

Mục Tứ Thành xoa xoa cánh tay, nổi da gà: "Ở đây chắc không có nhiều ma đâu nhỉ?"

"Không biết nhiều hay không." Bạch Liễu ánh mắt bình tĩnh, "Nhưng chắc không ít đâu, nếu không thì cũng không ầm ĩ như vậy."

Hắn bước từng bước vào trong, giẫm lên đống tro tàn của đạo nhân giấy, rồi bước vào lối đi của ngôi mộ chính.

Ra khỏi lối đi đen thui u ám là một dãy những chiếc đèn lồng đỏ treo đầy từ ngoài vào sâu bên trong nhìn không thấy điểm cuối, trn đèn lồng đỏ dán ký tự hỉ ( 囍 ) màu trắng, ánh sáng đỏ rực từ đèn lồng chiếu sáng lối đi như thể rỉ máu.

Giọng nói vốn dĩ mơ hồ trong ngôi mộ đột nhiên trở nên rõ ràng sắc bén: "Có khách tới chúc mừng!"

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio