Bạch Liễu im lặng một lúc, sau đó đổi chủ đề: "Có thể dẫn thêm người tới ăn lẩu được không?"
Lục Dịch Trạm đầu dây bên kia ngẩn ra, nhanh chóng bất đắc dĩ th dài một tiếng: "... Aiz cậu đúng là, biết tranh thủ kéo lông dê tôi ghê nhỉ, được rồi, lúc mua đồ ăn thì mua nhiều thêm một chút để đủ ăn, nhớ mua thêm Coca Sprite gì đó nữa nhé..."
"Mua thêm trái cây luôn đi." Giọng nói của Lục Dịch Trạm ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, "Hôm nay siêu thị dưới lầu đang giảm giá quýt, nhớ mua cân."
Cúp điện thoại xong, Bạch Liễu gửi tin nhắn vào group hỏi có muốn ăn tối cùng nhau không, vừa gửi xong đã nhận cả đống tin phản hồi.
【music】: U là trời, trăm năm mới thấy Bạch lột da mời khách.
【 Mộc Kha 】: Có cần tôi tìm địa điểm giúp không? Tôi biết một số nhà hàng tư nhân ăn cũng ngon lắm.
【 Đường Nhị Đả 】: Có uống rượu không? Tôi sẽ mang rượu đến @Bạch Liễu.
【 Bạch Liễu 】: Không phải tôi đãi đâu, mang mọi người đến nhà bạn tôi cọ cơm, nấu lẩu, chút nữa còn phải mua đồ ăn, mọi người muốn ăn gì thì nhắn cho tôi, chút nữa tôi đi mua luôn.
【 Bạch Liễu 】: @Đường Nhị Đả, mang đi.
Bạch Liễu vừa trả lời, trong group lập tức om sòm huyên náo:
【music】: Chời ơi, thì ra là cọ cơm! Bạch Liễu, da mặt anh cũng dày thật đấy!
【 Bạch Liễu 】: Vậy cậu không ăn đúng không?
【music】: Còn lâu! Tôi muốn ăn! Tôi muốn ăn tôm viên! Sách bò! Óc heo! Lòng vịt! Phổi lát!
【 Mộc Kha 】: Vậy để tôi đem một số nguyên liệu thông thường nấu lẩu tới luôn nhé, có ai bị dị ứng với hải sản không?
【 Đường Nhị Đả 】: Ảnh chụp quầy rượu.jpg @Bạch Liễu, có thích loại rượu nào không?
Bạch Liễu rũ mắt, lướt xuống đống tin nhắn của mọi người không ngừng hiện lên, ngón tay dừng một chút trn màn hình điện thoại di động đã vỡ nát rồi mới tiếp tục đánh chữ:
【 Bạch Liễu 】: Mọi người có ăn quýt không?
【music】? Ăn chứ, sao lại không ăn?
【 Mộc Kha 】: Tôi rất thích.
【Đường Nhị Đả】: Ăn, @Bạch Liễu, tôi có hai chai rượu quýt, nồng độ không cao, mang cho cậu một chai nhé?
Bạch Liễu đáp lại vài câu rồi gọi cho Lưu Giai Nghi, bảo là chút sẽ đón cô bé, nhưng bị Lưu Giai Nghi lãnh khốc vô tình từ chối ngay lập tức, còn cảnh cáo Bạch Liễu bảo là ghế sau xe đạp điện Hello Bike không thể chở người, bắt Bạch Liễu phải nhắn địa chỉ qua để cô bé tự đi tìm.
Cuối cùng, Bạch Liễu và Đỗ Tam Anh hai người dạo tới dạo lui đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trn đường Bạch Liễu mua nửa cân nấm đông cô, một cân rau xà lách, một cân nấm kim chi, nửa cân thịt bò cắt lát, tiếp đó vào siêu thị dưới lầu mua một chai coca khuyến mãi lít và hai cân quýt giảm giá.
Bạch Liễu cũng mua tôm viên, sách bò, lòng vịt mà Mục Tứ Thành thích, nhưng tất cả đều là đồ đông lạnh, hiện tại không mua được đồ tươi sống, cá nhân Bạch Liễu cũng không ngại ăn đồ đông lạnh, chỉ sợ là Mục Tứ Thành lại phàn nàn náo loạn ầm ĩ.
Nhưng phàn nàn cũng vô ích, đống đồ này ngốn hết tệ của Bạch Liễu.
Nhưng cuối cùng Bạch Liễu vẫn mua nó.
Hắn cũng mua một ít xúc xích và cá viên chiên giòn mà trẻ em thích ăn, nhưng không mua được óc heo và phổi lát, siêu thị không có bán, chợ bán thức ăn thì đã đóng cửa.
Mua lắt nhắt cũng tổng cộng , tệ.
Đỗ Tam Anh thấp thỏm bất an theo sau Bạch Liễu đang xch túi nhựa của siêu thị đi vào một tiểu khu khá cũ xưa.
Tiểu khu này nằm trong một cụm các tòa nhà dân cư, phụ cận có một, hai cái siêu thị lớn và hai cửa hàng tiện lợi, người bảo vệ tiểu khu là một ông lão lớn tuổi, ông mặc một chiếc áo khoác quân đội giặt tẩy đến bạc màu, bắt chéo chân, ngồi ngủ gà ngủ gật trn băng ghế dài gỉ sét cạnh cửa.
Lúc Bạch Liễu đi tới, ông lão nhìn lướt qua bọn họ.
Khi ông lão nhìn thấy Bạch Liễu, đôi mắt đang nhíu nhíu đột nhiên mở to, ông nhìn chằm chằm Bạch Liễu một lúc rồi nói: "Con là bạn học cấp ba của Phương Điểm phải không?"
Bạch Liễu lễ phép đáp: "Là con, đã lâu không gặp, chú Lý."
Chú Lý bật cười, đứng dậy vỗ vai Bạch Liễu, thổn thức cảm thán: "Hai ba năm rồi không gặp, thiếu chút nữa đã không nhận ra con rồi."
"Cũng may từ con không cao hơn bao nhiêu so với lúc học trung học, nhìn kỹ chút thì nhận ra ngay."
Chú Lý hỏi: "Lúc học cấp ba con và thằng nhóc Lục Dịch Trạm hay chạy tới nhà Phương Điểm ở đây chơi phải không? Mấy năm nay thằng nhóc Lục Dịch Trạm kia đã vào đây ở luôn rồi, lại không thấy con tới nữa?"
Bạch Liễu khựng lại, sau đó lại mở miệng mang theo nụ cười giả tạo không chút sơ hở, "Con phải làm việc, có hơi bận ạ."
"Mấy người trẻ tuổi các con a, lúc nào cũng nói mình bận việc này việc nọ." Bác Lý lắc đầu không đồng ý "Con và Phương Điểm là bạn bè thân thiết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nói không tới được thì thật sự không tới luôn sao?"
"Khi còn học cấp , ba người các con đã từng khó khăn, cùng hỗ trợ lẫn nhau, tình cảm như vậy hiếm có lắm, hiện tại không biết trân trọng, đến lúc phai nhạt rồi thì con sẽ làm tổn thương tấm lòng của bọn họ, con đi đâu tìm được hai người bạn có thể chịu đựng con từ lúc trung học tới nay kia chứ?"
Bác Lý đẩy Bạch Liễu vào trong, vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn mau đi vào: "Thôi không làm phiền con nữa, hiếm khi tới đây, nhớ liên lạc với bọn họ thường xuyên nhé."
"Cảm ơn chú Lý."
Bạch Liễu mang theo túi đựng nguyên liệu nấu ăn đầy ắp vào sâu trong tiểu khu.
Các tòa nhà dân cư trong tiểu khu đều rất cũ kỹ, cao nhất cũng chỉ có bảy tầng nên không có thang máy, ổ khóa điện tử trước cổng tòa nhà dân cư cũng đã cũ, màn hình hiển thị chập chờn, cảm giác như bị hỏng từ lâu.
Bạch Liễu không buồn quan tâm, hắn không thèm nhập mật khẩu, quen cửa quen nẻo đẩy cửa đi vào.
Đỗ Tam Anh hỏi Bạch Liễu, "Ở lầu mấy ạ?"
Bạch Liễu nói: "Lầu ."
Lúc hai người đang đi trn cầu thang, Đỗ Tam Anh do dự hỏi: " Bạch Liễu tiên sinh, hồi cấp ba anh thường xuyên đến đây sao?"
Lúc ông lão nhân viên bảo vệ đi tới trò chuyện với Bạch Liễu, Đỗ Tam Anh đã nhanh chóng rời đi, chỉ mơ hồ nghe được nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nhưng có thể thấy được nhân viên bảo vệ rất quen thuộc với Bạch Liễu.
"Ừ." Bạch Liễu đi vòng qua cầu thang, bước lên từng bước, giọng nói bình thản, "Đây là nhà của Phương Điểm."
"Mỗi khi tôi không về được ký túc xá hoặc trở lại viện mồ côi, chị ấy sẽ đưa chìa khóa cho tôi, để tôi sống ở đây."
Đỗ Tam Anh nhất thời không có phản ứng, ngây ngốc hỏi: "A? Sao lại có lúc không thể ở ký túc xá hay trở về viện mồ côi ạ?"
"Bởi vì có người kiện tôi dụ dỗ bạn cùng lớp đánh bạc, đánh nhau với bạn học có hung khí, tôi phải bị đuổi học." Bạch Liễu lãnh đạm nói, "Nhà trường cố gắng bằng mọi cách phủi sạch mối quan hệ với một đứa tội phạm tương lai như tôi, viện mồ côi thì khảo sát tư cách nhận tài trợ của tôi, xem xét có nên chuyển tôi đến Trung Tâm Cải Tạo Thanh Thiếu Niên hay không."
"Tôi ở tiệm net một tuần, Phương Điểm đã tìm thấy tôi, đưa cho tôi chìa khóa nhà của chị ấy."
Bạch Liễu từng bước một đi lên lầu ba, cầm túi ni lông lạnh lẽo đứng ở bên cạnh cầu thang cũ nát, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cánh cửa an ninh bằng thép không gỉ màu đỏ ngay đối diện, chỉ cần tiến hai bước là có thể lại gần.
Chính giữa cửa là một câu đối vàng dán ngược, hai câu đối xuân ở hai bên chưa xé sạch, trn nóc cửa treo một chiếc gương soi và một bó ngải khô bên cạnh.
Hơn hai năm qua hắn không tới nơi này, nhưng mọi thứ dường như vẫn y như lần đầu tiên hắn đến.
Trong tiệm net tối tăm hỗn loạn, xung quanh khói thuốc lá mù mịt, Phương Điểm túm lấy Bạch Liễu từ chiếc giường đơn giản ghép lại bằng hai chiếc ghế xoay, lôi hắn đi ra ngoài.
Bạch Liễu không để cô kéo mình, hắn gồng người lại, nửa dựa vào lưng ghế, đầu rũ xuống một bên, mi mắt có ba nếp gấp bởi vì ngái ngủ, lúc ngước mắt nhìn lên trông gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi và lạnh lẽo: "... Tôi còn chưa tỉnh ngủ, làm gì vậy?"
"Trở về đi học chứ gì." Phương Điểm quay lại nhìn Bạch Liễu, giọng điệu rất tự nhiên, "Cậu đã không đến lớp một tuần rồi, Lục Dịch Trạm tìm cậu sắp điên đến nơi kìa, không ngờ cậu lại trốn trong tiệm net nhỏ này."
"Cậu ấy không cần phải tìm tôi." Bạch Liễu nói xong nhắm mắt lại, trượt dọc theo đường vòng cung ghế về phía sau, "Vốn dĩ chúng tôi là người không cùng thế giới."
"Hiện tại chị đã tìm được tôi rồi đấy, cho tôi ngủ được không?"
Phương Điểm ngồi xổm xuống: "Tiệm net không phải là nơi để ngủ."
"Ở chỗ nào thì làm chuyện ấy, tiệm net chỉ để chơi trò chơi, nhưng chơi đủ rồi thì phải quay lại trường học." Phương Điểm lấy chìa khóa từ trong túi ra, đặt vào tay Bạch Liễu, cô nhẹ nhàng nói, "Về nhà ngủ."
"Về nhà đi, Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm và chị đang đợi cậu."
Bạch Liễu xoay người sang một bên, hai tay khoanh lấy áo khoác đồng phục học sinh quấn lấy chính mình, vùi mặt vào sô pha, hô hấp đều đều, mí mắt nhắm tịt lại, giống như đã ngủ say không nghe không thấy thế giới bên ngoài.
Ý tứ chính là không muốn mất quá nhiều sức lực để đối phó với Phương Điểm, muốn đuổi Phương Điểm đi nhanh đi.
Phương Điểm không nhịn được cười trước bộ dạng của Bạch Liễu, cô vươn tay xoa mạnh đầu Bạch Liễu: "Vậy cậu chơi đã ở đây đi rồi lại trở về, chị sẽ không nói cho Lục Dịch Trạm biết cậu đi đâu đâu."
"Chúng ta đã thỏa thuận, chị sẽ giúp cậu lừa gạt lão Lục khi cậu làm chuyện xấu."
"Nhưng Bạch Liễu, chị có thể giúp cậu che giấu khi cậu làm điều xấu." Phương Điểm đứng dậy, cô ấy nói, "Nhưng chị không thể giúp cậu che giấu khi cậu làm điều sai."
"Lúc làm chuyện xấu cậu sẽ không áy náy, nhưng bây giờ cậu khó chịu như vậy, có thật là bởi vì cậu đã làm chuyện xấu hay không?"
Phương Điểm nhìn Bạch Liễu cuộn tròn trn ghế, cô chợt bật cười: "Khi một người cảm thấy khó chịu vì mình làm điều gì đó không tốt, có nghĩa là người đó nghĩ rằng mình đã làm sai."
"Từ góc độ này, Bạch Liễu, cậu và Lục Dịch Trạm là người của cùng một thế giới."
Phương Điểm nói được thì làm được, cô để lại chìa khóa cho Bạch Liễu, xoay người rời đi.
Bạch Liễu không nhớ rõ lắm sau đó đã xảy ra chuyện gì, hình như hắn cứ ở lì trong tiệm net cho đến khi hết tiền, cuối cùng hắn cầm chìa khóa nhà Phương Điểm đi đến trước cửa, trong nháy mắt vừa mở cửa ra ——
Trn ghế sô pha đối diện cửa, Lục Dịch Trạm và Phương Điểm đang ôm nhau, vẻ mặt hai người rất tiều tụy mệt mỏi, cả hai đều ngủ say, cửa bị mở ra cũng không phát hiện.
Chiếc bàn trà trước mặt họ ngổn ngang đủ loại giấy tờ, chuyển trường, quản lý, nội quy trường học, luật sư, cùng với vài bộ đề thi thử chưa hoàn thành chất đống lộn xộn, bên cạnh có rất nhiều văn kiện sao chép và những bức thư chưa được gửi đi, người nhận là từ các đơn vị và tổ chức phúc lợi khác nhau, cũng như một số trường học danh tiếng.
Dưới cùng là hai tờ giấy bảo lãnh viết tay rất chỉnh tề rõ ràng.
Một trong hai tờ bảo lãnh gửi cho viện mồ côi, nội dung bảo lãnh là giáo duc đạo đức tiếp theo của Bạch Liễu và sự việc lần này không phải lỗi của hắn, trn đó viết chữ dày đặc, cuối cùng nói rằng sẽ chịu trách nhiệm hết tất cả chi phí học tập sinh hoạt của Bạch Liễu trong thời gian sắp tới, chỉ yêu cầu viện mồ côi bảo vệ Bạch Liễu, người bảo lãnh là Lục Dịch Trạm.
Tờ bảo lãnh kia gửi cho trường học, không có nội dung bảo lãnh, chỉ nói là nếu Bạch Liễu bị đuổi học thì cô ấy cũng sẽ nghỉ theo, người bảo lãnh là Phương Điểm.
Có thể là âm thanh lật tài liệu của Bạch Liễu đã đánh thức Phương Điểm và Lục Dịch Trạm, cả hai ngái ngủ tỉnh dậy, mơ mơ màng màng xc nhận người trước mắt họ là Bạch Liễu.
Không có những lời chỉ trích phẫn nộ, không có những lời xúc phạm tức giận, cũng không có những giọt nước mắt thất vọng.
Phương Điểm chỉ lười biếng chống dưới thân Lục Dịch Trạm, từ trn ghế sô pha thò người ra, lướt qua bàn trà, vỗ đầu Bạch Liễu như một người anh em tốt: "Cuối cùng cũng về nhà rồi."
"Đừng vì làm sai mà không dám về nhà chứ." Phương Điểm cười, "Giống như trẻ con vậy."
Bạch Liễu cầm túi ni lông trong tay trầm mặc một hồi, hắn bước tới định gõ cửa, nhưng cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Phương Điểm đang xch túi rác ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu ở cửa, giật mình một cái rồi nhanh chóng nhướng mày cười cười, vươn tay thuần thục vô cùng vỗ đầu Bạch Liễu, cười khúc khích hi hi ha ha:
"Cuối cùng cũng về nhà rồi."
Cô cười nói với Bạch Liễu: "Đừng vì làm sai mà không dám về nhà chứ, lớn như vậy rồi, vẫn giống như trẻ con vậy."
- -----oOo------