Bán đấu giá hung trạch sắp bắt đầu.
Một người đàn ông mặc vest đen, thắt cà vạt đỏ, tay cầm một chiếc búa gỗ cũ kỹ sáng bóng ngạo nghễ bước lên bục đấu giá, nhìn quanh đám đông đang háo hức bên dưới rồi dài giọng nói: "Đấu giá bắt đầu."
"Như mọi người đã biết, thành phố Dương Quang có khu ABCDE, khu A có nguồn tài nguyên bất động sản tốt nhất, các vị thật may mắn, hôm nay chúng ta đấu giá căn nhà ở khu A."
"Tin là mọi người đã xem tất cả thông tin của hai căn nhà được bán đấu giá, tôi sẽ không giới thiệu nhiều nữa, căn thứ nhất m khu A, nhà đã hoàn thiện, mọi người có thể dọn vào ở ngay được luôn, chủ cũ là một gia đình bốn người, đáng tiếc là bốn người này vừa nhảy lầu tự sát hôm kia."
"Như thường lệ, chúng ta hãy tỏ lòng biết ơn những người chủ nhà này đã trả một phần tiền nhà trước khi rời đi, tạo cơ hội cho các vị nhặt được của hời, có thể mua được những căn nhà giá rẻ ở khu A hôm nay, mọi người hãy cúi đầu và cầu nguyện cho họ có thể lên thiên đàng sau khi cht."
Người bán đấu giá giả vờ giả vịt kêu gọi mọi người chắp tay trước nguc im lặng trong chốc lát.
"Giá khởi điểm của căn nhà này —— " Sau khi cầu nguyện xong, người bán đấu giá đập chiếc búa xuống, nhướng mi mắt: "—— triệu."
( Tất cả đơn vị tính trong đây đều là nhân dân tệ, không phải vnd nhé mn)
Tiếng nói vừa dứt, Viên Quang và Thi Thiến trong đám đông ngốc hết cả người: "m, giá khởi điểm bao nhiêu?!"
Nhưng họ chưa kịp phản ứng thì giá đã nhanh chóng tăng vọt, những người bên cạnh đã lao ra phía trước, giơ tấm biển đấu giá, mặt đỏ tai hồng hét lên:
", triệu!"
", triệu!"
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, giá gọi cả chục lần vọt lên triệu, hiện trường sống động không khác gì đang giành giựt hung trạch.
Viên Quang đờ đẫn dừng bàn tay đang định nâng biển đấu giá lên, số tiền trn biển là triệu, anh hoảng hốt nhìn những người bên cạnh đang tranh giành ngôi nhà ma m có gia đình người vừa cht như thể sắp đánh nhau tới nơi.
"Thành." Người bán đấu giá thờ ơ gõ chiếc búa xuống, giơ tay chỉ một người đàn ông còm nhom vẻ mặt tiều tụy phờ phạc như mắc bệnh nan y sắp cht, "Chúc mừng Lý tiên sinh đã giành được căn nhà này với giá . triệu."
Người đàn ông mừng rỡ nhấc tay hoan hô, gần như phát điên lên vì sung sướng: "Tôi có nhà! Haha! Tôi có nhà rồi!"
"Mời Lý tiên sinh lên nhận giấy chứng nhận bất động sản của mình và phát biểu cảm nghĩ nhận phòng của bản thân, để truyền cảm hứng cho tất cả những cư dân của thành phố Dương Quang chưa có nhà." Người đấu giá nói.
Lý tiên sinh gầy gò quắt queo khô đét từng bước leo lên bục đấu giá th hổn hển, nhận giấy chứng nhận bất động sản dưới sự giúp đỡ miễn cưỡng đầy ghét bỏ của người bán đấu giá, tiếp theo nhìn xuống những cư dân bên dưới đang chờ bán đấu giá ngôi nhà tiếp theo, mỉm cười giống như vừa giành được cả thế giới:
"Từ ngày bắt đầu đi làm năm tuổi, mục tiêu của tôi là có một ngôi nhà cho riêng mình tại thành phố Dương Quang."
"Thanh toán trọn gói!" Trong mắt Lý tiên sinh lóe lên tia sáng kỳ dị và cuồng nhiệt, "Tôi nhất quyết không chịu làm nô lệ nhà! Tôi muốn trở thành công dân hạng nhất của thành phố Dương Quang!"
"Vì mục tiêu này, tôi chỉ ăn một miếng mì ăn liền mỗi ngày, hai ngày tự thưởng cho mình một chén canh nấu gói gia vị, làm đến việc lặt vặt mỗi ngày và ngủ trong nhà vệ sinh của công ty để tiết kiệm chi phí sử dụng đất, sau năm ăn mặc tằn tiện, cuối cùng tôi đã tiết kiệm được , triệu."
Lý tiên sinh bật khóc vì sung sướng, cầm trn tay tờ giấy chứng nhận bất động sản như một chiến tích: "Cuối cùng thì hôm nay, tôi đã mua được căn nhà m thanh toán trọn gói!"
Dưới khán giả vang lên những tràng vỗ tay hời hợt, một vài người buông lời chế giễu:
"Chời ơi chời, chỉ làm có việc thôi mà tự hào gì chời, lúc trước tui còn làm đến việc đây này! Có gì đâu mà khoe chứ?!"
" năm mới tiết kiệm được , triệu? Cũng may lắm mới giành được cái nhà này, nếu như bình thường thì đâu đến lượt người như ông ta mua được nhà khu A chứ..."
"Nói dài dòng phiền phức ghê, này ông già xuống nhanh nhanh dùm tí được không, để bọn tôi còn mua căn thứ hai chứ? Nói cứ như ko ai biết tiết kiệm tiền mua nhà giống như ông vậy."
Lý tiên sinh dường như cũng biết việc mình làm tầm thường không đáng kể, nên có chút xấu hổ cầm giấy chứng nhận bất động sản rồi quay người đi xuống
Viên Quang cht lặng nhìn bóng lưng của Lý tiên sinh rời đi: "... Tôi cảm thấy giá trị tinh thần của mình đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
Thi Thiến chậm rãi gật đầu: "Tôi cũng vậy."
Một nhóm người khác đang làm thủ tục bên ngoài cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Mục Tứ Thành nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: "Vị Lý tiên sinh này nhìn y hệt bộ xương khô vậy, không biết lúc chuyển vào ở rồi có cht đột ngột luôn không nữa..."
"Vậy thì căn nhà ma này sẽ được lấy lại và đem ra bán đấu giá lần nữa." Bạch Liễu cười nhưng không phải cười, hắn hứng thú nhìn người bán đấu giá, "Cảm giác như kiếm tiền thật dễ."
Mục Tứ Thành lo lắng nuốt nước bọt, cậu cách xa Bạch Liễu hai bước: "Bạch Liễu, sao tôi cứ cảm giác trong phó bản này anh hung hăng hơn thì phải?"
"Bình thường thôi." Lưu Giai Nghi trầm mặc một hồi, liếc Bạch Liễu một cái, bình tĩnh nói, "Lúc chơi phó bản hoa hồng anh ấy cũng rất ghét bọn quản đốc trong đó, cuối cùng gần như giết sạch tất cả bọn họ, Bạch Liễu rất ghét loại cấp trn bóc lột mình, lúc trước anh ấy không thích Mộc Kha là vậy."
Mộc Kha hít sâu một chút.
Bạch Liễu tự nhiên giang hai tay: "Con người ghét bỏ giai cấp đoạt đi quyền lợi của mình là chuyện đương nhiên phải không? Chẳng ai thích làm rau hẹ cả."
Đường Nhị Đả không khỏi liếc nhìn Bạch Liễu.
Bạch Liễu lập tức nở nụ cười: " Đường đội trưởng, tôi chỉ đang trút giận trong trò chơi, sẽ không mang ra hiện thực đâu mà."
Nói rồi, Bạch Liễu đưa giấy chứng nhận bất động sản đã xử lý xong vào tay Đường Nhị Đả: "Đường đội trưởng, anh là thành viên hợp pháp và thiện chiến nhất trong đội của chúng ta, tôi tạm thời quyết định để tất cả các giấy chứng nhận bất động sản mà chúng ta có được đứng tên anh, được không?"
Đường Nhị Đả tiếp nhận giấy chứng nhận bất động sản: "Được."
"Vậy chiến lược hiện tại của chúng ta là giết người chiếm nhà à?" Vừa nói xong, Đường Nhị Đả có chút khó chịu cau mày, gã không quen với phương pháp này lắm.
"Đương nhiên là không rồi." Bạch Liễu nhướng mắt nhìn phòng đấu giá nhộn nhịp bên kia, "Giết người chiếm nhà hiệu suất quá thấp."
Đường Nhị Đả giật mình: "Kém hiệu quả?"
Giết một người là có thể lấy được một căn nhà, còn có cách nào hiệu quả hơn à?
"Ừm, tôi giết người tuyển dụng kia chỉ để xc minh hai giả thuyết, đó là phải dùng cách khác lạ mới vượt cửa được trò chơi này và những người ở thành phố Dương Quang sẽ biến thành ma sau khi cht, không phải thông qua cách giết người chiếm nhà để hoàn thành mục tiêu." Bạch Liễu không nhanh không chậm tự thuật, "Giết người đoạt nhà khó mà có được căn nhà trong ngày."
Đường Nhị Đả cau mày, do dự hỏi: "Chỉ cần... giết chủ nhà là có thể vượt cửa, tại sao lại khó chứ?"
Lưu Giai Nghi lạnh nhạt trả lời: "Bởi vì chúng ta không phân biệt được ai là chủ nhà và giết như thế nào?"
"Đúng vậy." Bạch Liễu gật đầu, "Trong thành phố này có hàng chục triệu dân, chỉ có một số ít là chủ nhà, còn lại phần lớn là nô lệ nhà và cư dân tạm thời, nếu chúng ta giết họ cũng không thể lấy giấy chứng nhận bất động sản hoàn chỉnh, vả lại những người này nhìn bề ngoài đều là những người bình thường, chẳng khác biệt nhau là mấy, sàng lọc từng người để xem họ là chủ nhà hay nô lệ nhà là quá kém hiệu quả."
"Hay là trực tiếp vào nhà giết người luôn." Mục Tứ Thành sờ sờ cằm đề nghị, "Người sống trong nhà thì khả năng cao là chủ nhà rồi đúng không?"
"Còn có nô lệ nhà nữa." Mộc Kha bình tĩnh phản bác, "Hơn nữa một tòa nhà ở đây có , tầng, mỗi tầng có , hộ gia đình, chất lượng cửa ra vào cũng rất tốt, nếu làm tròn số thì chúng ta phải cưỡng chế đột nhập giết hơn hộ gia đình mỗi đêm."
Mục Tứ Thành trầm tư: "Cả đêm giết hộ gia đình cũng không phải là không được!"
"Giết người thì chắc chắn là giết được ——" Bạch Liễu nhướng mi, "Nhưng người ở đây cht rồi sẽ biến thành quỷ, cậu quên rồi sao?"
Lưu Giai Nghi suy tư một lát, đưa ra nghi vấn: "Nhưng Bạch Liễu, em thấy có một điểm rất kỳ lạ."
"Trước đó lúc anh giết người tuyển dụng thì hệ thống nhắc nhở là ông ta sẽ biến thành quỷ ở trong nhà, tấn công tất cả những người vào nhà, theo quy tắc này, thì những người đã cht trong mấy căn nhà ma cũng phải biến thành quỷ, tấn công những cư dân bước vào sau đó."
"Các quy tắc và quy định về trò chơi không thể lừa gạt chúng ta." Lông mày của Lưu Giai Nghi nhíu lại, "Vậy sao những người này ở trong nhà ma vẫn có thể sống sót chứ?"
"Cũng không hẳn." Mộc Kha nhớ lại chuyện những người tìm việc đã nói qua, "Một số người mua nhà ma cũng gặp tai nạn sau một thời gian chuyển vào ở."
Lưu Giai Nghi liếc nhìn khu chợ đấu giá sôi động sau lưng: "Nhưng không thể phủ nhận là hẳn phải có khá nhiều người sống được trong những ngôi nhà ma như vậy, nếu không khu chợ này sẽ không sầm uất thế này."
Bạch Liễu nhìn cô với đôi mắt rũ xuống: "Anh cũng nghĩ đến điểm này, nhưng mọi người có để ý không, hung trạch mà chúng ta giết người đoạt được rất khác với hung trạch đấu giá ở đây."
Mục Tứ Thành đăm chiêu suy nghĩ: "Không phải đều là nhà ma sau khi chủ nhà bị cht sao? Có khác gì đâu?"
Lưu Giai Nghi dừng lại, nhanh chóng nhìn vào giấy chứng nhận bất động sản trong tay Đường Nhị Đả: "Là vấn đề quyền sở hữu tài sản."
"Người tuyển mộ chúng ta giết rất giàu, ông ta toàn quyền sở hữu một căn nhà, là chủ nhà, còn những căn hung trạch bán đấu giá này đều bị công ty bất động sản thu hồi, có nghĩa là những người cht bên trong căn bản là nô lệ nhà vẫn đang trả nợ."
Bạch Liễu mỉm cười: "Đúng vậy, điều đó cũng có nghĩa là nô lệ nhà không hoàn toàn sở hữu căn nhà đó."
"Cho nên tôi suy đoán, ma quỷ sở hữu nhà có thể ở trong nhà của họ, còn ma quỷ chưa sở hữu nhà không phải lúc nào cũng ở trong nhà của mình, hầu hết thời gian đều đi lang thang xung quanh hoặc ngẫu nhiên có mặt trong nhà mà thôi."
Suy nghĩ của Lưu Giai Nghi nhanh chóng theo sau: "Đó là lý do tại sao hung trạch của chúng ta phải xử lý chủ nhà hóa quỷ ngay lập tức, còn những căn hung trạch bán đấu giá ở đây thì lại chẳng có việc gì."
Ý cười trn mặt Bạch Liễu càng sâu: "Không chỉ như vậy, còn nhớ người bán đấu giá nói gì không? Người quá cố đã trả lại một phần khoản vay rồi, bởi thế tôi đoán không chỉ người dân ở đây, mà ngay cả ma quỷ cũng sở hữu một phần quyền tài sản đối với ngôi nhà."
Mộc Kha nghe vậy không khỏi chậm rãi ngẩng đầu:
"Bạch Liễu, anh đang nói là không chỉ những người sống ở đây phải tuân theo các quy tắc do các nhà phát triển bất động sản của thành phố Dương Quang đặt ra, mà ngay cả khi con người cht đi rồi trở thành ma quỷ cũng phải tuân theo các quy tắc của họ, cho nên ma quỷ phải giao nộp tiền nhà mới có nhà ở, mà ngay cả bất động sản của ma quỷ cũng có quyền quản lý, vậy chứng tỏ là..."
Bạch Liễu rũ mắt xuống: "Đúng vậy, tôi nghi ngờ năm nhà phát triển bất động sản ở đây có thể không phải người sống."
- -----oOo------