"Lục Dịch Trạm, cậu có biết tại sao hôm nay ta lại đưa cậu vào thần điện không?" Bạch Lục vui vẻ cười khẽ, "Chỉ những người có hm muốn cấp 【 thần 】mới có thể bước vào đây."
"Phương Điểm cũng giống như cậu vậy, ngoại trừ duc vọng hoàn toàn thuần khiết thì hai ngươi có đủ tư cách thay ta làm Tà Thần đời sau."
Bạch Lục th dài tiếc nuối, gã giơ tay lên, một bức tường nước lăn tăn ngăn cách giữa bọn họ và Phương Điểm:
"Đáng tiếc là các ngươi không muốn trở thành Tà Thần."
"Thế thì ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tính phí tham gia trò chơi Tà Thần của các ngươi."
Lục Dịch Trạm chậm rãi ngẩng đầu lên, anh nhận ra điều gì đó.
Bạch Lục mỉm cười nói tiếp: "Lục Dịch Trạm, nếu cậu thắng một dòng thế giới nào đó, dòng thế giới đó sẽ tiếp tục vận hành sau khi cậu thắng."
"—— Nói cách khác, nếu tại thời điểm đó Phương Điểm yêu một người nào đó và kết hôn với hắn."
Lục Dịch Trạm chậm rãi trừng to mắt, nước mắt lăn dài theo khóe mắt.
Bạch Lục nói: "Vậy thì cô ấy sẽ tiếp tục chung sống hạnh phúc với người đó."
"Cô ấy sẽ không nhớ đến cậu, cậu chỉ là một người qua đường không liên quan đã thắng trò chơi."
"Nếu cậu thua trò chơi, cậu sẽ thấy cô ấy đau khổ vì linh hồn của người thân yêu bị phá hủy trước mặt mình, cậu sẽ đau khổ vì sự đau khổ của cô ấy."
Bạch Lục quay đầu lại nhìn Lục Dịch Trạm cười: "Còn nếu thắng trò chơi, cậu sẽ mất đi cô ấy, chứng kiến cảnh cô ấy sống hạnh phúc bên người khác."
Lục Dịch Trạm khàn giọng nói, "... Đây là cái giá 【 đau khổ 】mà ông muốn tôi phải trả đúng không?"
"Ngay từ đầu ông đã sắp xếp tất cả mọi thứ, muốn Phương Điểm và tôi phải trả giá."
Bạch Lục rũ mắt xuống cười nói: "Đúng vậy."
"Theo một nghĩa nào đó thì ta đều thu nhận 【 đau khổ 】của mỗi vị thẩm phán, nhưng chỉ có linh hồn của cậu và Phương Điểm trải qua 【 đau khổ 】mới có thần tính và có giá trị nhất đối với ta."
"Thật ra." Bạch Lục quay đầu nhìn Lục Dịch Trạm, trn mặt vẫn là nụ cười nhạt nhẽo như cũ, "Ta rất tò mò về lựa chọn của cậu."
"Cậu sẽ tiếp tục cố gắng để giành chiến thắng, hay là dứt khoát chọn thua trò chơi và chiếm hữu người mình yêu."
"Từ nay về sau, cậu thua trò chơi là bởi vì cậu thật sự không thể thắng được, hay là sâu thẳm trong linh hồn có ý nghĩ đê hèn muốn thua?"
Lục Dịch Trạm không nói gì.
Cứ thế khi dòng thế giới tiếp theo bắt đầu, Lục Dịch Trạm mơ mơ hồ hồ mấy ngày liền, cuối cùng trong một lần làm nhiệm vụ anh bị thương nặng, được Sầm Bất Minh cứu thoát đưa vào phòng bệnh.
Sầm Bất Minh nhíu mày, khoanh nguc nhìn Lục Dịch Trạm đang ngồi trong phòng bệnh: "Anh sao vậy?"
Lục Dịch Trạm mới đột nhiên bừng tỉnh nhớ ra, à, lúc vừa đăng nhập vào dòng thế giới này anh đã tranh thủ lôi kéo được Sầm Bất Minh về phe của mình.
Lục Dịch Trạm đã sử dụng 【 Chồng ký ức dòng thế giới】 giúp Sầm Bất Minh có được tất cả ký ức và biết mọi thứ đã xảy ra từ thế giới thứ nhất cho đến hiện tại, đây là cách nhanh nhất để Lục Dịch Trạm thu phục Sầm Bất Minh.
Ngoại trừ những gì đã xảy ra ở Thần Điện.
Lục Dịch Trạm cúi đầu im lặng.
Sầm Bất Minh nhướng mày: "Có liên quan đến Phương Điểm?"
Ngón tay Lục Dịch Trạm cuộn tròn lại.
Sầm Bất Minh nóng nảy: "Đừng ép tôi phải dùng dị đoan tra tấn anh, thành thật nói nhanh lên để tôi còn cứu vớt thế giới, Lục đội trưởng."
Lục Dịch Trạm biết quá rõ tính cách của Sầm Bất Minh, anh hít sâu một hơi, cuối cùng phải một năm một mười kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Sầm Bất Minh đen mặt bình luận ngắn gọn hành vi của Bạch Lục: "Đê tiện."
Lục Dịch Trạm gật đầu đồng ý.
"Anh gật cái rắm ấy." Sầm Bất Minh lạnh lùng liếc Lục Dịch Trạm, "Anh đang dằn vặt không biết mình có thật sự hèn hạ muốn thua thật không à? Anh nghĩ lại xem mình có khả năng thắng sao?"
Lục Dịch Trạm bị đâm một nhát xuyên tim: "..."
"Không phải là tôi nghi ngờ bản thân." Lục Dịch Trạm gãi gãi đầu, cụp mắt xuống, trầm giọng nói, "Lúc đó nghe thấy Phương Điểm và người đó sắp kết hôn, nhìn thấy người đó bị thiêu rụi thành tro vì tình yêu của Phương Điểm... "
"Thực ra trong nháy mắt đó, mặc dù nghe thì rất buồn cười, nhưng tôi thực sự ghen tị với đống tro tàn đó."
"Bởi vì tôi thậm chí không đủ tư cách để bị biến thành tro, tôi không thể... tới gần cô ấy."
Thẩm phán chỉ còn lại duy nhất một mình anh.
"Vì vậy, đôi khi tôi thực sự không biết liệu mình có bị ảnh hưởng bởi khoảnh khắc xúc động đó hay không." Lục Dịch Trạm cười áy náy, "Dù gì thì loại phế vật như tôi khó mà thắng được Bạch Lục, chỉ trong một thoáng dao động đó cũng khiến tôi thua rồi."
Sầm Bất Minh cũng im lặng một hồi, rồi đột nhiên lạnh lùng nói: "Tôi xin nghỉ một ngày để đi tìm Phương Điểm trong dòng thế giới này với anh."
Lục Dịch Trạm run lên: "Cái gì?!"
"Cảm xúc lựa chọn loại chuyện này." Sầm Bất Minh lạnh lùng liếc Lục Dịch Trạm, "Nhìn thấy không hiểu sao?"
Ngày hôm sau.
Cho dù Lục Dịch Trạm có miễn cưỡng thế nào, Sầm Bất Minh vẫn lôi anh ra ngoài.
"Phương đội trong dòng thế giới này vẫn đang học năm ba trung học, đã có bạn trai." Sầm Bất Minh thản nhiên kể lại, "Phương đội nhất kiến chung tình theo đuổi đối phương ròng rã tháng trời, là một giáo thảo nổi tiếng lạnh lùng khó gần, nhưng đối phương không đồng ý, sau đó cô bỏ cuộc."
"Học sinh cấp ba phải chăm chỉ học hành chứ! Yêu đương cái gì ở đây!" Lục Dịch Trạm nghe xong nhịn không được buột miệng, "Đẹp trai như thế nào mà cô ấy phải theo đuổi đến tháng?!"
"Vả lại không phải Phương Điểm đã bỏ cuộc rồi à, sao cuối cùng vẫn trở thành bạn trai cô ấy?!"
Sầm Bất Minh liếc Lục Dịch Trạm: "Bởi vì đối phương bắt đầu theo đuổi ngược lại."
"Đối phương chợt bừng tỉnh nhận ra mình đã yêu Phương đội, thế là bất chấp mọi giá theo đuổi cô suốt bốn tháng, trước kỳ thi rồi Phương Điểm giao hẹn nếu thành tích có thể theo kịp cô thì sẽ suy nghĩ lại, đối phương bắt đầu điên cuồng học tập."
"Lúc có kết quả thì cậu ta chỉ kém top Phương Đội điểm, vì vậy Phương Điểm đã đồng ý."
Lục Dịch Trạm: "..."
Giận! Học không lo học mắc gì phải bừng tỉnh yêu đương vậy chứ!
Lục Dịch Trạm bị Sầm Bất Minh kéo đến một sườn đồi gần trường học, từ dưới sườn đồi có thể nhìn thấy sân thể duc bên trong trường trung học.
Sầm Bất Minh ôm nguc lãnh đạm giới thiệu: "Tôi đã hỏi thăm thời khóa biểu của bọn họ rồi, lớp tiếp theo là lớp thể duc, anh đứng ở đây có thể nhìn thấy Phương đội."
Quả nhiên tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, lưng Lục Dịch Trạm căng chặt lại.
Anh nhìn thấy Phương Điểm buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo phông trắng vừa vặn và quần đùi thể thao, đi tất trắng cao hơn giày thể thao một đoạn, trn tay cầm một quả bóng chuyền, mỉm cười rạng rỡ.
Lục Dịch Trạm nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, ánh mắt không lơi lỏng dù chỉ một giây.
——Phương Điểm đang cười.
Phương Điểm đang đi trn bậc thang, có ai đó trn sân thể duc đang gọi tên cô, cô quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa lắc lư nhẹ nhàng trong không khí, rồi dường như cô nhìn thấy ai đó, nụ cười trn môi trở nên tươi tắn hơn, cô trao quả bóng chuyền trn tay cho người bên cạnh, mở miệng đáp lại người kia.
Cô chạy vội vàng, đôi chân nhảy thoăn thoắt trn mấy bậc thang đồng thời cười rộ lên giang rộng đôi tay của mình.
Lục Dịch Trạm theo bản năng cũng tiến lên một bước, mở rộng vòng tay gần như cùng lúc với chàng trai đang đứng dưới bậc thang.
Phương Điểm ngã vào vòng tay người đó.
Cô nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào ôm chầm lấy chàng trai, sau đó được nhấc lên cao rồi xoay một vòng.
Lục Dịch Trạm chậm rãi thả tay xuống, anh ngơ ngẩn nhìn Phương Điểm.
Sầm Bất Minh bình tĩnh hỏi: "Cảm giác như thế nào? Ghen ghét đau khổ đến mức muốn thua trò chơi?"
"Thật là ghen tị." Giọng nói của Lục Dịch Trạm rất bình thản, anh cười, trong mắt có một tia sáng yếu ớt lay động, "Nhưng cô ấy rất hạnh phúc."
"So với nỗi đau do ghen tuông thì nhìn thấy cô ấy hạnh phúc mang lại cho tôi cảm giác hạnh phúc mạnh mẽ hơn."
Lục Dịch Trạm quay đầu lại: "Trở về đi."
Ánh mắt anh trở nên kiên định: "—— cho dù còn duy lại duy nhất một mình tôi, tôi cũng sẽ tiếp tục."
"Sư huynh." Lục Dịch Trạm đang đi về phía trước thì nghe thấy Sầm Bất Minh đột ngột hét lên sau lưng, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Anh sẽ không đơn độc, tôi sẽ theo anh đến dòng thế giới cuối cùng."
"Trước đó, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ không thừa nhận thất bại trước Bạch Lục."
Lục Dịch Trạm xoay người nở nụ cười: "Vậy trước tiên cám ơn cậu, thợ săn."
Sầm Bất Minh nhìn nước mắt trn mặt Lục Dịch Trạm trong chốc lát, sau đó chế nhạo: "Cuối cùng nhà tiên tri cũng biết khóc."
"Đừng cười nhạo tôi..." Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ lau mặt, lẩm bẩm nói: "Ai rơi vào tình huống này mà không khóc chứ?"
- -----oOo------