Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

chương 534

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Phoebe." Giáo Hoàng cúi đầu, ánh mắt tối sầm lại, "Xơ là Nữ Tu tốt nhất của chúng ta, trong trận chiến với phù thủy lần này, nhất định xơ phải làm thật tốt biểu tượng tâm linh, đừng để dân chúng mù quáng tin tưởng Toàn Bảo Lạp. Cô ta rất có khả năng thu phục lòng người, xơ nhất định phải thắng được cô ta."

"Sau đó, tôi hứa sẽ cho xơ lên đảo."

"Nhưng tôi vẫn chưa thành niên, như vậy vẫn được ư?" Phoebe hồn nhiên, khó hiểu hỏi, "Không phải chỉ có Nữ Tu trưởng thành mới có thể lên Thành phố trên không thôi sao?"

Nhìn dáng vẻ trong sáng và xinh đẹp của Phoebe, Giáo hoàng cười đầy ẩn ý: "Cũng có những trường hợp ngoại lệ."

"Vị Hoàng Hậu đặc biệt trước đó đã tạm thời rời khỏi hòn đảo vì một số lý do, vừa vặn để trống vị trí đó cho xơ, xơ phải tiếp nhận tốt nhiệm vụ của y, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của một Nữ Tu trên đảo và thanh lọc những ham muốn bẩn thỉu của tất cả những người lên đảo. Nhìn xơ rất thích hợp với vị trí đó cho nên tôi đặc biệt cho phép xơ được lên đảo sớm đấy."

Phoebe chớp mắt, cô bé mỉm cười: "Vậy thì tôi cảm ơn Giáo hoàng trước nhé?"

Không nghe thấy giọng điệu chất vấn của Phoebe, Giáo hoàng hài lòng gật đầu, sau đó vẫy tay: "Xơ đi xuống trước đi, cách thức chi tiết thế nào tôi sẽ giải thích cho giám mục biết, bây giờ tôi phải thảo luận với ông ấy một số chuyện khác đã."

Phoebe ngoan ngoãn cúi đầu lùi lại phía sau.

Sau khi Phoebe rời đi, sắc mặt của Giáo hoàng nhanh chóng tối sầm lại: "Tình hình sản xuất cá chình đực có cải thiện gì không?"

"Vẫn không có." Giám mục lắc đầu sợ hãi, "Lúc đầu, mấy con cá chình cái mà chúng ta trộm được toàn sinh ra cá cái, nhưng từ từ, trong một vạn con bắt đầu xuất hiện , con đực. Ban đầu mọi người còn lấy đó làm mừng, bởi vì cứ nghĩ là có thêm nhiều cá đực để giao phối với cá cái, chứ không chỉ có một con giống như trước đây, lúc đó tốc độ sản xuất sẽ nhanh hơn, chúng ta cũng sẽ đem những con cá chình mà phụ nữ không tiêu hóa được, tức là đám cá chình đực, giao cho Tòa thánh, bên ngoài thì nói là sẽ đối phó với chúng, nhưng thực tế thì chúng ta sẽ thả chúng xuống biển cả ở khắp mọi nơi."

"Rồi chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ mở ra kỷ nguyên bùng nổ cá chình. Lúc này đây, tốc độ sản xuất cá chình đã vượt quá tầm kiểm soát, cá chình ở khắp mọi nơi, ở một số nơi hễ mở vòi nước ra là toàn cá chình. Ban đầu Tòa thánh cũng muốn dừng kế hoạch cá chình này lại, tuy nhiên do người dân khi đó ngày càng tin tưởng và ỷ lại vào Tòa thánh, không những mỗi ngày Tòa thánh đều thu được cả đống xương cá chình còn lại sau khi dân chúng tiêu hóa, mà quyền lực và thu nhập cũng tăng lên vùn vụt, vì vậy Giáo hoàng vào thời điểm đó đã đồng ý tiếp tục kế hoạch cá chình."

Giám mục nuốt nước bọt: "Nhưng sau đó, thời điểm phù thủy đầu tiên xuất hiện, Giáo hoàng cũng rất sợ hãi, ngài ấy có nghĩ đến việc đình chỉ kế hoạch nhưng Bảo Lạp lại xuất hiện."

"Cô ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ta kêu gọi mọi người đừng mù quáng để phụ nữ cắn nuốt cá chình mà hãy tìm cách giải quyết khác, hơn nữa còn sẵn sàng ra mặt giải quyết vấn đề của mọi người, thành lập đội tuần tra Thánh nữ. Lúc đó đội tuần tra Thánh nữ là tổ chức độc lập với Tòa thánh, tốc độ giải quyết vấn đề nhanh chóng, thái độ của thủ lĩnh Bảo Lạp lại kiên quyết, gần gũi với dân chúng, thế nên mọi người càng lúc càng tìm đến Bảo Lạp để nhờ giúp đỡ thay vì dựa vào Tòa thánh như trước đó. Uy thế của Tòa thánh dần suy yếu, thế rồi sau lần ám chỉ với Bảo Lạp muốn giành lấy đội tuần tra Thánh nữ nhưng bị cô từ chối, Giáo hoàng lúc bấy giờ thẹn quá hóa giận, tăng số lượng thả cá chình đực ra bên ngoài."

"Dưới tình huống đó, phù thủy bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều, và Tòa thánh cũng đã mở màn phiên tòa phán xử phù thủy, nhưng Bảo Lạp không đồng ý với loại xét xử này, cô đi đầu trong việc phản đối kịch liệt và đối đầu Tòa thánh."

"Nhưng càng về sau, cá chình và phù thủy ngày càng nhiều, dân chúng chịu sự bảo hộ của đội tuần tra Thánh Nữ cuối cùng mất kiểm soát, bọn họ bắt đầu nghiêng về phía Tòa thánh. Lúc này, ngài đã tìm ra thời cơ thích hợp, thành công phán xử Toàn Bảo Lạp. Sau khi Toàn Bảo Lạp bị xét xử và đào thoát, đất nước cuối cùng nằm dưới sự kiểm soát của Tòa thánh, thậm chí đội tuần tra Thánh nữ cũng được hợp nhất vào Tòa thánh."

"Cuối cùng chúng ta cũng đã dừng kế hoạch cá chình, nhưng, nhưng..."

Giáo hoàng âm trầm bổ sung thêm nửa câu sau: "Nhưng sản lượng cá chình đực đã không còn kiểm soát được nữa."

Giám mục run rẩy gật đầu: "Đúng vậy! Số cá chình đực thu thập từ khắp nơi và từ những phù thủy dự bị không thể tiêu hóa được đã chất đầy ao dưới nhà tù Thành phố trên không rồi, và số lượng này vẫn đang tăng lên liên tục. Chúng tôi không biết còn bao nhiêu cá chình đực hoang dã tồn tại trong tự nhiên nữa... "

"Lũ cá chình đực này, chính là..." Giám mục không khỏi rùng mình, suy sụp kêu một tiếng, "Chỉ có tràng dịch của chúng ta mới có thể hòa tan được chúng, thưa Đức Giáo hoàng!"

"Câm miệng!" Giáo hoàng hung dữ cắt ngang tiếng hét của giám mục, "Chẳng lẽ tôi không biết sao?! Nếu không, tại sao tôi lại phải giấu lũ cá chình đực đó trên hòn đảo trên không và cách ly chúng với lũ cá chình cái chứ?!"

Giám mục bị gã quát thì rùng mình, hắn im bặt lại, rồi tiếp tục nhỏ giọng nói: "Tại sao cá chình đực càng lúc càng nhiều, không phải lúc trước chỉ toàn sinh sản cá chình cái thôi sao?"

Giáo hoàng cũng im lặng.

Đúng vậy, ngay từ đầu chỉ sinh sản cá chình cái thôi mà? Tại sao đùng một cái lại sinh sản cá chình đực số lượng lớn như thế chứ?

Một nơi khác.

Màn đêm im ắng, mọi người cuộn tròn trên mặt đất ngủ thiếp đi, vầng trăng tròn buông thõng từ trên trời cao nhưng lại bị hòn đảo to lớn che hết một nửa.

Bạch Liễu ngồi ở tầng cao nhất, hắn nhìn hòn đảo rồi nheo mắt lại.

"Cậu lên đây một mình định nói chuyện gì với Giai Nghi à?" Đường Nhị Đả vẫn chưa ngủ, anh và Bạch Liễu đã quen với việc gác đêm cho người khác. Đêm đầu của trò chơi thường là họ không ngủ, chỉ để người khác ngủ, cho nên thấy Bạch Liễu đi lên, anh cũng lên theo.

Đường Nhị Đả ngồi xuống bên cạnh Bạch Liễu, quay đầu nhìn hắn: "Đang lo lắng cho Giai Nghi à?"

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô bé nắm quyền Chiến Thuật Gia, lại là một trận đấu quan trọng như vậy.

"Không phải, con bé còn chu đáo và cẩn trọng hơn tôi." Bạch Liễu lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hòn đảo, "Tôi đang suy nghĩ chuyện khác."

"Chuyện gì vậy?" Đường Nhị Đả hỏi.

"Giai Nghi vừa kể với tôi, phù thủy bên kia nói với con bé hầu hết cá chình bị ô nhiễm đều là cá chình cái, phù thủy không tiêu hóa được cá chình đực nhưng chúng lại rất hiếm." Bạch Liễu trầm ngâm nghĩ, "Bất kỳ sinh vật nào cũng có thể có khuynh hướng lai tạo quá mức. Trong một loài đã sinh sản quá mức, hiếm khi có nhiều con cái hơn con đực mà thường thì con đực sẽ nhiều hơn con cái."

"Nếu một sinh vật được giao nhiệm vụ sinh sản, giai đoạn đầu nó sẽ sản sinh giống cái nhiều hơn, nhưng khi con cái đạt đến số lượng nhất định, nó sẽ đảo ngược lại và sinh vật đó sẽ bắt đầu sản sinh con đực với số lượng lớn, như vậy mới đạt được mục đích nhân giống quá mức."

Đường Nhị Đả có chút khó hiểu, anh ngập ngừng hỏi ngược lại: "Ý của cậu là... thật ra vẫn còn tồn tại rất nhiều cá chình đực mà phù thủy không thể tiêu hóa, đúng không?"

"Ừ, cá nhân tôi đoán là như vậy." Bạch Liễu dừng lại, "Bất kỳ con quái vật nào cũng có điểm yếu và cách tiêu diệt tương ứng, đây là giả thiết của trò chơi này. Thật ra tôi nghĩ, nếu dịch tiêu hóa của phù thủy không tiêu diệt được cá chình đực, vậy thì theo sự sắp đặt đối xứng của trò chơi, thứ có thể tiêu hóa được cá chình đực phải là... "

Đường Nhị Đả chậm rãi nói: "Dịch tiêu hóa của nam giới."

Bạch Liễu cười: "bingo, chuẩn luôn, nhưng tôi nghĩ còn ác liệt hơn nữa, tôi nghĩ đó phải là tràng dịch."

Sống lưng Đường Nhị Đả thoắt cái lạnh lẽo, anh nhìn nụ cười xấu xa của Bạch Liễu mà bất lực đỡ trán: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cậu lại muốn nói với tôi chuyện này, Mục Tứ Thành mà nghe suy đoán của cậu xong chắc sợ đến mức phải ôm mông nhảy dựng lên mất."

"Tại sao lại đoán là tràng dịch?"

"Bởi vì nếu nam giới cũng có thể dùng nước bọt để tiêu hóa cá chình, vậy thì không thể nào đến giờ vẫn chưa phát hiện ra được." Bạch Liễu chống cằm má, giọng điệu lười biếng, "Bây giờ cá chình nhiều đến nỗi phải buôn lậu phụ nữ từ nước ngoài sang đây để giải quyết chúng, nhưng mà gia đình bình dân bình thường sẽ không có đủ tiền để mua các dịch vụ phù thủy dự bị như thế, vả lại rất nhiều gia đình đã mất đi người phụ nữ duy nhất trong nhà do hàng loạt vụ phán xử phù thủy của Tòa thánh."

"Trong hoàn cảnh cùng cực và tuyệt vọng này, cũng sẽ có những người đàn ông bắt chước hành vi cắn nuốt cá chình của phù thủy để cố gắng tiêu hóa chúng."

"Trong nhóm người mà chúng ta giải cứu ở tầng dưới có ít nhất hai người đàn ông đã làm vậy, khóe miệng bọn họ có mấy vết xước rất lạ, vẫn còn mới lắm."

"Nếu giả thuyết dịch tiêu hóa của nam giới có thể tiêu hóa cá chình là chính xác, thì ít nhất người bình thường cũng đã dễ dàng thí nghiệm bằng đường tiêu hóa trên rồi, nếu không thì thế cục phù thủy sẽ không nghiêng về một phía như thế này. Do đó, tôi nghĩ là cách làm sẽ khó thực hiện hơn nhiều, hoặc là đường tiêu hóa dưới mà mọi người không ngờ tới."

"Cũng tức là trong ruột."

"Giai Nghi và tôi suy đoán giống nhau, nhưng hiện tại bên con bé không có ứng cử viên thích hợp để thí nghiệm nên không có cách nào đưa ra kết luận chính xác nhất. Tạm thời để tránh bị xúi giục, con bé vẫn chưa thông báo cho phù thủy kết luận suy đoán của nó." Bạch Liễu liếc nhìn Đường Nhị Đả," Vậy ngày mai ngoài nhiệm vụ phù thủy bị xử án, chúng ta còn có một nhiệm vụ khác."

Bạch Liễu mỉm cười, "—— đó là bắt giữ một linh mục của bồi thẩm đoàn Tòa Thánh để Giai Nghi tiến hành thử nghiệm."

Đường Nhị Đả mồ hôi nhễ nhại, thở dài một hơi: "Chuyện này không thành vấn đề!"

Làm anh sợ chết khiếp! Vừa rồi Bạch Liễu liếc anh một cái, anh còn tưởng Bạch Liễu định nói bên đó đang lúc thiếu người, hay là anh qua để Giai Nghi làm thí nghiệm đi! Ai chứ người này dám làm như vậy lắm!

Ở phía bên kia, Cung điện Giáo hoàng.

Phoebe vừa bước ra khỏi sảnh chính thì nụ cười từ ái trên mặt lập tức biến mất, chuyển thành biểu hiện chán nản buồn tẻ. Cô bé bước nhanh qua khu vườn, trước khi đến sảnh của Nữ Tu thì đứng lại nhìn chiếc thang bên phải dẫn thẳng đến hòn đảo, ánh mắt cô bé chăm chú nhìn hồi lâu.

Chiếc thang này được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu xanh bạc nhàn nhạt. Lúc vừa mới đến đây cô bé đã thử bước lên hai lần, nhưng chỉ mất điểm máu mà chẳng thu hoạch được gì —— đúng như gã Giáo hoàng kia đã nói, nếu không có chìa khóa thì không ai có thể đi lên.

Nhưng chìa khóa 【 quyền trượng 】thì nằm trong tay Giáo hoàng không rời một giây.

Tên Giáo hoàng này có thể nhốt Hồng Đào vào tù thì trên người gã nhất định phải có cài đặt hoặc buff quái vật đặc biệt nào đó, trước khi biết rõ đó là cái gì thì cô bé không nên hành động hấp tấp.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé không thể hành động.

"Tề Nhất Phảng, chút nữa giám mục sẽ giao nhiệm vụ cho tôi, anh hãy nhớ kỹ, bất kể hắn kêu tôi đi đến phiên tòa phán xử phù thủy nào thì anh và Lưu Tập cũng phải xin đi theo tòa án đó." Phoebe lạnh lùng ra lệnh cho Tề Nhất Phảng.

Tề Nhất Phảng nghi ngờ hỏi: "Em định làm gì?"

Phoebe ngước nhìn cậu, trong đôi mắt xanh lục không có một tia cảm xúc nào, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười thuần khiết, chắp tay thành kính cầu nguyện: "Tôi còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là tiễn hết đám người của Tòa thẩm giáo xuống địa ngục rồi."

"—— Đây không phải là công việc của Nữ Tu sao?"

Không thể động tới Giáo hoàng, vậy thì cứ bắt đầu với đám linh mục cấp thấp, xem cô bé có thể giết được quái vật cấp độ nào của Tòa thánh.

Tề Nhất Phảng bị Phoebe cười đến sởn tóc gáy, nhưng là một tuyển thủ có tố chất giải đấu, khi biết Phoebe có quyền hạn chiến thuật gia, cậu chỉ biết ngậm ngùi nói với Phoebe một chữ, đó là: "được."

"Trận chiến ngày mai ác liệt lắm đấy, tối nay anh nên nghỉ ngơi thật tốt." Phoebe mỉm cười vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với Tề Nhất Phảng, "Trước khi đi ngủ nhớ cầu nguyện thì chúa mới phù hộ cho anh một giấc ngủ ngon."

Tề Nhất Phảng: "... OK em, QAQ."

Huhu, Hoàng Hậu, miss you!

Phoebe quay trở lại sảnh Nữ Tu, cô bé đứng bên cạnh chiếc giường trắng viền ren ngập đầy ánh trăng bạc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng óng ả đẹp lạ thường bên ngoài, ánh trăng đẫm ướt mái tóc dài xoăn vàng của cô bé, tỏa sáng rực rỡ, vẻ mặt cô bé ngây thơ và thánh thiện, đôi mắt xanh như ngọc lục bảo trên vương miện nguyệt quế, phiếm một quầng sáng nhàn nhạt. Phoebe nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực và cầu nguyện.

Từ trước đến nay Phoebe chỉ toàn đứng cầu nguyện, cô bé không bao giờ quỳ xuống trước bất cứ ai. Không ai trên thế giới này có thể bắt cô bé quỳ xuống, cho dù là thần.

"Cầu Chúa phù hộ..." Phoebe nói đến đây thì đột nhiên bế tắc, sau đó hờ hững nhún vai, "Đương nhiên không phù hộ cũng không sao, tôi sẽ đích thân tiễn bọn họ xuống địa ngục."

Nói xong, cô bé nằm xuống giường, gối đầu nằm chính giữa ngay ngắn, chiếc chăn bông đắp trên người không một nếp nhăn, cô bé chắp tay trước ngực, đây là một tư thế ngủ rất chỉnh chu quy củ —— tư thế mà người mẹ sùng đạo của Phoebe đã dạy cô bé ngủ, giống như một lời cầu nguyện.

Đây là những điều mà cô bé đã từng không hiểu và cảm thấy phiền phức, nhưng dần dà nó đã trở thành thói quen của Phoebe.

Từ khi Phoebe có ký ức, cô bé đã được cha mình chú ý.

Cha Phoebe nhìn cô bé không thể tưởng tượng nổi, giữa một nhóm con trai, ông ta ôm Phoebe đặt lên đầu gối của mình, gỡ khẩu súng cô bé đang cầm chặt trong tay xuống, hỏi: "Phoebe, sao con lại chĩa súng vào anh trai? Lại còn lên đạn nữa? Ai dạy con vậy?"

Phoebe đã trả lời như thế nào nhỉ? Hình như là, "Giết chết nó thì con sẽ lấy được con gấu trong tay nó, con gấu đó là của con, con đã cảnh cáo nó lần rồi nhưng nó không trả cho con."

"Không ai dạy con hết, nhưng con thấy cha sử dụng rồi."

Cha Phoebe bắt sinh vật được gọi là anh trai kia trả lại con gấu cho cô bé, nhưng đối phương giở trò khóc lóc ăn vạ, cứ một mực không trả, còn lấy con gấu lau nước mắt trên mặt mình. Vì vậy Phoebe nắm lấy khẩu súng không chút do dự, bắn thẳng vào con gấu trong tay thằng bé kia. Độ giật của súng đã làm trật khớp tay của cô bé, tất cả mọi người đều đứng dậy, kể cả cha Phoebe.

"Con đang làm gì vậy, Phoebe?!" Cha cô bé ngạc nhiên nhìn Phoebe.

Thằng nhóc ngốc nghếch đã cướp con gấu của Phoebe chỉ biết ôm lấy đống bông vụn bị súng bắn tơi tả, sợ tới mức ngồi bệt xuống mặt đất, nước tiểu chảy đầy nhà. Phoebe nhìn cha mình, nở nụ cười quái dị: "Con gấu bị nó sờ bẩn rồi, con không cần nữa, nhưng nó cũng sẽ không có được."

Cha Phoebe nhìn vào mắt cô bé như thể ông vừa nhìn thấy một con quái vật, nhưng cũng là một thiên tài, ông ta ngạc nhiên hỏi cô bé, "Bây giờ con cảm thấy thế nào, Phoebe?"

Phoebe cười toe toét, "Con cảm thấy rất hạnh phúc."

——Một niềm hạnh phúc khi có được sức mạnh thuần túy khống chế, uy hiếp đối phương.

Kể từ đó, không một ai trong gia tộc Cinquemani dám cướp đi những gì thuộc về cô bé. Và để cho cô bé có tư cách người thừa kế hợp pháp, cha cô bé đã kết hôn với mẹ ruột của Phoebe là một người phụ nữ không rõ nguồn gốc và đem bà về gia tộc Cinquemani.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, người phụ nữ đó đã sững sờ tại chỗ.

Cô bé đứng bên cạnh cha mình, ăn mặc y hệt một cậu bé trai, đi giày boots cưỡi ngựa của bé trai, mặc áo khoác nhỏ, mái tóc vàng cắt ngắn chỉ còn vài cm và đội một chiếc mũ, nhìn người mẹ ruột chưa bao giờ gặp mặt chỉ lễ phép chào: "Gia tộc Cinquemani chào đón mẹ."

——Cô bé trông giống hệt cha mình.

Đêm đó, mẹ cô bé đã quỳ bên giường cô bé cầu nguyện suốt đêm, khóc lóc nói: "Mẹ xin lỗi, mẹ đến muộn quá, họ đã khiến con trở nên như thế này".

"Con giống như người cha máu lạnh và độc ác của mình vậy..."

"Mẹ xin lỗi, đáng lẽ mẹ không nên nói con như vậy." Bà đặt tay lên trái tim, thành tâm cầu nguyện cho cô bé, "Chúa sẽ bảo vệ chúng ta."

"Mẹ." Phoebe nằm ở trên giường lạnh lùng nói, "Người của gia tộc Cinquemani không tín ngưỡng thần linh, chúng ta chỉ tin vào chính mình, con tôn trọng tín ngưỡng của mẹ, nhưng nếu mẹ muốn cầu nguyện thì hãy về phòng của mình, nếu còn chưa đủ, con sẽ sai người hầu xây cho mẹ một phòng cầu nguyện đặc biệt. Bây giờ nếu được thì mẹ hãy về nghỉ ngơi đi, sáng mai con có lớp học cầm súng rồi."

Mẹ cô bé quỳ xuống trước giường im lặng một lúc lâu rồi bỏ đi trong tuyệt vọng.

Sau khi đón mẹ về, cô bé bắt đầu đón chào những ngày sóng gió ngắn ngủi. Mẹ cô bé là một người phụ nữ rất kỳ lạ, luôn có những mong đợi và ước muốn viển vông, luôn có những giọt nước mắt không thể hiểu nổi và luôn cầu nguyện, luôn có một số ảo tưởng khao khát tự do, cả ngày cứ toàn lẩm bẩm nói chuyện một mình, nói rằng tôi hy vọng Chúa sẽ phá hủy gia đình hắc ám này, để cho bà và con của bà được tự do một lần nữa.

Rất nhiều người xung quanh rỉ tai cô bé rằng mẹ Phoebe là một người điên.

Nhưng Phoebe không nghĩ như vậy, cô bé nghĩ mẹ mình chỉ là một người bình thường, nhưng trong gia tộc Cinquemani, những người bình thường sẽ không tồn tại được.

Chỉ là một người bình thường đáng thương và bất lực mà thôi.

Khi mẹ cô bé lại khóc lóc van xin Phoebe cầu nguyện với mình, Phoebe nhìn xuống mẹ, rất hiếm khi đồng ý lãng phí thời gian luyện tập võ thuật và súng ống để cầu nguyện với bà.

"Năm phút thôi nhé." cô bé bình thản nói. "Con có thể cầu nguyện với mẹ trong năm phút vào thứ Hai, thứ Tư và Chủ nhật."

Mẹ cô bé mừng rỡ nói, đủ rồi, thế cũng đủ rồi con gái.

Cô bé được mẹ chỉ dẫn cầu nguyện như một Nữ Tu. Lúc bà bảo Phoebe phải quỳ xuống cầu nguyện, cô bé lạnh lùng từ chối. Mẹ cô bé nói mãi mà không lay chuyển được, đành phải quỳ xuống cầu nguyện bên cạnh cô bé.

"Cầu nguyện Phoebe của tôi có thể biến thành một con chim để thoát khỏi đây và đi đến thiên đường của tự do."

Phoebe dửng dưng làm theo: "Cầu nguyện mấy thằng ngốc đó sẽ tự bắn chết mình và xuống địa ngục vô biên trong buổi huấn luyện hôm nay."

Mẹ của Phoebe: "..."

Sau khi mẹ cô bé dở khóc dở cười sửa lời cầu nguyện của Phoebe , lần một cách vô ích,Phoebe cuối cùng cũng đã yêu lời cầu nguyện (?) tiễn đưa ai đó xuống địa ngục trước khi đi ngủ, và mẹ cô bé, một người bình thường mà cô bé luôn cảm thấy yếu đuối và bất tài ở gia tộc Cinquemani, đã dung túng cho lời nguyền rủa của cô bé như một hành động cầu nguyện.

Không phải làm vậy là đang bôi nhọ lòng mộ đạo của bà sao? Tại sao bà không chỉ trích cô bé làm sai, mà chỉ che mặt và mỉm cười bất đắc dĩ mỗi khi nghe cô bé nguyền rủa?

Cuối cùng một lần nọ cô bé cũng lên tiếng hỏi, mẹ cô bé nhìn Phoebe mỉm cười, vuốt mái tóc lòa trước trán cô bé: "Niềm tin không thực tế của con người vào thần thánh là một loại trốn tránh sự yếu đuối và kém cỏi của bản thân mình, con nói đúng, cầu nguyện quả thực là một hành vi rất yếu đuối, cho dù mẹ cầu nguyện bao nhiêu lần đi chăng nữa thì mẹ cũng không thể mang con ra khỏi gia tộc Cinquemani, vì vậy mẹ không trách con, bởi cách nhìn của con là đúng."

Cô bé hỏi, "Vậy thì tại sao chúng ta còn phải cầu nguyện?"

"Mẹ không cầu nguyện với thần linh." mẹ cô bé nhẹ nhàng trả lời, "Mẹ đang cầu nguyện với linh hồn của mẹ và linh hồn của con, mẹ chỉ muốn nói với chúng rằng, cho dù chúng ta bị giam cầm ở đây vĩnh viễn đến cuối đời thì trong lòng chúng ta nhất định phải có tình yêu và hy vọng, dù là con hay là mẹ, đều phải gìn giữ nguyên vẹn hình dáng ban đầu của linh hồn mình, chờ ngày hóa thành chim chóc bay khỏi nơi đây."

"Cho dù lúc đó là thời khắc chết chóc của chúng ta."

"Đó chỉ là một lời nhắc nhở thôi con ạ."

Mẹ cô bé mặc trang phục Nữ Tu, quỳ xuống trước mặt cô bé một cách tôn kính, nhắm mắt và chắp tay dưới ánh trăng, thì thầm nhẹ nhàng: "Nguyện cho con gái Phoebe và tôi một ngày nào đó sẽ được tự do như chúng tôi muốn."

Cô bé nhìn vào khuôn mặt thành kính, gần như thánh thiện của mẹ mình dưới ánh trăng, lần đầu tiên phát hiện ra người phụ nữ này sở hữu một sức mạnh mà mình không ngờ đến.

——Một sức mạnh hoàn toàn khác hẳn với việc cầm súng, một niềm tin không thể bị phá hủy bởi súng ống và ngoại lực.

Bà nhất mực tin vào một điều gì đó, ngay cả khi nó không thể trở thành hiện thực, đây là lần đầu tiên Phoebe nhìn thấy một niềm tin kỳ lạ như vậy —— một niềm tin yếu ớt, mềm dẻo nhưng kiên cố không gì phá hủy được, cô bé dám nói rằng ngay cả khi cha mình cầm súng chĩa vào đầu bà, bà vẫn sẽ không ngừng cầu nguyện.

Cha Phoebe luôn dạy cô bé rằng kẻ yếu có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào, nhưng lúc này đây cô bé lại cảm thấy không ai trong gia tộc Cinquemani có thể phá hủy người mẹ đang cầu nguyện của cô bé.

Nhưng bà ấy là một người yếu đuối, rõ ràng bà ấy là một kẻ yếu thế.

Phoebe không thích những kẻ yếu đuối.

Nhưng cô bé đã kéo dài thời gian cầu nguyện hàng ngày với mẹ lên mười lăm phút.

Dần dần, khi cô bé lớn lên, ưu thế của Phoebe giữa những người thừa kế càng ngày càng rõ ràng. Cấp dưới của cha cô bé lúc đầu không hề đồng tình với Phobe từ từ cũng chuyển thành ngưỡng mộ sự xuất sắc của cô bé, nhưng lần nào cũng bình luận thêm một câu phía sau, "Tiếc quá, Phoebe lại là con gái."

Phoebe nghe mấy câu này đến mọc kén trong tai, cô bé hoàn toàn thờ ơ với chúng.

Chỉ là lần nào cha cô bé cũng thở dài: "Ừ, giá như Phoebe là con trai giống như Daniel thì tốt rồi."

Daniel là một người con khác của cha Phoebe, hơn cô bé ba tuổi, cậu là người thừa kế đầy tiềm năng mà cha cô bé muốn lựa chọn, và cũng có cuộc sống tương tự như Phoebe —— cha họ cưới mẹ của Daniel làm vợ, và Daniel rất giống em gái cùng cha khác mẹ của mình.

Sự giống nhau này có thể nói là ở tính cách hay ngoại hình của cả hai, đều là những người tóc vàng mắt xanh chuẩn mực, khi Phoebe cắt tóc ngắn và mặc quần áo con trai, hai người đứng bên nhau như anh em sinh đôi, sự kiêu ngạo lạnh lùng và sức mạnh của họ giống hệt nhau.

Tất nhiên là họ chẳng bao giờ đứng cùng nhau.

Giống như hậu duệ của sư tử tranh giành nhau thức ăn trước cả khi chúng mở mắt, trước khi Daniel và Phoebe nhận ra họ là 【 anh em 】của nhau, hai người đã ý thức được rằng người kia là 【 đối thủ cạnh tranh 】 với thân phận của mình.

"Cuộc tuyển chọn người thừa kế sắp diễn ra." Cha cô bé vỗ vai Phoebe "Thành tích của Phoebe lúc nào cũng tốt nhất, ngoại trừ giới tính của con bé, con bé là người thừa kế phù hợp nhất."

"Đêm qua tôi đã cân nhắc chuyện này suốt. Nếu con bé thắng cuộc trong cuộc tuyển chọn người thừa kế lần này thì tôi sẽ chấp nhận thân phận của con bé. Còn về vấn đề giới tính rắc rối kia, tôi sẽ để Phoebe mặc đồ con trai là được."

"Mặc trang phục con trai?" Một số thuộc hạ nói đùa, "Anh là một người cha tàn nhẫn quá đấy nhé, Phoebe còn chưa phát dục thì không sao, nhưng sau này anh bắt nó mặc đồ con trai kiểu gì đây?"

"Chuyện này đơn giản thôi mà!" Cha cô bé bâng quơ đáp, "Cứ nịt ngực cho nó là được, nó sẽ không phát dục nữa."

"Phoebe tàn nhẫn và mạnh mẽ như một đứa con trai, nhược điểm duy nhất là con bé lại không phải là con trai thật sự, nhưng may là nó không hề yếu đuối chút nào, chút khó chịu nhỏ nhoi đó chẳng là gì đối với nó đâu."

Vì vậy, tối hôm đó, Phoebe được phát một chiếc áo nịt ngực, mẹ cô bé ngồi bên cạnh, lúc nhấc chiếc áo lên, vẻ mặt bà hốt hoảng thấy rõ: "Cha con muốn làm gì vậy?!"

"Sao áo nịt ngực lại siết chặt vậy, con mới có mười tuổi thôi mà! Nó sẽ làm biến dạng ngực của con!"

"Hôm nay đã bắt đầu mặc đâu." Phoebe thờ ơ nằm trên giường, cô bé ngáp một cái, "Khi nào con dậy thì mới bắt đầu mặc kia mà."

"Không được!" Mẹ cô bé trở nên rất nghiêm túc, "Con không được mặc cái này! Con là một đứa trẻ, con dậy thì như thế nào thì cứ để như thế ấy, không ai được quyền phá vỡ quá trình phát triển bình thường của con!"

"Con không để ý đến ngực nghiếc gì đâu." Phoebe uể oải quay đầu nhìn mẹ đang nằm bên giường, "Chỉ là một bộ phận cơ thể thôi, kích cỡ không quan trọng, nếu phải nịt ngực để giành được vị trí người thừa kế thì cứ làm thế cũng chẳng sao."

"Vấn đề không phải chuyện đó!" Mẹ cô bé nghiêm khắc phản đối, "Vấn đề là không cần nịt ngực con vẫn có thể thắng! Tại sao phải nịt ngực làm gì!"

"Không nịt ngực cũng có thể thắng à mẹ?" Phoebe bối rối hỏi, "Nhóm thuộc hạ bảo là nếu ngực quá lớn thì sẽ liên tục đung đưa, ảnh hưởng đến tốc độ rút súng, đúng không mẹ?"

"Mẹ kiếp lũ chó chết tiệt!" Lần đầu tiên, mẹ cô bé chửi thề trước mặt cô bé, bà nghiêm túc giải thích với Phoebe "Vậy bọn nó có bảo là chym to thì sẽ ảnh hưởng tốc độ chạy của đàn ông không?"

Phoebe suy nghĩ một chút, cô bé sờ sờ cằm: "Không có."

Hình như Daniel đang dậy thì đúng không nhỉ? Lúc anh ấy chạy nhanh cũng đâu thấy bị lệch háng đâu ta.

Mẹ cô bé hỏi, "Vậy tại sao ngực to lại ảnh hưởng đến tốc độ bắn súng?"

"Tại sao không để các công cụ thích ứng với các bộ phận nguyên thủy của con người, mà lại bắt các bộ phận phải thích ứng với các công cụ do con người phát minh ra? Con người có thể chế tạo ra đủ loại đồ lót khác nhau cho các giới tính khác nhau, vậy tại sao lại không thể chế tạo ra các loại súng khác nhau?"

Phoebe dừng lại, cô bé nhìn mẹ mình đột nhiên tức giận, vi diệu dừng một chút: "Mẹ bình tĩnh lại nào."

"Nhưng nếu không nịt ngực thì cha sẽ không hài lòng." Phoebe thẳng thừng nói, "Ông ta chưa chết, ít nhất bề ngoài con vẫn không thể làm trái ý ông ta, tất nhiên, càng không nói đến mẹ nữa."

Mẹ cô bé nhanh chóng ủ rũ hẳn, bà ứa nước mắt nhìn Phoebe.

Nhưng chỉ một lúc sau, mắt bá sáng lên: "Để mẹ sửa lại chiếc áo ngực cho con, con vẫn có thể mặc nhưng sẽ không bị bó nữa."

"Con mặc thử xem sao?" Sau khi sửa xong, mẹ cô bé lo lắng đưa cho Phoebe, "Còn chật lắm không con?"

Phoebe cầm lấy chiếc áo lót dường như không thay đổi nhiều, cô bé ngập ngừng một chút rồi mặc vào: "Không chật."

Trước đó cứ mặc vào là cô bé bị bó chặt đến độ thở không nổi, nhưng bây giờ cô bé đã có một chút không gian để thở.

Nhìn mẹ thức khuya bên cạnh chỉnh sửa, may vá áo nịt ngực cho mình, Phoebe cảm thấy... rất kỳ diệu.

Thật ra cô bé không quan tâm đến chuyện này lắm, đối với cô bé ngực to hay nhỏ chẳng quan trọng gì, nhưng người mẹ có vẻ dịu dàng và yếu đuối của cô bé lại rất tức giận về vấn đề nhỏ nhặt như vậy, sau đó bà sẽ cố gắng hết sức để sửa chữa quần áo cho con gái, chỉ để cho cô bé một không gian nhỏ xíu để thở.

Với sức mạnh nhỏ nhoi của một kẻ yếu thế, bà chỉ có thể cho cô bé khoảng không gian ít ỏi như thế ở gia tộc Cinquemani.

Mẹ cô bé thở ra một hơi dài: "Vậy được rồi."

Phoebe nhìn mẹ, muốn nói với bà rằng kẻ yếu thế chật vật giành lấy khoảng trống này ở gia tộc Cinquemani là vô nghĩa, nhưng nhìn cái cách mẹ cô bé lại bắt đầu quỳ xuống cầu nguyện lần nữa, cô bé nuốt lời muốn nói trở về.

Mẹ cô bé quỳ bên giường Phoebe, thành tâm cầu nguyện: "Cầu nguyện cho tôi và con tôi đều có thể tự do lớn lên và chết đi."

Sau khi mẹ cô bé cầu nguyện xong và rời đi, Phoebe nhìn mặt trăng bên ngoài giếng trời nghĩ thầm, tự do là gì?

Phoebe đưa tay chạm vào chiếc áo ngực lỏng lẻo dưới gối giúp cơ thể cô bé tiếp tục phát triển bình thường, cô bé vuốt ve những đường khâu đẹp đẽ trên đó, nghĩ thầm —— đây là tự do sao?

Thật là một thứ tự do mong manh yếu ớt.

Chẳng bao lâu sau, khóa huấn luyện người thừa kế sắp đến, sau khi tất cả bọn trẻ nắm được nội dung của khóa huấn luyện ngày mai, chúng đều ngồi xổm xuống tại chỗ gào khóc, hai người duy nhất có thể giữ được phong thái từ biệt cha và rời đi chỉ có cô bé và Daniel.

Nhưng cô bé nhìn thấy bàn tay mở cửa của Daniel xoay tới xoay lui đến hai lần, tay cậu run rẩy khủng khiếp, đôi mắt xanh lục táo thì trống rỗng và mơ hồ —— người hầu đội táo là người mà mẹ cậu để lại cho cậu, là người hầu cũng là người bạn thân duy nhất chơi với cậu từ thuở ấu thơ.

Cuối cùng vẫn là cô bé đưa tay giúp Daniel mở cửa.

Lúc cô bé rời đi, sau lưng vẫn còn nghe thấy tiếng than thở của cha: "Lũ trẻ thật yếu ớt, đáng lẽ phải cắt đứt tình cảm thân thiết của chúng sớm hơn."

"Tương lai chúng sẽ bị phản bội bất cứ lúc nào. Nếu không đủ can đảm để giơ súng với những người thân cận thì làm sao chúng có thể kế thừa gia tộc Cinquemani."

Thủ hạ bên cạnh tán thưởng: "Đúng vậy, như năm đó khi biết vợ phản bội mình, ngài cũng đã giết cô ta không chút do dự, hành động như sấm rền gió cuốn vậy."

"Người thừa kế của tôi cũng nên có phong thái như vậy." Cha cô bé uể oải đáp với vẻ tiếc nuối, "Đứa trẻ Daniel này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra nó lại rất chân thành, điểm này thì không bằng Phoebe. Năm đó lúc tôi giết mẹ nó, nó còn gây rắc rối cho tôi một thời gian đấy."

"Hy vọng lần này nó sẽ không làm tôi thất vọng, ngày mai cứ can đảm giống Phoebe, rút súng nhắm thẳng vào mẹ mình là được."

Daniel đang đi phía trước dừng chân lại một lúc, Phoebe thấy cậu siết chặt hai tay, sau đó rời đi.

Phoebe lãnh đạm quay đầu trở về phòng mình, lần này cô bé cũng trúc trắc đến hai lần cửa mới mở ra, không phải vì tay run mà vì lòng bàn tay cô bé ướt đẫm mồ hôi —— Phoebe không biết tại sao mình lại đổ mồ hôi, cô bé biết mình không phải là người dễ ra mồ hôi tay, nếu không cô bé sẽ không thể cầm súng.

Nhưng vì sao kia chứ?

"Con về rồi." Mẹ cô bé mở cửa, vừa thận trọng vừa lo lắng hỏi: "Con sao thế, nội dung thí luyện người thừa kế là gì?"

Phoebe nhìn vào mắt bà, cảm giác lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lại ùa về, cô bé hít một hơi thật sâu và kể cho bà nghe mọi chuyện.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của Phoebe, mẹ cô bé nghe xong lại rất bình tĩnh, bà nói: "Con có quyền tự do và năng lực tranh giành vị trí người thừa kế, nếu con phải nổ súng thì cứ nổ súng vào mẹ."

"Bất kể như thế nào, con là đứa trẻ tuyệt vời nhất mà mẹ từng thấy. Mẹ tin con sẽ không bắn trượt."

Phoebe đang ngồi ở mép giường, tay cô bé bắt đầu run lên: "Nếu con bắn trượt thì sao?"

"Vậy thì mẹ sẽ chết." Giọng mẹ cô bé êm đềm như mặt hồ không gió dưới trăng, bà nói câu này rồi mỉm cười trang nghiêm và duyên dáng, "Nhưng chết dưới tay con thì vẫn tốt hơn là chết dưới tay những người khác của gia tộc Cinquemani!"

"Con sẽ thấy linh hồn mẹ biến thành một con chim nhỏ và bay đi khỏi đây."

"Mẹ." Phoebe thờ ơ cắt ngang, "Con không tin vào chuyện cổ tích."

Mẹ cô bé thở dài tiếc nuối: "Được rồi."

Đêm đó đến giờ cầu nguyện, mẹ cô bé vẫn cầu nguyện như mọi khi. Hiếm khi cô bé không đứng mà ngồi ngay đầu giường, nhìn trăng ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại và lần đầu tiên cầu nguyện bằng cả tấm lòng của mình:

"Thần ơi... Hy vọng ông sẽ phù hộ cho tôi ngày mai đừng bắn trượt."

"Tất nhiên ông không phù hộ cũng không sao." Phoebe mở mắt, cô bé nhìn khuôn mặt mẹ mình vẫn đang nhắm mắt cầu nguyện, hít sâu một hơi và nói, "Tôi nhất định sẽ không bắn trượt."

Ngày hôm sau.

Sau khi mọi người bắn phát súng đầu tiên, cả sân hỗn loạn, mẹ Phoebe ngồi xổm xuống, nghi là bị bắn, đầu óc cô bé thoáng chốc trở nên trống rỗng —— cô bé biết rõ mình đã bắn trúng quả táo, tại sao mẹ lại ngã xuống chứ?

Chẳng mấy chốc, có người tiến lên báo cáo: "Đạn của một đứa trẻ khác bay tới, vượt qua rào chắn do chúng tôi dựng lên, sượt qua cánh tay của phu nhân."

"Con có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Cha cô bé ôn hòa hỏi, "Cha sẽ bảo bà ấy đổi tư thế đội táo cho con."

Vẻ mặt cô bé vô cùng lạnh lùng, nhưng lồng ngực lại phập phồng dữ dội dưới chiếc áo lót —— giờ phút này đây cô bé cảm ơn khoảng trống này biết bao, nó giúp cô bé có thể hít thở bình thường trong tình huống này, nếu không cô bé sẽ ngạt thở chết vì thiếu dưỡng khí mất.

"Tạm thời..." Cô bé định bỏ súng xuống nhưng chợt thấy khẩu hình của mẹ mình qua ống nhắm súng.

Mẹ cô bé nửa quỳ trên mặt đất trong tư thế cầu nguyện, trên đầu có một quả táo, bà nhìn cô bé, mặc dù đôi mắt ngấn lệ nhưng vẻ mặt không chút sợ hãi, nói ——【 Bắn đi. 】

【Con sẽ chiến thắng, con có thể chiến thắng, con là một thiên tài. 】

【Con sẽ không bắn trật. 】

"Đừng dừng lại", Phoebe bình tĩnh nói —— "Cứ giữ mẹ tại chỗ, tiếp tục thay táo đi, con sẽ kết thúc sớm thôi."

Cô bé bóp cò.

——Cũng giống như kết quả trước đó của cô bé, mười lần bắn, không bắn trật một viên nào.

Cha cô bé dùng nhìn ánh mắt ngưỡng mộ đầy kinh ngạc nhìn cô bé, giống như đang nhìn một nhà lãnh đạo vừa mới thành hình, thở dài nói, "Con hoàn hảo như một đứa con trai vậy, Phoebe."

"Đó không phải là một lời khen, thưa cha." Phoebe đặt khẩu súng xuống với vẻ mặt lạnh lùng. Cô bé lắc bàn tay tê cóng của mình, nhìn xung quanh "Con ưu tú hơn nhiều so với những đứa mà cha gọi là con trai đấy, thưa cha."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio