Trong trò chơi.
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh mờ ảo và tia nắng đầu tiên chiếu xuống hòn đảo lơ lửng giữa không trung và bức tượng nữ thần linh thiêng nằm trên tòa tháp cao nhất, Nữ Tu ngủ yên trong cung điện của Giáo Hoàng và phù thủy trong khu ô nhiễm đồng thời thức giấc.
Họ nhẹ nhàng nhảy khỏi chăn êm nệm ấm, mặc quần áo và nghiêng đầu chải tóc, rồi thong thả bước về phía cánh cửa phòng đang bị ai đó gõ vang.
Hồng Y giáo chủ đẩy cửa phòng Phoebe ra, từ ái nói, "Đã đến lúc con ra tòa thẩm giáo để tham gia phiên tòa xét xử phù thủy rồi, con gái của cha."
"Phiên tòa phù thủy hôm nay sắp bắt đầu rồi." Ấu Chân đứng ngoài cửa cầm lấy dây buộc tóc của Lưu Giai Nghi, buộc tóc cho cô bé, giọng điệu nặng nề, "Nhưng hôm nay chúng ta cũng chuẩn bị tấn công điện Giáo Hoàng để thử phá thang trời xem có thể lên đó hay không, không đủ nhân lực để cứu người bên tòa thẩm giáo."
Lưu Giai Nghi hơi ngẩng đầu lên, cô bé cười thật ngọt ngào: "Đã đến lúc đám đàn ông trong thành phát huy tác dụng của mình còn gì?"
"Nếu như không muốn phù thủy thắng trận rồi sẽ phán xét bọn họ, thì lúc này đây bọn họ nên chứng tỏ lòng trung thành, chủ động đi cứu người chứ phải không?"
Ấu Chân dừng tay buộc tóc lại.
Phoebe đội mũ Nữ Tu lên, cô bé quay đầu lại, chắp tay làm động tác cầu nguyện với vẻ mặt trong sáng và thánh thiện: "Thưa ngài, con đã sẵn sàng cầu nguyện cho những kẻ đó phải xuống địa ngục."
Hồng Y giáo chủ cho rằng Phoebe đang nói phù thủy, không khỏi gật đầu hài lòng: "Thật là một đứa trẻ nhân hậu, con làm rất đúng."
Phoebe rũ mắt xuống, lúc đi ngang qua Hồng Y giáo chủ, cô bé khẽ nói: "Cầu Chúa phù hộ cho ngài xuống địa ngục, giáo chủ đại nhân."
Hồng Y giáo chủ không nghe rõ, nghi hoặc hỏi lại: "Con vừa mới nói gì?"
"Không có gì ạ." Phoebe lại nở nụ cười ngọt ngào, cô bé chắp tay sau lưng, chớp chớp mắt, "Con đang cầu nguyện cho tương lai của ngài."
Đồng thời, kho hàng tại khu an toàn phía Tây.
Máy truyền tin của Bạch Liễu rung lên, hắn lấy ra, nhìn thấy tin nhắn mà Lưu Giai Nghi vừa gửi:
【Chia ra làm hai đội. 】
【 Bạch Liễu mở giao diện Mục Tứ Thành và Mộc Kha đi đến cung điện Giáo Hoàng. Kỹ năng của các anh ẩn dật thích hợp để dò tìm và đánh lén. Khi đến đó hãy tìm thang trời, nghe nói thang trời có cơ quan, chỉ có Giáo Hoàng mới có thể mở ra. Sau đó hãy tìm chìa khóa trên người Giáo Hoàng, phối hợp với nhóm phù thủy mở thang, lên thành phố trên không. 】
【 Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả dẫn những người còn lại tấn công tòa thẩm giáo, tập trung cứu người và bắt người, đừng ham chiến. Khả năng người của Hiệp Hội Quốc Vương cũng sẽ đến đó, tránh đối đầu trực tiếp với họ. Sau khi cứu người xong thì đến cung Giáo Hoàng để hỗ trợ nhóm phù thủy phá vòng vây. 】
【 để Đường Nhị Đả đối phó với combo gây sát thương của Tu Nữ và Lưu Tập. 】
"Phoebe." Tề Nhất Phảng lo lắng theo sau Tu Nữ, "Chúng ta phải chia nhau ra thật à? Đối thủ chính là Bạch Liễu đó, thủ đoạn của anh ta cực đoan lắm, nói không chừng sẽ hy sinh người chơi của mình để đổi mạng với chúng ta. Nếu Bạch Liễu dùng chiến thuật mạng đổi mạng thì bên này chúng ta không đủ người chơi đâu, Hoàng Hậu vẫn còn kẹt trên đảo, lợi nhiều hơn hại, chúng ta đừng..."
Phoebe lãnh đạm quét mắt nhìn qua cậu ta: "Từ khi nào mà một đội viên bình thường lại có thể nghi ngờ kế hoạch của Chiến Thuật Gia vậy?"
Tề Nhất Phảng xấu hổ ngậm miệng lại.
"Trận này Chiến Thuật Gia của bọn họ không phải là Bạch Liễu." Phoebe thu tầm mắt về, lạnh nhạt ném ra một trái bom, "Đúng như anh nói, Bạch Liễu là một tên điên thủ đoạn cực đoan, nhưng theo tin tức mà chúng ta nắm được, cho dù giải cứu tòa thẩm giáo hay tấn công đường biên giới khu phù thủy đều là những chiến thuật ôn hòa và ổn định, không hung hăng, trọng tâm là bảo vệ các thành viên trong đội và giảm thiểu thương vong."
"Đây không phải là phong cách chiến thuật của cái tên điên Bạch Liễu đó."
"Mà giống như tác phẩm của Phù Thủy Nhỏ hơn."
Tề Nhất Phảng ngẩn ra: "Ý em là......"
"Tôi nghi ngờ bên đối thủ cũng thay đổi Chiến Thuật Gia giống như chúng ta. Bởi vì rõ ràng bản đồ này mới là sân chơi của Phù Thủy Nhỏ, cái tên Bạch Liễu hám lợi kia là nam giới, không có lợi thế trong phó bản này." Phoebe lãnh đạm, "Hơn phân nửa là hắn sẽ chuyển giao quyền Chiến Thuật Gia giống như Hồng Đào."
"Mà nếu như Phù Thủy Nhỏ đảm nhiệm vị trí Chiến Thuật Gia......"
Hai mắt Phoebe sáng rực, giọng nói tràn đầy hứng khởi: "Tôi vẫn luôn quan sát và theo dõi em ấy trưởng thành, không ai hiểu chiến thuật của em ấy hơn tôi."
"Chiến thuật của em ấy luôn tập trung vào việc bảo vệ và ổn định, vậy nên trong tình huống như thế này, để giảm thiểu thiệt hại và duy trì sự hợp tác của người chơi, có lẽ em ấy sẽ chia những người chơi lão luyện và những người chơi mới vào một đội, ví dụ như Bạch Liễu dẫn dắt Mộc Kha, Thợ Săn Hoa Hồng dẫn dắt Mục Tứ Thành, sau đó giao nhiệm vụ chính cho Bạch Liễu, chẳng hạn như tấn công Cung điện của Giáo Hoàng để tìm chìa khóa của chiếc thang, và giao nhiệm vụ tấn công cho thợ săn, chẳng hạn như cứu phù thủy sắp bị xét xử hôm nay từ tòa án."
"Bên phía Phù Thủy Nhỏ tách ra thì đội chúng ta cũng phải tách ra, nếu không nhóm bọn họ làm song song hai nhiệm vụ mà bên chúng ta chỉ làm được một nhiệm vụ, tiến độ sẽ chậm hơn so với bên đó."
"Vấn đề bây giờ là sẽ tách ra như thế nào đây."
Phoebe quay lại, nhìn Tề Nhất Phảng cùng Lưu Tập đang đi theo sau lưng mình, nheo mắt nhìn xung quanh.
Cô bé hiểu biết về Phù Thủy Nhỏ, có thể đoán được đối phương sẽ tách đội và chia cặp chơi thì đổi ngược lại, Phù Thủy Nhỏ thông minh như vậy cũng đoán được Phoebe sẽ dùng chiến thuật tương tự với mình.
Nhưng Phoebe không phải là loại Chiến Thuật Gia sẽ thay đổi chiến thuật của mình chỉ vì bị đối thủ đoán đúng.
Cô bé tin vào sự lựa chọn của mình, đoán được thì sao chứ, cô bé vẫn có thể thắng.
"Lưu Tập đi theo tôi đến tòa thẩm giáo, Tề Nhất Phảng ở lại cung điện, phối hợp với kỹ năng Titan trộm quyền trượng Giáo Hoàng." Phoebe bình tĩnh ra mệnh lệnh, nhìn về phía chiếc thang đối diện sảnh Nữ Tu, ánh mắt u ám, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay chúng ta sẽ phân thắng bại."
Cùng lúc đó, khu biên giới Ô Nhiễm phía Đông.
Leah đứng tại chỗ nhìn chấm trắng đang tiến đến cách đó không xa, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô lấy ống nhòm ra, nín thở nhìn về phía đó.
Cô nhìn thấy binh lính tòa thẩm giáo đang đẩy hết bể cá chình này đến bể cá chình khác về phía mình, đồng thời còn có rất nhiều nỏ bắn làm từ xương cá chình, người đi đầu là giám mục, hắn ta cầm một chiếc loa lớn, nhìn sang khu ô nhiễm hét to:
"Lũ phù thủy kia nghe đây, chúng tôi đã chế tạo rất nhiều vũ khí bí mật để đối phó với các người! Nếu các người không muốn bị tên bắn chết thì bây giờ hãy ngoan ngoãn đầu hàng bước ra đây!"
"Chúa nhân từ sẽ ban cho các người một con đường sống!"
Giám mục chỉ vào những bể cá chình đực vừa mới được đẩy qua: "Đây là đám cá chình mà giáo chúng không tiêu hóa được cung phụng cho Tòa thánh, chúng tôi nghe nói bên các người có một đứa trẻ có vu thuật rất kỳ lạ, một Phù Thủy Nhỏ có vu thuật chế tạo đầm lầy độc hòa tan được xương cốt cá chình."
"Nếu các người đồng ý giao Phù Thủy Nhỏ ra, để con bé sử dụng vu thuật tiêu hóa hết đám cá chình đực này thì Tòa thành sẽ tha cho lũ phù thủy các người một con đường sống."
Thấy khu vực phù thủy không có phản ứng, giám mục tỏ vẻ không vui, hắn nheo đôi mắt ti hí, càng cất cao giọng: "Chỉ cần giao con bé phù thủy đó ra, các người sẽ được Tòa thánh tha tội và sẽ được trở về khu an toàn."
"Giữ con bé lại cũng chỉ có lợi cho sự hiếu chiến của các người, nhưng chỉ có một mình con bé thì làm sao có thể thời thời khắc khắc bảo vệ tất cả các người được? Một ngày nào đó khi chúng tôi chế tạo hoàn chỉnh mũi tên cá chình, các người cũng bị đánh bại thôi."
"Không chỉ vậy, các người muốn độc chiếm con bé để cứu vớt bản thân các người ngày nào thì thời gian hòa tan cá chình sẽ ít đi ngày đó, cá chình rồi sẽ sinh sản nhiều hơn, người bị cá chình làm hại cũng sẽ nhiều hơn! Sẽ có nhiều phụ nữ do cắn nuốt cá chình mà bị ăn mòn tâm trí biến thành phù thủy!"
"Không phải các người luôn hô hào muốn cứu vớt phù thủy à? Nhưng hành vi ích kỷ của các người rõ ràng là đang bức bách các chị em phụ nữ trở thành phù thủy, các người chính là kẻ địch của toàn nhân loại!"
Leah nghiến răng, lắp tên vào cung bắn ra một mũi —— đây là tín hiệu cho thấy cô không đồng ý.
Giám mục được bao bọc bởi một tấm khiên bằng xương dày đặc, mũi tên bắn trúng tấm khiên bằng xương trước mặt hắn, sự uy hiếp đến gần trong gang tấc khiến sắc mặt hắn ta không tự chủ được tối sầm lại.
"Xem ra các người không muốn tiếp nhận sự tha thứ của Tòa thánh nhân từ."
"Đúng là một lũ phù thủy bẩn thỉu có chết cũng không hối cải."
Giám mục giơ tay, âm hiểm nói: "Bắn tên!"
Hàng ngàn hàng vạn mũi tên bắn vút ra, bay thẳng về phía khu phù thủy.
Leah tối sầm mắt hít sâu một hơi, hai chân biến thành đuôi rắn, bao vây toàn bộ khu vực —— trận chiến sắp xảy ra, cô đã sẵn sàng để chết.
Quy tắc thứ của phù thủy —— Nếu tự do cuối cùng phải dùng sự hy sinh để đổi lấy, thì sự hy sinh cũng tượng trưng cho một loại tự do.
——Một loại tự do của linh hồn sau khi chết, một loại tự do trong tương lai.
Khi mũi tên nhọn hoắc đầu tiên đâm vào đuôi rắn của Leah, máu phun xối xả, cô ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt dữ tợn vì đau đớn, nhìn hòn đảo lơ lửng trên bầu trời, thở gấp khàn giọng ra lệnh:
"Tấn công ——!"
Cung điện của Giáo Hoàng.
Bạch Liễu và Mộc Kha dùng kỹ năng tàng hình trong bóng tối của Mộc Kha, men theo bản đồ mà Lưu Giai Nghi cung cấp nhanh chóng đột nhập từ cửa sau của cung điện Giáo Hoàng. Hai người hạ gục hai linh mục rồi lôi vào chỗ khuất, cởi hết quần áo đối phương mặc vào cho mình, sau đó lại nương theo bóng tối lẻn vào chính sảnh.
Mộc Kha ẩn mình trong đêm quét mắt qua chính điện trước mặt, cau mày: "Nhiều thủ vệ quá vậy?"
"Không chỉ có thủ vệ đâu, nhìn bên kia đi." Bạch Liễu vỗ bả vai Mộc Kha, chỉ về bên cạnh chính điện, "Còn cả đống Hồng Y giáo chủ và một dàn đồng ca nữa."
"Hẳn là Giáo Hoàng đã xảy ra chuyện gì đó nên mới tăng cường phòng vệ như vậy."
Bạch Liễu sờ sờ cằm suy nghĩ: "Nhưng hôm qua chúng ta đâu có tới cung Giáo Hoàng, chắc là phía Hồng Đào làm."
"Nhiều người quá chúng ta khó ẩn nấp." Mộc Kha căng thẳng, "Chúng ta cũng không biết đám thủ vệ này là quái vật cấp bậc gì, có thể giết được hay không, trên người chúng có buff gì. Vả lại đông như thế này, cho dù chúng ta có thể giết được chúng thì cũng phải mất không ít thời gian. Mà quan trọng là chúng ta đến đây để trộm chìa khóa, động tĩnh lớn như vậy sẽ đánh động đến Giáo Hoàng bên trong, lỡ như gã cầm chìa khóa chạy trốn thì xem như chúng ta đến đây công cốc."
"Không chỉ vậy." Bạch Liễu bổ sung, "Tình huống tệ nhất là Giáo Hoàng sẽ cầm chìa khóa chạy lên đảo và khóa lại thang trời, chúng ta sẽ không lên được nữa, đồng thời nhóm phù thủy tấn công lại đây sẽ bị bảo vệ vây bắt tại chỗ."
"Theo cách nói của Giai Nghi thì nhóm phù thủy không chịu được số lượng thương vong nhiều đến thế."
Mộc Kha gật đầu, lo lắng nói: "Cho nên chúng ta hành động nhất định không để xảy ra sự cố."
"Nhìn phòng ngự dày đặc như thế này thì chắc chắn Giáo Hoàng là một kẻ ham sống sợ chết, loại người này luôn luôn rất cẩn thận... Làm sao chúng ta có thể thuận lợi lẻn vào đại điện mà tránh bứt dây động rừng bây giờ?"
Tề Nhất Phảng lởn vởn đi qua đi lại trước cửa hông sảnh chính cũng đang phải đối mặt với vấn đề tương tự.
Cậu đã có được thân phận linh mục Tòa thánh rồi, vậy mà lúc xin yết kiến Giáo Hoàng lại bị gã từ chối —— tin tức về việc phù thủy tấn công đã truyền đến cung điện, khiến Giáo Hoàng như chim sợ cành cong, ai cũng không chịu gặp.
Đến đây thì Tề Nhất Phảng mới bàng hoàng nhận ra, vì sao mình đảm nhận nhiệm vụ ăn trộm chìa khóa quyền trượng mà Phoebe lại bảo thằng cha cao to đen hôi Titan kia đi chung mình.
Xin vào mà không chịu cho vào, cứ lằng nhà lằng nhằng như thế này thì kêu Titan đập luôn cửa chứ sao nữa!
.....Chiến thuật của một người thích dùng nắm đấm để nói chuyện như Phoebe là vậy đấy!
Tề Nhất Phảng nghĩ đến đó thì dở khóc dở cười. Nếu cậu dùng vũ lực thì không biết biến số nào sẽ xảy ra, hơn nữa Hoàng Hậu đang bị Tòa thánh giam giữ cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nếu không đến bước cuối cùng thì cậu không muốn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Nhưng nếu không dùng bạo lực thì gặp tên Giáo Hoàng đang cun cút sợ hãi này kiểu gì đây?
Tề Nhất Phảng nghĩ mà đau hết cả đầu.
Cậu nghĩ bụng, trong hoàn cảnh như thế này, Giáo Hoàng sẽ méo dám tiếp xúc bất kỳ ai đâu.
Mộc Kha cũng nghĩ tương tự, cậu cau mày nói: "Trong đại sảnh không có kẽ hở nào có thể lẻn vào, chúng ta chỉ có thể dùng vũ lực tiến vào."
"... Hình như là vậy." Bạch Liễu nhìn về phía cửa đại sảnh, hơi híp mắt, "Nhưng mà bây giờ xông lên thì tỉ lệ thành công khá thấp."
"Không bằng chúng ta thử đánh cược một lần."
Mộc Kha giật mình: "Đánh cược?"
"Theo lẽ thường thì Giáo Hoàng sẽ không chịu mở cửa gặp bất cứ ai." Bạch Liễu bình tĩnh phân tích, "nhưng có một trường hợp đặc biệt. Theo thông tin Giai Nghi cung cấp cho chúng ta thì Giáo Hoàng rất tôn sùng kẻ đã bán hòn đảo này cho gã. Tuy là tôi không biết người này là ai, nhưng qua các phó bản mà tôi đã từng tham gia thì ít nhiều sau lưng chúng đều có bóng dáng của Bạch Lục."
"Bởi thế tôi mạnh dạn suy đoán, nếu như người bán Thành phố trên không cho Giáo Hoàng là Bạch Lục, trong tình huống bị công kích như thế này thì Giáo Hoàng sẽ cực kỳ hoảng loạn, nhất định sẽ đồng ý gặp mặt Bạch Lục, vị thần đã hoàn thành ước nguyện của gã ta."
"Mà tôi thì giống hệt Bạch Lục."
Bạch Liễu nhẹ giọng nói: "Nếu như tôi suy đoán không sai, nếu tôi ra mặt muốn gặp Giáo Hoàng, gã sẽ đồng ý mở cửa nghênh đón tôi."
"Nhưng nếu người bán hòn đảo cho Giáo Hoàng không phải Bạch Lục thì sao?" Mộc Kha nhíu mày, "Lỡ như Bạch Lục tìm phương tiện liên lạc với đối phương giống như ván trước thì sao?"
"Vậy lúc đó dùng vũ lực công kích cũng không muộn." Bạch Liễu nói xong thì sửa sang lại bao tay, điều chỉnh sắc mặt, trực tiếp giơ cao hai tay đi ra ngoài.
"?!Ai!"
Thủ vệ giương nỏ chỉa vào Bạch Liễu đang ở tư thế đầu hàng, hung hăng hỏi: "Mày là ai?!"
Bạch Liễu thong thả giải thích: "Ta là khách của Giáo Hoàng."
"Khách của Giáo Hoàng?" Thủ vệ nghi ngờ hỏi lại, hắn chĩa nỏ vào động mạch chính trên cổ Bạch Liễu, tới gần đẩy cằm hắn lên, "Hôm nay Giáo Hoàng không mời khách nào tới cả."
"Mi có thể chuyển lời với Giáo Hoàng, chìa khóa lên đảo trên tay ông ta cần phải sửa chữa, ông ta sẽ nhớ ra thôi." Bạch Liễu bình tĩnh nhướng mắt nói.
—— Nếu như Bạch Lục là người bán hòn đảo, vậy thì chiếc chìa khóa có thể giết chết phù thủy trong tay Giáo Hoàng hơn phân nữa cũng là do vị thần nhàm chán đó tự mình tạo ra.
Hắn không nghĩ một kẻ phàm nhân tầm thường và ngu ngốc như Giáo Hoàng lại có thể tạo ra chìa khóa lên thành phố trên không.
Thủ vệ do dự một chút, nhưng vẫn quay lại nhờ người bên cạnh chuyển tin giúp mình.
"Tao không gặp ai hết! " Giáo Hoàng vừa thấy thủ vệ bước vào thì hoảng hốt gào thét, "Ai cho mày mở cửa vào đây! Lỡ như lũ phù thủy thoắt ẩn thoắt hiện đó vào được thì phải làm sao!"
Thủ vệ mới bước vào bị Giáo Hoàng rống một tiếng, kinh hãi quỳ rạp xuống đất, run rẩy bẩm báo: "Thưa... thưa Giáo Hoàng, có người tự xưng là khách của ngài tới."
"Hôm nay tao không có hẹn với khách nào hết! Bắt nó lại tra tấn đến chết cho tao! Chắc chắn nó là do phù thủy phái đến!" Giáo Hoàng điên cuồng đập vỡ chiếc cốc sứ tinh xảo trước mặt thủ vệ, "Cút ngay! Để tao an toàn một mình!"
Mảnh vỡ của chiếc cốc rơi loảng xoảng đầy đất khiến thủ vệ đang quỳ sợ hãi run lên, hắn ta vội vàng quỳ xuống, cuống cuồng gật đầu: "Vâng Giáo Hoàng đại nhân!"
"Chúng tôi sẽ sẽ tra tấn và xử tử tên gián điệp phù thủy tuyên bố đã bán hòn đảo cho ngài muốn sửa chìa khóa Thành phố trên không ạ!"
Giáo Hoàng khựng người lại, vẻ tức giận trên mặt lập tức đông cứng lại, gã đang dựa vào trên ghế đột nhiên đứng phắt lên: "Mày đang nói ai?!"
Thủ vệ bối rối rụt vai: "Một... một người bảo là đã bán đảo cho ngài."
Giáo Hoàng hít sâu hai hơi, run rẩy rời khỏi chỗ ngồi, nhưng lại nghĩ tới điều gì lại quay trở về, lo lắng đi tới đi lui, lồng ngực phập phồng vì cảm xúc mãnh liệt, gã hoảng hốt lẩm bẩm một mình: "Sao vị kia lại đích thân tới đây?!"
"...Không.. chắc là không đâu.. suy nghĩ của vị đó...chỉ cần thấy chuyện gì thú vị thì sẽ nhúng tay vào, bây giờ phe phù thủy đang đại chiến với Tòa thánh, lỡ đâu đây cũng là chuyện thú vị trong mắt vị đó thì sao....."
"Nói không chừng.. nói không chừng vị ấy đến để giúp mình!"
"Mày miêu tả thử xem." Giáo Hoàng nắm tay vịn ghế ngồi, cảnh giác hỏi: "Vị khách đó... trông như thế nào."
"Cậu ta là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, mặc áo khoác trắng của linh mục, đeo găng tay đen." Thủ vệ mô tả chi tiết, "Có vẻ lai lịch không tầm thường, bị chúng tôi chĩa nỏ vào cũng rất bình tĩnh."
Giáo Hoàng nhắm mắt lại, bước nhanh đi xuống, suýt chút nữa là lăn luôn khỏi ghế ngồi: "Mau mời ngài ấy vào đi!"
Thủ vệ vội vàng gật đầu: "Vâng vâng! Tôi lập tức mời vị khách quý kia vào!"
Cửa chính của cung điện Giáo Hoàng vốn đóng kín cửa từng lớp từng lớp mở ra, nội thất trang hoàng lộng lẫy bày ra trước mặt Bạch Liễu, những bức tranh màu trên tấm kính thủy tinh khổng lồ phản chiếu từng tầng vầng hào quang đủ màu sắc hắt lên mặt hắn khiến hắn khẽ nhíu mắt.
Tên thủ vệ vừa rồi còn chĩa nỏ vào người Bạch Liễu giờ đây cung kính khom người chín mươi độ, đưa tay dẫn đường cho Bạch Liễu: "Vừa rồi không nhận ra ngài, đắc tội với ngài rồi, xin ngài tha thứ cho hành vi tội lỗi của tôi."
"Giáo Hoàng đại nhân nói, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, nếu như ngài muốn tới, cửa chính của cung điện luôn luôn mở rộng cho ngài, mời ngài vào."
Bạch Liễu khẽ gật đầu, đi theo thủ vệ đi lên phía trước, đồng thời liếc mắt nhìn Mộc Kha đang đợi bên cạnh mình.
Mộc Kha vẫn chờ đợi nãy giờ thở dài một hơi, thu hồi dao găm trong tay, ẩn mình vào bóng tối, theo sát sau lưng Bạch Liễu, trong nháy mắt lẻn vào cung điện của Giáo Hoàng.
Tề Nhất Phảng đang bị giữ lại ở sảnh phụ bắt được động tĩnh, cậu nghe thấy tiếng người chào đón từ sảnh chính muốn nhân cơ hội xông vào luôn, nhưng lại bị thủ vệ chặn lại.
"Giáo Hoàng đang tiếp khách quý." Trong giọng nói thủ vệ rõ ràng mang theo ý cảnh cáo, "Xin linh mục đừng tự tiện xông vào chính điện."
Tề Nhất Phảng nghiến răng, khuôn mặt sa sầm lại, cậu lặng lẽ luồn tay vào áo choàng linh mục, nắm lấy vũ khí của mình —— một cái chong chóng đo chiều gió.
Cậu đã đặt ám hiệu với Titan, nếu như cung điện Giáo Hoàng xuất hiện bão tố dị thường, Titan sẽ từ bờ biển xông lại đây, đập nát chính điện cung Giáo Hoàng.
Vốn dĩ cậu muốn giải quyết tất cả chuyện này một cách êm đẹp, nhưng xem ra cái vị Giáo Hoàng kia rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thế nên chỉ có thể dùng 【 bão tố 】để giải quyết thôi vậy?
...Nhưng mà tình hình đang căng như dây đàn, vị khách nào mà được tên Giáo Hoàng sợ chết đóng chặt cửa kia lại chịu mở ra đón tiếp long trọng như vậy nhỉ?
Tề Nhất Phảng đưa mắt đến sảnh chính của Cung điện Giáo Hoàng, rơi vào trầm tư.
Trong sảnh chính của Cung điện Giáo Hoàng.
Bạch Liễu được thủ vệ nghênh đón đi vào, Giáo Hoàng vừa nhìn thấy mặt hắn liền từ trên ghế ngồi run rẩy kích động đi xuống, gã đứng cách Bạch Liễu hai mét thì dừng lại, cực kỳ kính cẩn kèm theo sự hèn mòn hạ mình xuống, giơ tay phải cởi mũ ra làm động tác chào hỏi.
"Đúng là ngài rồi!" Giáo Hoàng ngẩng đầu lên, rưng rưng nước mắt. Gã đi theo phía sau Bạch Liễu, từng bước một dẫn hắn đi lên ghế ngồi, còn bản thân mình thì đứng dưới bậc thềm, khiêm tốn khom người nói: "Mời ngài ngồi trên thần tòa, trong toàn bộ Cung điện Giáo Hoàng không có nơi nào xứng đáng với ngài ngoại trừ nơi này."
"Đây không phải là chỗ ngồi của ông sao?" Bạch Liễu rũ mắt xuống, ngữ khí không chút tình cảm hỏi lại: "Ông nhường cho ta thì ông ngồi chỗ nào?"
"Trước thần linh, phàm nhân không có chỗ đứng." Giáo Hoàng ngẩng đầu, nắm chặt mũ trong tay, trong mắt mang theo sùng đạo và cuồng tín nhìn Bạch Liễu, "Ngài đã dạy cho tôi, ngài quên rồi sao?"
"Tín đồ như chúng tôi không xứng ngồi trước mặt ngài, không xứng ngồi trên thần tòa!"
Bạch Liễu không chút khách khí ngồi xuống, hắn chống khuỷu tay dựa vào tay vịn, chống mặt, nửa nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh hỏi: "Ông thấy được khuôn mặt của ta rồi sao?"
"Tình cờ thấy được một lần." Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Liễu, Giáo Hoàng không chút nghi ngờ hắn, gã nhớ lại: "Lúc tôi hứa nguyện với ngài, ngài cũng không cố ý giấu mặt."
Bạch Liễu thản nhiên gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chìa khóa Thành phố trên không của ông đâu?"
"À!" Giáo Hoàng không chút nghi ngờ, cung kính đưa quyền trượng trong tay mà gã xem như sinh mệnh ra, có chút khẩn trương hỏi: "Tôi dùng chìa khóa này mấy chục năm rồi, có chỗ nào cần phải sửa chữa nữa sao?"
Bạch Liễu cụp mắt nhìn cây quyền trượng trong lòng bàn tay hắn.
Quyền trượng phù điêu bằng gỗ được bao phủ bởi những xúc tu khổng lồ của những sinh vật quái lạ dưới biển sâu, khi chạm vào có cảm giác gồ ghề không bằng phẳng, những xúc tu vờn quanh uốn lượn lên tận đỉnh trượng, có một viên đá quý phát ra ánh sáng màu xanh bạc mờ mịt lơ lửng trên đó.
Hào quang ấm áp của viên đá quý ngưng tụ thành chùm sáng, phản chiếu vào trong con ngươi tối đen không gợn sóng của Bạch Liễu, giống như vết nứt vũ trụ xé toạc đêm đen.
—— chính là khe hở màu lam bạc mà Bạch Liễu đã nhìn thấy Bạch Lục bước ra từ đó vô số lần.
Thấy Bạch Liễu chỉ nhìn quyền trượng không nói lời nào, Giáo Hoàng lo lắng chắp tay, nuốt nước miếng, lại hỏi: "Có.. có chỗ nào cần ngài phải đích thân sửa chữa sao?"
"Chỗ cần sửa à?" Giọng nói của Bạch Liễu tựa hồ có chút bừng tỉnh, hắn tùy ý dựa vào trên chiếc ghế có chút quá khổ so với mình, khoanh chân, cười nửa miệng nhìn Giáo Hoàng đứng trước mặt, tư thế và giọng điệu bất cần, cuối giọng còn mang theo ý cười, "Quyền trượng này cần phải sửa đổi."
Giáo Hoàng nhìn ánh mắt của Bạch Liễu mà vô cùng bất an, gã run giọng hỏi: "Cần.. cần sửa đổi ở đâu ạ?"
Bạch Liễu xoay chuyển quyền trượng, hắn nghiêng đầu cười hướng Giáo Hoàng nói: "Chính là đổi chủ cho cây quyền trượng này, đổi người tốt hơn."
"Mộc Kha, giết gã."
Ý cười vừa dứt mệnh lệnh liền đưa ra, thích khách ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên nhảy lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, dao găm cầm trong tay nhắm ngay sườn cổ hớ hênh của Giáo Hoàng, hung hăng đâm một nhát!
Giáo Hoàng né thoát được trong gang tấc, gã hoảng sợ hét lên một tiếng, vội vàng bò về phía trước: "Người đâu...đến... đến cứu mạng!!"
Cùng lúc đó, Tề Nhất Phảng cầm cánh gió, nhìn tên thủ vệ trước mặt nghiêm túc hỏi lại: "Không cho tôi vào đúng không?"
Thủ vệ kiêu ngạo hếch cằm: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ông chỉ là một linh mục mà thôi."
"Linh mục không cho phép thì không đủ tư cách bước vào cung điện của Giáo Hoàng."
"Haiz, vậy không còn cách nào khác, mặc dù tôi không thích giết NPC trong trò chơi, cũng không thích 【 bão tố 】." Tề Nhất Phảng bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt kiên định, lấy ra cánh gió đang xoay tròn kịch liệt từ chiếc áo choàng của linh mục, "Nhưng đôi khi, chỉ có bão mới có thể cuốn trôi mọi thứ bẩn thỉu."
"Đây là mệnh lệnh của Chiến Thuật Gia, tôi phải vào Cung điện của Giáo Hoàng!"
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Tề Nhất Phảng sử dụng kỹ năng triệu hồi một cơn bão lớn kéo dài hai giờ tại địa phương. 】
Mưa gió bất ngờ ập đến, mưa to gió lớn giống như một người chơi tràn đầy dục vọng hủy diệt, không chút kiêng nể xông thẳng vào cung điện Giáo Hoàng, bắt đầu hủy diệt hết thảy. Tên thủ vệ vừa mới diễu võ dương oai bị thổi tốc lên không trung, hắn vớ được cây cột trong cung mới ổn định được thân thể, sợ hãi hét lớn: "Cái gì vậy?"
Từ xa vọng lại âm thanh ầm ầm và gầm rú của một người khổng lồ đang chạy tới, mặt đất dưới chân rung chấn dữ dội ——Titan đang đến.
Toàn thân Tề Nhất Phảng ướt sũng, cậu đang cầm một cánh gió quay như quạt điện, đuôi tóc và mặt dính đầy bọt nước, cậu nhìn ra xa, lau nước mưa trên mặt, thở dài một tiếng trả lời câu hỏi của NPC bảo vệ, trong giọng nói mang theo ý cười vụn vặt:
"Bão đấy, chưa từng thấy bao giờ sao?"