Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

chương 566

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Máu đỏ sền sệt chảy ra từ đầu móng vuốt khỉ, Mục Tứ Thành ngẩng đầu lên, vẻ mặt chưa bao giờ bình tĩnh như vậy: "Tôi không biết cậu lấy mấy giả thiết kỳ quặc đó từ đâu."

"Nhưng tôi không trộm cắp để thỏa mãn bản thân mình."

Mục Tứ Thành nắm chặt móng khỉ, dùng sức vặn đốt ngón tay, cái kén bướm bất an lắc lư trong lòng bàn tay, sau đó bị nghiền nát, vỡ thành một mảnh gió, từ đầu ngón tay tiêu tán, trong mắt cậu toát ra dày đặc ——

—— Sát khí.

"Đây chỉ là một trò chơi, hành vi của con người không có ý nghĩa gì cả."

"Tôi ăn trộm để chuộc tội".

"—— Giống như cậu giết người là để bảo vệ."

Mục Tứ Thành siết chặt nắm tay thành móng vuốt, đánh thẳng vào tim Armand, đồng tử Armand co rút, rút cung ra, nghiến răng giẫm lên dây cung.

"Chết đi, Mục Tứ Thành!!"

"Chết đi, Armand!!"

Khói thuốc súng tan đi, giữa cây cung gỗ nhuốm máu và chiếc kén vương vãi khắp sàn nhà là hai người đã mất hết sinh khí.

Móng vuốt khỉ của Mục Tứ Thành cào vào cổ họng Armand, cung tên của Armand đâm vào trái tim Mục Tứ Thành, cả hai ngã xuống trong vũng máu liên tục ho khan vẫn còn muốn gắng gượng tấn công lần nữa, nhưng cuối cùng chỉ có thể nằm im lìm, tay nắm chặt vũ khí chết không nhắm mắt.

Cho đến giây phút cuối cùng, hai người vẫn không từ bỏ việc bảo vệ chiến thuật gia của mình.

——Người quan trọng nhất trong cuộc đời của họ.

【Hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mục Tứ Thành bị giảm về , rời khỏi trò chơi. 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Armand bị giảm về , rời khỏi trò chơi. 】

Hồ quan sát.

"Bình Minh Vàng chỉ còn lại một mình Georgia." Phoebe một tay ôm mặt, tiếc nuối chẹp một cái, "Thắng bại đã định rồi."

"Thất vọng quá đi mất, một Chiến Thuật Gia kỳ cựu như vậy lại thua vào tay một đội ngũ tân binh."

Hồng Đào liếc mắt: "Có thời gian ngồi đây phê bình người ta không bằng đi xem những trận đấu khác, Danh Sách Sát Thủ bắt đầu thi đấu rồi thì phải?"

"Vâng, đối đầu với Áo Choàng Tàng Hình." Phoebe vỗ đầu gối ngồi dậy, liếc mắt nhìn Hồng Đào, "Em đi xem một chút, anh muốn qua đó luôn không? Lúc trước trận nào của Danh Sách Sát Thủ anh cũng đều xem mà."

Hồng Đào quay mặt qua chỗ khác, anh nhìn màn hình lớn, khẽ nói: "...Anh không đi đâu."

Hồ quan sát số .

Bách Dật và Bách Gia Mộc trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hồn bay phách lạc: "Làm sao bây giờ! Nghịch Thần và Liêu Khoa không có ở đây!"

"Sắp tới trận đấu của chúng ta rồi! Bây giờ làm gì đây! Không có Chiến Thuật Gia thì đấu đội kiểu gì!"

"À." Hắc Đào đột nhiên ngẩng đầu, y nhìn về phía Bách Dật và Bạch Gia Mộc, giọng điệu lạnh lùng, "Lúc nãy Nghịch Thần có tìm tôi, bảo tôi cứ đấu đơn và hai người đấu đội trước đi, đánh nhanh thắng nhanh thì sẽ được gấp đôi điểm. Nghịch Thần nói là với năng lực của chúng ta hiện giờ thì hoàn toàn có thể kết thúc thi đấu sớm với Áo Choàng Tàng Hình."

"Anh ấy nói % khả năng đối thủ sẽ hủy bỏ đấu đội vì không muốn chơi thêm giờ, lúc đó chúng ta sẽ thắng."

"Nếu đối phương vẫn không bỏ quyền thì đến lúc đó anh ấy cũng đã kịp trở về, chúng ta không cần lo lắng."

Bách Dật và Bách Gia Mộc lặng lẽ nhìn Hắc Đào: "Hắc Đào."

Hắc Đào gật đầu: "Tôi đây."

"Thằn lằn chó!" Bách Dật giận tím mặt, ôm quyền đấm vào Hắc Đào, "Nghịch Thần dặn dò cậu thì phải sớm nói cho chúng ta biết chứ! Cậu ngồi kế bên ngủ ngon lành, để tôi và Bách Gia Mộc lo lắng sợ hãi thì vui lắm hả! Hả!"

"Khốn khiếp quá đi mất! Học của ai vậy hả! Dám đùa giỡn với tình cảm của đồng đội!"

Trong trò chơi.

Chờ đến khi hệ thống nhắc nhở Armand đã thoát khỏi trò chơi, Đường Nhị Đả và Bạch Liễu mới ngừng kiềm chân Georgia.

Đường Nhị Đả thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh ứa ra —— phút vừa rồi Georgia cứ như không muốn sống nữa, liên tục liều lĩnh xông ra khỏi cung điện, anh và Bạch Liễu phải hợp sức chống đỡ nhưng suýt chút nữa là cũng không kiềm nổi.

Nếu không nhờ chiếc roi vũ khí của Bạch Liễu vừa có khả năng phòng thủ từ nhiều phía, vừa có cơ chế phán định mạnh mẽ như vậy, nói không chừng Georgia đã thật sự chạy thoát khỏi tay họ, đến lúc đó phiền phức không kể xiết.

"Được rồi, hiện tại trong đội chỉ còn lại mình anh, đội trưởng Georgia." Bạch Liễu ngồi trên băng ghế mỉm cười, vươn tay về phía Georgia, "Hiện giờ trò chơi thắng bại đã định, chúng ta không còn quan hệ thù địch với nhau nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện thân thiện được chưa?"

Đường Nhị Đả vi diệu nhìn Georgia đang bị trói chặt vào băng ghế đối diện với Bạch Liễu: "....."

Nhìn tới nhìn lui hình như cũng không mấy thân thiện lắm thì phải?

Quả nhiên, Georgia lãnh đạm quay đầu: "Hai người có thể giết tôi để giành chiến thắng, giữa chúng ta chẳng có gì để nói."

"Chưa nói thì sao lại biết là không có gì để nói?" Bạch Liễu dùng ba ngón tay lấy ra chiếc đồng hồ cát nhỏ xíu từ trong bao tay như làm ảo thuật —— Đây là thứ Đường Nhị Đả vừa mới lục soát được từ trên người Georgia, nhìn quần áo xộc xệch nhăn nhúm hiện giờ của Georgia thì có thể thấy quá trình tìm kiếm khủng khiếp như thế nào rồi.

Bạch Liễu cười hiền lành: "Nếu như tôi nói, tôi có biện pháp lấp đầy đồng hồ cát thời gian thật thì sao?"

"Anh cũng thấy tình hình trước mắt rồi đó, tôi đã nắm chắc phần thắng thì không cần nói dối anh làm gì, vì vậy tôi thật sự có biện pháp."

Vẻ mặt Georgia hơi động đậy, nhưng anh vẫn mím chặt môi không nói.

Bạch Liễu quay đầu nhìn Đường Nhị Đả, Đường Nhị Đả gật đầu, "Tôi dùng đạo cụ chặn âm thanh trong phút để khán giả không nghe thấy hai người nói chuyện."

"Chúng ta có thể nói chuyện an toàn rồi." Bạch Liễu mỉm cười, "Đầu tiên, đội trưởng Georgia, tôi muốn nói với anh rằng, anh có biết người dân của mình ——"

"——vẫn còn sống không?"

Đường Nhị Đả sửng sốt, Georgia chậm rãi lên tiếng: "Tôi biết họ chưa chết, họ chỉ hóa thành tượng vàng chờ đợi thời khắc thức tỉnh thôi."

"Không không không." Bạch Liễu lắc đầu, "Bọn họ còn sống."

"Còn sống... còn sống?" Trong lòng Georgia chậm rãi ý thức được điều gì đó, nhưng rất nhanh liền phủ nhận đáp án, "...Không thể nào, cục dị đoan đã từng dùng thiết bị đặc biệt quét qua, bọn họ chỉ là tượng vàng, không còn hoạt động thể chất gì cả."

"Đúng vậy, xét về mặt thể chất thì tất cả cơ quan nội tạng của họ đều đã hoàn toàn khô cứng, xác thực đã là vàng rồi." Bạch Liễu ngẩng đầu, "Nhưng về mặt tâm lý, bọn họ vẫn là người."

"Bởi vì họ có linh hồn, họ có thể cảm nhận được."

Vẻ mặt của Georgia đông cứng hoàn toàn.

Bên ngoài trò chơi, trên mặt biển Cổ La, đảo cục Cục Xử lý Dị đoan.

Lục Dịch Trạm và Liêu Khoa đeo vòng giám sát trên tay và cổ, sau đó cùng các đội viên cục mới tới lên thuyền, lái về phía hòn đảo nổi trên mặt biển yên tĩnh và nguy hiểm.

"Lão Lục." Liêu Khoa và Lục Dịch Trạm dựa vào đuôi thuyền, lo lắng lên tiếng, "Cậu nói dị đoan không phải dị đoan, rốt cuộc chuyện là sao?"

"Những người bên trong chỉ biến thành vàng thôi, nhưng họ vẫn còn sống." Lục Dịch Trạm hít một hơi thật sâu, rồi nói, "Nếu 【Mục Tứ Thành】 phá vỡ lớp vỏ bảo vệ mà em đã thiết lập mười năm trước, nước biển sẽ tràn vào bên trong Cổ La Luân và những người dân còn sống đó sẽ bị nhấn chìm."

"Còn sống?!" Liêu Khoa kinh ngạc, "Chẳng lẽ lúc thu dụng các cậu không kiểm tra qua à, vì sao lại không phát hiện bọn họ còn sống?"

"Bởi vì dựa theo kết quả giám định bất kể về trọng lượng, mật độ hay phát hiện sóng điện từ, những bức tượng đó đều thật sự là bằng vàng." Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại, anh siết chặt vòng bảo hộ, "......Hơn nữa Bạch Lục cũng đã lợi dụng Georgia để dẫn dụ em."

"Anh còn nhớ em kể với anh chuyện Georgia chơi trò chơi với Bạch Lục không, nếu Georgia thắng thì có thể hủy bỏ giao dịch, nhưng nếu thua thì phải thay thế con dân chi trả thống khổ."

"Georgia dựa theo logic thông thường cứ nghĩ rằng chính bản thân mình sẽ chi trả thống khổ, nhưng thật ra Bạch Lục đã chơi chữ với cậu ta, ban đầu ông ta nói là —— 【Cho dù đó là nỗi đau khổ của điểm kim thạch ngàn năm trước, hay nỗi đau khổ của điểm kim thạch hiện giờ, đến lúc đó, tất cả nỗi đau sẽ do các ngươi cùng nhau trả giá.】"

Lục Dịch Trạm ngữ khí nặng nề: "Bạch Lục ám chỉ kết quả, nhưng Georgia lại tưởng rằng đó là quá trình, cậu ta bị Bạch Lục lừa gạt."

"Georgia cứ nghĩ nếu giao dịch được thiết lập thì con dân của mình sẽ không phải chịu đau đớn, và trong thời gian biến thành tượng vàng họ sẽ không đau khổ, cũng không khó chịu, chỉ cần chờ đến lúc Georgia hoàn thành giao dịch kia thì sẽ họ tỉnh lại, sau đó có thể tiếp tục sinh sống bình thường."

"Nhưng nếu như dựa theo kết quả tính toán theo lý luận của Bạch Lục, hiện tại Georgia vẫn chưa trả giá ngàn năm thống khổ, như vậy giao dịch này tự nhiên không có hiệu lực, vì vậy ông ta thu lấy thống khổ của người dân là chuyện đương nhiên."

"...Là em sơ suất. Không ngờ Bạch Lục lại thu thập đau khổ của người sống dưới hình thức tượng vàng."

"Đừng quá khắt khe với chính mình." Nhìn thấy bả vai Lục Dịch Trạm căng thẳng, Liêu Khoa thở dài một hơi, muốn khuyên nhủ anh vài câu, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.

Khi đó Lục Dịch Trạm còn phải xử lý chuyện của Bạch Liễu bên kia, nếu muốn xử lý chu toàn chuyện của Bạch Lục bên này thì một người bẻ thành mười tám mảnh cũng không đủ.

Ai cũng muốn cứu vớt thì cuối cùng chẳng cứu được ai cả, Lục đội.

"Bạch Lục lừa anh." Bạch Liễu ngữ khí rất ôn hòa, "Thần dân của anh mặc dù biến thành vàng, nhưng vẫn còn sống."

Vì vậy lúc biến thành vàng, giá trị sinh mệnh và tinh thần đều không bị giảm —— bởi vì đó chỉ là một hình thức tồn tại khác mà không phải là dị đoan.

"Anh không thấy lạ sao, Georgia?"

"Đã mười năm trôi qua kể từ khi vụ nổ xảy ra và nơi này cũng đã chìm sâu xuống đáy biển mười năm, đáng lý ra phải tĩnh mịch hoang tàn mới đúng, nhưng anh nhìn xem, ở đây khắp nơi đều là bụi vàng, tựa như có thứ gì đó không ngừng tung rắc bột vàng từ trên bầu trời xuống dưới mặt đất."

"Anh có bao giờ tự hỏi những bụi vàng này đến từ đâu không?"

Georgia ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng, nhẹ giọng hỏi: "Bụi vàng này... từ đâu tới...?"

Bạch Liễu nhẹ nhàng búng hai ngón tay, lấy ra một tờ giấy ——là tin tức mà Mộc Kha trước khi rời đi để lại cho hắn, hắn nhẹ giọng lặp lại mấy chữ trên đó: "Cung điện, bụi vàng, nước mắt."

"Đây là thông tin giải mật quan trọng mà đội viên của tôi để lại cho tôi trước khi cậu ấy rời đi."

"Tôi đoán lúc anh thẩm vấn cậu ấy thì cậu ấy đang dần biến thành vàng và cậu ấy cũng phát hiện ra nước mắt cũng hóa thành bụi vàng. Chris đội viên của anh cũng vậy —— khi cô ấy bắt đầu hóa vàng, tôi đã bắn cô ấy để đẩy cô ấy khỏi trò chơi.

"Lúc cô ấy khóc, nước mắt biến thành bụi vàng."

"Georgia." Bạch Liễu bình thản nói ra đáp án, "Bụi vàng lấp lánh khắp bầu trời này, chính là giải pháp cuối cùng cho Đồng hồ cát thời gian mà anh đang tìm kiếm."

"Đó đều là những giọt nước mắt mà thần dân của anh đã rơi khi họ bị mắc kẹt ở đây mười năm, ngày đêm mong ngóng chờ anh trở về."

Một giọt vàng từ trong mắt pho tượng nhà vua vàng ngồi trên ghế dài dựa vào bàn phía sau Georgia chậm rãi rơi xuống, lặng lẽ phân tán thành bột vàng trong không khí, hóa thành một quỹ đạo rồi từ từ tản ra trong vương quốc yên tĩnh đã lâu.

"Họ đang chờ tôi trở về... " Georgia bừng tỉnh thốt lên, "Tôi nhốt họ ở đây mười năm, không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, là tôi khăng khăng cố chấp muốn tra tấn bọn họ đến tận bây giờ."

"Vì sao họ lại chờ đợi một hoàng tử phản bội như tôi?"

"Con người khóc là vì có tình cảm." Bạch Liễu ngước mắt lên, "Họ biến thành tượng vàng chìm sâu dưới đáy biển mười năm, cho đến khi mặt đất phủ đầy bụi vàng, trái tim hóa đá vàng và phấn vàng cũng không còn gợn sóng trong không trung, nhưng khoảnh khắc anh bước vào nơi này, bụi vàng khắp bầu trời lại bắt đầu tung bay, lần lượt rơi trên mặt đất. "

"Họ có tình cảm với anh, Georgia."

"Anh là người duy nhất trên thế giới này sẵn sàng khiến mình trở nên cứng rắn không thể phá hủy như một tượng đá, cố chấp kiên cường ở bên biển bảo vệ họ trong mười năm. Nếu bọn họ không chờ đợi anh thì chờ đợi ai?"

Georgia chậm rãi cụp mắt xuống, nhìn chiếc đồng hồ cát trong lòng bàn tay Bạch Liễu, ngây người rơi vào hồi ức.

Vào mùa xuân Cổ La Luân, những đứa trẻ ngây thơ và thần dân trong nước sẽ xay vàng từ chiếc xe khai thác đầu tiên thành bột vàng, tung lên trời và rắc lên những người mà họ muốn ban phước lành.

Khi đó, chỉ cần Georgia bé nhỏ bước xuống đi dạo, tóc và vai anh sẽ phủ một lớp bụi vàng dày đặc, có khi còn nhiều hơn cả cha anh, và cha anh sẽ lẩm bẩm phàn nàn rằng Georgia rất được người dân yêu mến.

Người dân sẽ cười to, đùa giỡn, trêu chọc nhau, tung bụi vàng bay lất phất trên mái tóc dài và gấu áo của anh:

"Georgia!"

"Georgia!"

Georgia nhìn họ và nghĩ thầm —— giá như anh có thể bảo vệ khung cảnh này để nó tồn tại mãi mãi thì tốt biết mấy.

Mười năm sau, thân thể anh lại lần nữa phủ đầy bụi vàng. Georgia quay đầu nhìn khoảng sân ngoài cửa sổ, thần dân vung vẩy bụi vàng vào anh đã không còn ở đó, thay vào đó họ giương biểu ngữ bên ngoài khu khai thác để đuổi anh đi và biến thành tượng vàng. Còn vua cha hay mỉm cười phàn nàn về việc anh quá nổi tiếng, giờ phút này đây đang ngồi trên ghế của mình, ưu sầu tự hỏi làm thế nào để ông có thể giấu diếm anh chôn điểm kim thạch xuống đất.

Rốt cuộc, anh vẫn không bảo vệ được gì cả.

Georgia nhắm đôi mắt lại.

Một giọt nước mắt rơi xuống đồng hồ cát trong tay Bạch Liễu, cát vàng trong đồng hồ cát bắt đầu lưu chuyển, bột vàng dày đặc tung bay khắp vương quốc biến thành một vệt vàng hiện rõ mồn một, bọc lấy chiếc đồng hồ cát trong tay Bạch Liễu và đổ vào đó.

Georgia lặng lẽ mở mắt ra, anh đã hóa vàng đến ngực, vì vậy ngay cả giọng nói của anh cũng trở nên mềm mại hơn: "... Giao dịch giữa tôi và thần giờ phút này mới bắt đầu thực hiện sao?"

"Hẳn là như vậy." Bạch Liễu nhìn đồng hồ cát trong tay sắp bắt đầu lộn ngược, mỉm cười: "Giao dịch với thần còn không bằng giao dịch với tôi."

"Người thừa kế của Thần?" Georgia ngước mắt lên khẽ hỏi, trong mắt tràn đầy sự phản kháng, "... Với tư cách là đại hoàng tử của Cổ La Luân, tôi rất biết ơn vì cậu đã nói với tôi tất cả những điều này và đình chỉ giao dịch, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không lấy thống khổ của thần dân để giao dịch với cậu."

"Không." Bạch Liễu cười khẽ, "Tôi không cần thống khổ của anh hay thần dân anh."

Georgia hỏi, "Cậu muốn gì?"

Bạch Liễu nhìn anh: "Linh hồn của anh."

Bạch Liễu vừa dứt lời, chiếc đồng hồ cát trôi bềnh bồng trên lòng bàn tay hắn liền đầy và lộn ngược lại.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đã thu thập được nước mắt và lấp đầy Đồng hồ cát thời gian, thời gian bắt đầu quay ngược về mười năm trước, mời người chơi chuẩn bị xuyên không! 】

Nước mắt lấp đầy cát vàng trong đồng hồ biến thành bụi phấn rồi chậm rãi chảy theo hướng ngược lại, mọi thứ xung quanh bắt đầu đảo ngược, bụi vàng khắp nơi bay lên trời, từng mảnh vàng vụn nhỏ trên pho tượng vị vua ngồi bên chiếc bàn dài bắt đầu rơi xuống, để lộ dáng người bên trong.

Đường Nhị Đả đưa tay ra muốn bắt lấy Bạch Liễu đang đột nhiên tiêu tán, nhưng trong nháy mắt đó lại chỉ chụp được một nắm cát vàng.

Georgia cũng biến thành cát vàng, biến mất khỏi phó bản.

【Hệ thống nhắc nhở: Trò chơi 《 Vương quốc vàng đã mất 》 đã hoàn thành, người chơi Đường Nhị Đả rời khỏi trò chơi, người chơi Bạch Liễu và Georgia kích hoạt cốt truyện, tiến vào DLC —— 《 Vương quốc vàng mười năm trước 》】

() DLC (viết tắt của cụm từ Downloadable Content) hay còn gọi là bản mở rộng. DLC được phân phối độc quyền bởi nhà phát hành game. Các DLC này có thể là các câu chuyện kể thêm sau khi kết thúc story chính của game, các pack nhân vật, vũ khí hoặc là chế độ chơi mới.

Đường Nhị Đả vừa mở mắt ra lại đã xuất hiện ở trong hồ quan sát, Mộc Kha lập tức nhào tới.

"Chuyện gì vậy?" Mộc Kha cố giữ bình tĩnh hỏi: "Màn hình lớn tối đen có nghĩa là trò chơi đã kết thúc. Tôi cũng thấy hai người vượt cửa rồi, sao chỉ có một mình anh đăng xuất?"

"Bạch Liễu đâu?"

"Bạch Liễu bị giữ lại trong trò chơi." Đường Nhị Đả hít sâu một hơi, "Cậu ấy kích hoạt cốt truyện."

Phía hồ quan sát đối diện, Armand nhìn chằm chằm vào màn hình lớn đã tắt, cậu đứng phắt dậy, không cam lòng nắm chặt tay —— Georgia đâu?!

Vì sao anh trai của cậu không đăng xuất?!

"Armand!" Đội viên bên cạnh thấy đôi tay và vai Armand bị thương lộ cả xương thì hoảng sợ muốn giữ chặt cậu, nhưng khắp người Armand đều là vết thương, chẳng biết phải nắm ở đâu, chỉ có thể kêu to, "Vết thương trên người vẫn chưa băng bó xong! Cậu muốn đi đâu!"

"Trò chơi kết thúc rồi, đội trưởng sẽ không sao! Cậu bị thương nặng, đừng đi lung tung!"

Nghĩ đến cảnh Georgia ở cùng tên Bạch Liễu kia, Armand không giữ được bình tĩnh, cậu mặc kệ bờ vai bị quấn băng kín mít đến nửa người của mình, kiên quyết đứng dậy đi về phía màn hình lớn.

"Xin chào." Armand cố gắng duy trì đối thoại lịch sự với nhân viên bên cạnh màn hình lớn. "Trận đấu đã kết thúc, nhưng chiến thuật gia của đội chúng tôi vẫn còn ở bên trong. Mọi người có thể tiếp tục bật TV nhỏ lên để chúng tôi xem chuyện gì đang xảy ra không?"

"Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí."

"Hoặc là có thể mở cửa trò chơi lần nữa để chúng tôi đăng nhập... "

Armand còn chưa dứt lời, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói ngạo nghễ uy hiếp:

"Này! Hội trưởng của chúng tôi còn ở bên trong! Mở cửa game để tôi vào đó đem anh ấy ra đê!"

Armand cảm nhận được gì đó liền dừng lại, Mục Tứ Thành dường như nghe thấy giọng nói từ bên đó nên cũng im bặt, hai người đồng thời quay đầu lại, cách màn hình lớn nhìn nhau.

Vết thương sâu hoắm trên vai phải của Mục Tứ Thành vẫn đang rỉ máu, tay trái cậu túm lấy cổ áo nhân viên hung ác đe dọa, nhìn thấy Armand thì khó chịu hừ mũi, xùy một tiếng.

Nửa khuôn mặt Armand bê bết máu, cậu lãnh đạm liếc nhìn Mục Tứ Thành như thể Mục Tứ Thành không tồn tại, sau đó quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với nhân viên.

Giọng nói của hai người lại chồng lên nhau:

"Có cách nào để tôi đi vào không?"

Mục Tứ Thành trong nháy mắt nổ tung, xắn tay áo như muốn sắp nhào tới đánh nhau với Armand: "Cậu muốn vào đó làm gì! Định đánh Bạch Liễu à!"

"Tới đi, chúng ta chiến một trận ngay đây luôn đi! Một tên tiểu bạch kiểm như cậu cũng chỉ là bại tướng dưới tay tôi thôi!"

"Cậu không phải đối thủ của tôi." Giọng nói Armand vẫn rất bình tĩnh nhưng lại dùng trái tay triệu hồi trường cung, "Khuyên cậu tốt nhất là đừng vào, tôi có thể giết cậu lần thứ hai thì cũng có thể giết cậu lần thứ ba."

"Gìii?!" Mục Tứ Thành tức giận, "Tôi cho cậu xem cuối cùng mới là ai giết ai!"

Đội viên hai bên ùa tới, người này nhìn người kia bất lực.

"Armand, bình tĩnh lại, chúng ta không thể đăng nhập trò chơi nữa... Vả lại cũng không thể ẩu đả trong hồ quan sát."

Vương Thuấn giữ chặt lấy Mục Tứ Thành đang định lao lên, khóc không ra nước mắt khuyên nhủ: " Mục Thần, đừng làm loạn, đội chúng ta sẽ bị phạt thẻ vàng đấy!"

"Nhưng Bạch Liễu vẫn chưa ra..." Mục Tứ Thành nắm chặt tay, thanh âm có chút trầm xuống, "...Nếu như tôi giết chủ công bên kia nhanh hơn thì..."

"Tại tôi hành động chậm quá."

"Georgia còn ở bên trong." Armand mím chặt môi, trong con ngươi ngấn lệ, "Tôi không thể để anh ấy một mình bên trong."

"Từ trước đến nay anh ấy không bao giờ bỏ tôi một mình."

Người chơi hai bên im lặng một lúc.

"Armand." Đội viên đem băng gạc giao cho Armand, thở dài nói: "Cậu đã làm rất tốt, cứ tin tưởng đội trưởng đi, anh ấy là một người rất lợi hại."

"Georgia nhất định sẽ kết thúc trò chơi Vương quốc vàng, sau đó ra ngoài gặp cậu."

"Anh ấy sẽ không để cậu một mình."

Vương Thuấn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nâng Mục Tứ Thành lảo đảo sắp đứng không nổi, "Nếu cậu mà hành động chậm với kéo chân sau thì tôi gọi là gì đây hả?"

"Cậu đã làm rất tốt rồi. Cậu cũng thấy mọi người xung quanh rồi đó, lúc cậu và Armand đồng quy vu tận đăng xuất trò chơi, toàn bộ người xem trong hồ quan sát ồ lên hoan hô cổ vũ vì màn trình diễn xuất sắc của cậu đấy."

"Cậu đã chứng minh sự lựa chọn của Bạch Liễu là chính xác."

"Hội trưởng nhất định sẽ giải quyết tốt đẹp." Vương Thuấn nâng Mục Tứ Thành đang cúi đầu, máu hay gì đó từ cằm cậu liên tục nhỏ tí tách xuống mặt đất, hắn vỗ vỗ đầu cậu cười nói, "Sau đó sẽ ra ngoài gặp cậu, khen cậu làm rất tốt."

Có lẽ ai cũng có cảm giác muốn bảo vệ một cái gì đó hoặc một ai đó mà họ muốn bảo vệ.

Vì sao con người lại rơi nước mắt?

Là bởi vì đau đớn sao?

Armand dùng băng vải che mặt lại, nắm chặt tay cố hết sức chịu đựng, nhưng vai cậu vẫn run lên vì khóc thút thít.

Là do oán hận vì bản thân không đủ năng lực sao?

Mục Tứ Thành nhăn nhó đến nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo nhưng vẫn không khống chế được nước mắt rơi xuống, cậu nghiến chặt răng, xấu hổ lấy móng khỉ lau đi, không muốn đối mặt với chính mình như thế này.

Là do yếu đuối hay mất mát sao?

Hồng Đào đang ngồi trong khán phòng khẽ ngước mắt lên, khán giả xung quanh đang dần tản đi, tất cả đều nôn nóng chạy qua những hồ quan sát khác để theo kịp vòng thi tiếp theo, chỉ còn mình anh ngồi lặng lẽ tại chỗ giống như một khán giả xem phim chờ đợi cú twist bất ngờ.

"Con có thể cho ta một câu trả lời không?" Bạch Lục đứng ở biên giới Cổ La Luân mỉm cười vươn tay, trong lòng bàn tay là một chiếc đồng hồ cát thời gian chưa có nước mắt, hỏi Bạch Liễu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, "Vì sao con người lại khóc?"

"Con người sở dĩ rơi lệ." Bạch Liễu ngước mắt nhìn Bạch Lục đối diện, "Là bởi vì có tình cảm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio