Edit:Ross
Cao Trung có tiết tự học buổi tối, vì Quốc Khánh mới qua chưa được bao lâu, nên thời gian học được điều chỉnh sang giờ mùa đông.
Buổi chiều tan học lúc :, các lớp học bắt đầu tiết học tối vào :.
Khi có chuông tan học, mọi người lập tức “Ồ” lên,quang cảnh tán loạn.
Như đám sói đói đầu thai.
Chúc Nam Tinh sắp xếp lại sách vở trên bàn, ôm mặt thở dài.
“Lần thứ một trăm….chết tiệt.Không biết đây là cái thứ một trăm bao nhiêu rồi” Chu Thư Đồng xoa xoa thái dương,” Tớ bị tiếng thở dài của cậu làm cho choáng đầu rồi”
Chúc Nam Tinh hít một hơi thật sâu, chưa kịp than vãn đã bị Thư Đồng bưng kín miệng.
Cô trợn to mắt, phồng má.
Giống như một chú hamster nhỏ mềm mại,dễ thương.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng động, Chu Thư Đồng nhìn lại, thì ra là Tôn Dương và Lý Hạo, trên tay còn cầm theo túi lớn, túi nhỏ.
Chu Thư Đồng cười nhéo nhéo mặt Chúc Nam Tinh”Đi, đi ăn với tỷ tỷ”
Cô tính đứng dậy lại thở dài,rồi gục đầu xuống bàn, hai chân cô như mang chì, cứ như một con thây ma nhỏ bám vào người, từng bước từng bước, trông rất bơ phờ.
Tôn Dương nhìn thấy cô như vậy không khỏi bật cười”Sao vậy,ngôi sao nhỏ,người nào đã bắt nạt cậu, mau nói cho Chu Tỷ của chúng ta đi!”
Chúc Nam Tinh cúi đầu, chậm rãi đi tới, ngồi vào chỗ phía trước mựt của Tôn Dương và Lý Hạo, ngẩng đầu nhìn, ngây ngẩn cả người.
Tại sao Kỳ Hạ lại không đến đây ăn cơm????
Đầu cô như phát điên lên, tứ chi tê dại, không thể cử động.
Môi cô mấp máy,lặng lẽ nhìn Kỳ Hạ.
Đôi mắt của cậu rất sâu lại đen, giống như obsidian lơ lửng trong không gian, chỉ cần một cái liếc mắt liền sẽ bị hút vào trong.
obsidian: đá vỏ chai,hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.
Cố gắng giãy dụa, càng không thể thoát ra.
Kỳ Hạ lười biếng tựa vào tường, nhìn chằm chằm về phía Chúc Nam TInh, ước chừng mười mấy giây.Cậu bật cười, khóe miệng nhếch lên, dùng hai ngón tay véo “trái tim thiếu nữ” trong ngăn bàn.
Cậu cẩn thận nhìn hộp băng cá nhân, sau đó ngẩng đầu, liếc mắt một cái, nhìn Chúc Nam Tinh cười ẩn ý.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, mặt Chúc Nam Tinh đỏ bừng.
Đang chống tay lên bàn, bỗng “bốp”, cô lấy tay che kín mặt.
Trong lớp chỉ còn lại năm người, ngoại trừ Chúc Nam Tinh, ba người còn lại đều hoảng hốt.
Dư lại đúng một người, khẽ cười một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Bởi vì không gian yên tĩnh, tiếng cười đặc biệt rõ rệt.
Như một cơn gió, nhẹ nhàng lướt qua Chúc Nam Tinh, thiêu đốt vành tai nhỏ nhắn của cô.
Sau khi Kỳ Hạ rời đi,Chúc Nam Tinh từ từ tách ngón tay ra,nhìn qua kẽ hở, xác định được chắc chắn Kỳ Hạ đã không còn trong lớp mới buông tay xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, Tôn Dương tò mò, nhìn cô chằm chằm “Cậu bị làm sao vậy?”
“Đúng đó, như nhìn thấy ma vậy!”_Lý Hạo xen vào.
Chúc Nam Tinh gật đầu như giã tỏi, da mặt đều run lên bần bật “Là ma”
“Cái quỷ gì vậy!!?” Tôn Dương nheo mắt.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc phun ra ba chữ “Quỷ Đòi Nợ”.
Sân thể dục,Kỳ Hạ chán nản ngồi trên bậc thang khán đài, chân dài hơi cong, đùi thảng tắp, tay đặt trên đùi, khom eo không biết đang làm cái gì.
Điện thoại rung lên trong túi,cậu dừng lại,móc ra, tiện thể với luôn bật lửa.
“Này” cậu vừa nghe điện thoại, vừa cầm bật lửa nghịch.
Ngón tay cậu mảnh khảnh, khớp xương sạch sẽ, làn da trắng nõn, trái ngược với màu đen của bật lửa.
“Kỳ ca, cho em cúi đầu trước tuổi trẻ của anh”Vạn Trì hét lên.
Trên lông mày Kỳ Hạ thoáng lên một tia lạnh lùng, sau đó liền biến mất,nhàn nhạt nói: “Có việc gì?”
“Mẹ kiếp! Chưa tới một ngày mà mày đã trở mặt với huynh đệ như vậy à? Tư chất của mày đâu rồi?” Vạn Trì ủy khuất nói.
Kỳ Hạ lười chỉnh hắn,giơ tay chuẩn bị tắt máy,bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói khác.
“Ai, Cao ca, em đã cho người hỏi thăm Chúc Nam Tinh lớp rồi, chưa có bạn trai, trông lại thực đơn thuần, chậc chậc, con gái phương nam ai cũng đều nhỏ nhắn, mềm mại véo ra nước.” Giọng một nam sinh vang lên mang theo ý cười, đáng khinh đến cực điểm.
Người được xưng là Cao ca kia, vóc dáng không lùn, dựa vào thanh ngang hút thuốc, mắt híp, mặt cười phóng đãng.
“Hạ ca! Hạ ca!” Vạn Trì hô lên.
“Gì” Kỳ Hạ nhíu mày, lông mi đen dày lướt qua mí mắt.
Cậu trả lời ngắn gọn, búng ngón tay, chiếc bật lửa lập tức bay ra.
Đồng thời, cậu nói:” Cái bật lửa mày đưa, tao làm rơi rồi, hôm nào lại đưa tới một cái khác đi.”
Vạn Trì đau lòng:” Tao tích góp tiền tiêu vặt bao lâu mới mua quà sinh nhật cho mày,vậy mà mày lại không thèm nâng niu?”
Kỳ Hạ nhướng mày bắt gặp ánh mắt của Cao ca, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt như có như không, nói:”Tao rất trân trọng, dù chết cũng có giá trị”.
Vạn Trì không hiểu cậu nói gì, chưa kịp hỏi, cuộc gọi đã kết thúc.
Kỳ Hạ cất di động vào trong túi, lười biếng nâng tay lên “Người anh em, ngại quá, tôi trượt tay”
Gã Cao ca kia không phản ứng gì,nhưng tên bên cạnh vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Kỳ Hạ, cảm giác Kỳ Hạ giơ tay nhấc chân không mang bộ dáng sợ hãi, trong lòng khó chịu.
Hắn thử tìm kiếm khuôn mặt này trong đầu, nhưng chưa từng nhìn thấy cậu bao giờ.
Nếu lạ mặt, vậy càng không phải lo lắng.Hắn khinh thường đá chiếc bật lửa xuống đất, ngang ngược:”Anh em? Ai con mẹ nó làm anh em với mày?Mày xứng à?”
Kỳ Hạ bị người nào đó chỉa vào mũi chửi rủa, ngược lại cười nhạo,cậu đứng dậy, chậm rãi đi về phía họ.
Rõ ràng cậu không mang theo thứ gì, nhưng khí thế lại hoàn toàn áp đảo hai tên kia.
Cái tên mặt vừa khinh thường bì Kỳ Hạ nhìn lông lá liền hết dựng lên, không khỏi lùi về phía sau.
Ánh mắt cậu dừng ở chân hắn, khinh thường cười,”Như vậy có chút không hợp lý”
Tên mặt khinh thường không thể cúi đầu, chuẩn bị ra tay,liền bị Cao ca cản lại.
“Không có việc gì! ai cũng có lúc bị trượt tay” Cao ca liếc Kỳ Hạ từ trên xuống dưới “Người anh em, nhìn có chút lạ mắt, học lớp nào vậy?”
Kỳ Hạ không muốn cùng bọn họ nói chuyện phiếm,xoay người bỏ lại một câu “Cao nhị lớp ”
Tên có khuôn mặt khinh bỉ kia khó chịu trong lòng,nhưng lại không dám chất vấn Cao ca, nhẹ giọng hỏi:”Cao ca, chỉ là một thằng nhóc vô danh sao anh phải làm vậy?”
Cao ca nhìn chằm chằm chiếc bật lửa bị tên đáng khinh kia đạp trên mặt đất, cười lạnh:” Cao nhị lớp , nhớ kỹ, buổi tối có việc phải làm”
Tên đáng khinh kia lập tức hiểu ý của Cao ca,hai mắt sáng lên,hưng phấn giơ ngón tay cái,”Cao ca tinh anh”
Hắn lại không nghĩ tới, trong trường lắm tai mắt, nói không chừng có giáo viên đang đi dạo,đề phòng bất chắc.
Có gì khó chịu, liền bí mật giải quyết.
Tiết tự học buổi tối, Kỳ Hạ vào muộn,Nguyên Thuần đã ngồi trong lớp từ lâu, giờ câu mới nhàn nhã xuất hiện ở cửa trước.
Nguyên Thuần không nhìn thấy cậu,đang chăm chú đọc truyện trên tay.
Quyển truyện đó vốn là của Tôn Dương, lúc bị thu đi, cậu ta lưu luyến rất lâu, nhưng sau đó, thấy Nguyên Thuần mang đến lớp xem, suýt khóc.
“Ơ, Trúc mã của cậu kìa” Chu Thư Đồng huých cùi trỏ vào Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh đang mải suy nghĩ về đề toán, nghe vậy ngẩn ngơ ngẩng đầu, liền chạm ngay vào ánh mắt của Kỳ Hạ.
Bên ngoài, trời đã thay một tấm áo nhung đen sẫm, trong phòng đèn điện sáng trưng, cậu đứng ở cửa,rất bắt mắt.
Gió đêm làm rối tung mái tóc cậu,vài sợi xõa tung trước mắt cậu, trông rất mềm mại.
Điều này có vẻ khác xa với danh tính của cậu.
“Chậc chậc,anh chàng đẹp trai này đang tức giận!”Chu Thư Đồng chống cằm, công khai nhìn chằm chằm Kỳ Hạ.
Chúc Nam Tinh không thể thoải mái được như cô ấy, cô len lén liếc mắt, cúi đầu, rồi lại lén lút đưa mắt nhìn..
Uhhhhh bị bắt rồi!
Cô ho nhẹ một tiếng, thu lại ánh mắt, giữ thẳng lưng trên,trịnh trọng đưa sách cho Chu Thư Đồng ” Giúp tớ xem cái này!”
Chu Thư Đồng:”Ồ”, nhìn xuống, khóe miệng giật giật “Câu hỏi phần thưởng, hãy xem câu trả lời”
Chúc Nam Tinh:”……..”
Cô giả vờ học hành thất bại,vẻ mặt thất vọng,ngẩng đầu thở dài, vô tình liếc đến Kỳ Hạ, thắc mắc, tại sao cậu không gõ cửa nhắc nhở thầy?
Với sự tập trung cao độ của thầy Nguyên,cho dù cậu ta có đứng cả đêm ở đó, thầy cũng không thèm để ý.
Đang lúc cô do dự không biết có nên gọi giáo viên cho cậu, Kỳ Hạ liền giơ tay lên gõ cửa.
Nguyên Thuần vẫn đọc rất say sưa.
Không biết trong lớp ai đã “Phụt” cười thành tiếng,cả lớp liền cười ồ lên.
Nguyên Thuần hoảng hốt trước tiếng cười bất ngờ, ông ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Hạ đang đứng ở cửa.
Ông có chút ngoài ý muốn nhìn đồng hồ phía bảng đen “Đến muộn nha!”
Kỳ Hạ gật đầu:” Em xin lỗi”
Nguyên Thuần thấy cậu có thái độ thành khẩn,lại là lần đầu vi phạm, liền không trách móc “Vào đi”
Khi Kỳ Hạ đi qua bàn giáo viên, Nguyên Thuần nói “Suýt nữa thì tôi quên mất rằng có một bạn học mới đến lớp.”
Mọi người lại có trận cười nắc nẻ.
Ngay cả Chúc Nam Tinh cũng không kìm được,cô cười đến híp cả mắt, chỉ còn đúng hai vạch cong cong,lông mi đen thành từng hàng từng hàng, đôi mắt hai mí trông rất linh động.
Kỳ Hạ ngang qua Chúc Nam Tinh, cậu bất giác giảm tốc độ,tận đến lúc về tới chỗ ngồi, chóp mũi vẫn thoang thoảng mùi sữa.
Đây không phải là mùi sữa bột, mà là….mùi sữa tự nhiên của trẻ sơ sinh.
Hương vị nồng đậm phảng phất, lưu luyến không phai.
Kỳ Hạ ngồi trên ghế, nhẹ nhàng sờ đầu ngón tay, một lúc sau mới đưa tay lên mũi ngửi.
Đúng thật là có mùi thơm nhẹ như sữa.
Khi nãy, lúc đi qua Chúc Nam Tinh, cậu đã vô tình chạm vào tóc cô.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào bóng dáng nhỏ bé từ phía sau.
Cô ấy rất gầy, tóc không đen, hơi ngả sang màu nâu, do thiếu dinh dưỡng?
Nhớ tới lúc tối, bọn Tôn Dương, Lý Hạo mang mấy cái đồ ăn vặt thiếu chất, Kỳ Hạ không tự chủ nhíu mày.
Chỉ ăn mấy thứ đó?
Không suy dinh dưỡng mới là lạ!