Sáng hôm sau, anh đã dậy rất sớm, khi cô tỉnh dậy đã thấy anh ngồi đọc sách...
-Chào buổi sáng...thiếu gia...
Cô nói với anh bằng giọng yếu ớt...vẫn còn mê ngủ...anh ngưng nhìn vào mấy dòng chữ trên sách...ánh mắt của anh rơi thẳng vào người cô...
-Chỉ vậy thôi sao...
Cô ngơ ngác nhìn anh rồi gật đầu....anh cau mày hỏi lại cô...
-Hết rồi....?
Cô ngồi bật dậy và vẫn tiếp tục gật đầu....
-Tôi còn quên cái gì sao....
Mắt cô liếc qua liếc lại với vẻ mặt suy tư...cô còn quên cái gì sao.....cô quay sang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu...anh thấy cô gái này thật ngốc, anh lấy tay mình nhanh nhẹn luồn tay qua eo của cô, kéo cô lại gần mình.....
-Hãy nhớ đây chính là thủ tục buổi sáng...bắt buộc phải thực hiện vì đây là mệnh lệnh....nhớ chưa....
Cô chưa kịp hiểu những gì anh nói thì đã bị anh cưỡng hôn....anh bắt đầu bữa sáng bằng cách gặm nhấm môi của cô, không dừng lại ở đó anh muốn khuấy đảo cả bên trong của cô, anh đưa đầu lưỡi của mình cố gắng thâm nhập sâu bên trong khoang miệng của cô, tìm cái lưỡi thơm ngon của cô mà quấn lấy....như vậy được một lúc, cô bị anh rút hết hơi không khí....chỉ biết đập đập vào vai anh...ý muốn nói mong anh dừng lại....nhìn thấy người con gái trong lòng mình cầu xin...anh thật thấy thỏa mãn.... cuối cùng anh cũng nhả môi cô ra....đưa tay lên xoa nhẹ chỗ anh vừa hôn.....rồi nói...
-Hãy nhớ đây là cách chào hỏi buổi sáng của chúng ta...nó cũng sẽ là cách chào hỏi của buổi tối....cậu nhớ chứ....nếu cậu không tự giác....thì sẽ khó khăn hơn nhiều đấy....
-Anh làm gì vậy chứ....chúng ta mới chỉ quen nhau.....có ngày...là ngày đó, tại sao anh lại lấy đi nụ hôn đầu của tôi....lại còn bắt tôi phải thực hiện nó mỗi ngày nữa.....anh bị bệnh à....
Anh nghe cô nói hơi sững người....anh đã lấy đi nụ hôn đầu của cô sao.... tâm trạng của anh rất vui...nụ hôn đầu của vợ cũng đã thuộc về anh rồi sau này mọi thứ của cô đều thuộc về anh...tất cả mọi thứ...của cô đều là của anh...anh đây mới chỉ là bước đầu muốn đánh dấu chủ quyền của mình mà thôi....
-Bắt đầu thực hiện từ hôm nay....nó có hiệu lực là mãi mãi....đừng cố làm tâm trạng tôi không vui...cậu không biết hậu quả của nó là gì đâu....
Anh nói xong rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ....rồi rời giường đi ra ngoài...nhìn anh đi mà cô chẳng thể nói được gì.... tên này đúng là biến thái....đại biến thái....
Sau khi làm vệ sinh cá nhân...cô xuống lầu, đã thấy anh ở đó rồi....thật là bất hạnh cho cô nếu ngày nào cũng đụng mặt tên biến thái này....cô nghĩ bữa sáng không ăn cũng không sao..hiện tại cũng không cảm thấy đói lắm...cô nhẹ nhàng xoay người về phòng...nhưng bị anh gọi lại....
-Xuống ăn sáng...chút dẫn đi chơi...
Cô nghe thấy hai chữ "đi chơi" liền quay lại ngay....vui vẻ ngồi vào bàn ăn
-Ha....đúng lúc tôi cũng cảm thấy đói....chúng ta ăn thôi....nhanh còn đi chơi...
Cô nhấn mạnh hai chữ "đi chơi" như để nhắc nhở anh...anh chỉ cười nhẹ lắc đầu tiếp tục ăn....
-Chú Phong chuẩn bị xe...chúng ta sẽ đi biển chơi....
Cô nghe thấy anh nói đi biển tâm trạng có vẻ không thoải mái....bĩu môi với anh...
-Sao lại đi biển chứ....tôi không muốn đi...ở nước ngoài tôi đã đi rất nhiều rồi....
Anh nhìn cô và nói:
-Biển ở đây khác...chúng ta có thể ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm và cả mặt trời lặn nữa rất đẹp...cậu không đi chúng ta có thể ở nhà....
Ở nhà sao...hai chữ ấy đối với cô là cả cực hình....ở nhà rất chán..không vui...nhưng cô nghe anh nói có thể ngắm bình minh và hoàng hôn....cô chưa thấy ở các bãi biển khác...nên cũng tò mò....
-Được....được....được...đi biển...nhưng tôi đâu có quần áo...
-Đến đấy chúng ta sẽ mua...
Ăn sáng xong hai người bắt đầu khởi hành...từ xa cô có thể thấy được chiếc Audi Q đang đỗ ở trước cổng...cô lại quay sang nhìn anh....oa...người đâu mà đẹp dữ...dáng người anh cao...vai rộng...chân rất dài. Hôm nay anh để kiểu tóc dấu phẩy, mặc một chiếc quần short màu xanh dương, áo phông màu vàng và khóa bên ngoài là một chiếc áo sơ mi trắng.... cộng thêm cả chiếc kính Gentle monster Didi.d mắt tròn nữa...trông rất đẹp...à...chân anh còn đi đôi giày Gucci màu đen. Còn cô thì mặc một bộ đồ thể thao màu xám và đi một đôi giày Sneaker màu trắng....Hai người nhanh chóng lên xe khởi hành cho chuyến đi....
-Chú Phong...đến cửa hàng quần áo..
Chú Phong nhìn anh qua kính chiếu hậu trong xe rồi lặng lẽ nói:
-Vâng thiếu gia...
Đi được một lúc họ dừng lại ở một cửa hàng quần áo cao cấp mang tên: Minh An. Cô ngạc nhiên hỏi anh....
-Sao chúng ta dừng lại ở đây...
Anh nhìn cô mà lắc đầu:
-Cậu bị ngốc à...đến cửa hàng quần áo để mua thịt chắc....
Nói rồi anh kéo cô xuống xe....chú Phong xuống xe cúi người chào. Anh và cô đi vào...nhân viên nhìn thấy mới sững người...oa..thật là soái ca...ngày hôm nay đúng là may mắn của cô...liền một lúc có thể gặp đến hai người....nhưng cô lại hơi nhíu mày...nhìn cách họ ăn mặc thật tầm thướng....cô cúi chào và nói:
-Chào quý khách...chúng tôi có thể giúp gì được cho quý khách ạ....
Quý khách sao...cô nhân viên gọi anh là quý khách sao...quản gia Phong ở ngoài nghe được sợ thiếu gia của mình nổi trận lôi đình liền chạy vào xem. Anh đưa mắt nhìn cô nhân viên rồi nói:
-Cô là người mới sao...
Tuy hai người này đúng là soái ca thật nhưng cô nhân viên vẫn lấy ánh mắt khinh thường đánh giá một lượt, cô nghĩ họ vào đây chỉ để cưa cẩm mình, cô cố làm giá rồi nói:
-Đây là chỗ chỉ dành cho những người quý tộc, thượng lưu...nhìn anh....thôi mời anh ra ngoài....
Anh thật không thể tin vào tai mình....anh nghĩ trông anh tệ đến vậy sao....thật là điên mà....cô ta đúng là chán sống rồi...Thiên Di nghe cô ta nói với anh mà phì cười. Anh thấy vậy càng lấy làm bực tức....đúng lúc này quản gia Phong chạy tới....
-Thiếu gia, cậu Trình.. ( quản gia cúi người chào rồi quay sang nói với cô nhân viên) cô chuẩn bị đơn nghỉ việc đi...
Nói xong quản gia Phong rút điện thoại..nhấn vào vài dãy số...rồi nói:
-Thiếu gia tới...
Cô nhân viên vừa nãy nghe hai chữ "thiếu gia"....cả người cô như hóa đá....người kia chính là vị thiếu gia trong truyền thuyết của họ sao....cô đúng là điên rồi mà....đây là cô đã tự diệt đường sống của mình rồi...trời ơi cô thật là ngốc. Người quản lí nghe thấy hai chữ "Thiếu gia" thì người đã toát mồ hôi lạnh....ôn vội nhấn nút đỏ trên bàn...đây là nút triệu tập tất cả nhân viên ra tiếp đón khách quý, chủ tịch hặc là thiếu gia của bọn họ...tất cả nhân viên đúng giây sau đã tập hợp đầy đủ ở cửa chính....họ đứng thanh một hàng rồi hô to....
-Thiếu gia....
Cách tác phong của họ làm cho Thiên Di ngạc nhiên....quản gia chỉ có nói mấy chữ"Thiếu gia tới" thôi mà đã thay đổi cục diện....quản lí khách sạn vừa lau mồ hôi trên trán vừa chạy đến bên anh....nói với giọng điệu xu nịnh...
-Thiếu gia...sao người lại tới đột ngột vậy...không dặn trước..để tôi nghênh đón....
Quản gia thấy vậy liền nói.....
-Anh đã để thiếu gia đợi gần một phút....tự nộp đơn xin thôi việc đi....( quản gia nhìn qua cô nhân viên) cả cô nữa...
Nghe quản gia Phong ông quản lí sợ hãi quỳ xuống ôm lấy chân anh mà cầu xin:
-Thiếu gia...là tôi sơ xuất...xin thiếu gia nương tay...tha cho tội một con đướng sống....xin người....thiếu gia...
Anh không thèm để ý đến những lời ông ta nói mà quay sang nhìn quay sang nhìn quản gia...quản gia liền hiểu ý nói với cô nhân viên....
-Cô tên gì....
Cô nhân viên lạnh sống lưng, chân tay mềm nhũn tự không thể đứng vững....mà đáp lại...
-Tôi....là.....Hàn Tiểu Phương...
Quản gia Phong nghe thấy và nói với quản lí:
-Gửi tên của cô gái này đến từng công ty...nếu như công ty nào dám nhận cô ta vào làm....là trực tiếp đối đầu với nhà họ Dụ. Còn ông...cố gắng làm việc đi...không để tình trạng này tiếp diễn....nhớ quản lí tốt nhân viên của mình...
Thiên Di nghe thấy chữ nhà họ Dụ...chẳng nhẽ anh là Dụ Thiên Âm....vị hôn phu của cô