Chương
Sau khi đợi vài chuyến mới tìm được một chíêc xe buýt có vẻ vắng, chúng tôi lập tức leo lên, nếu đông quá thì phải chen chúc rất mệt. Hôm nay là ngày lễ nên khách rất nhiều, phải chờ đến trạm kế tiếp khách xuống bớt mới có thể tìm được chỗ ngồi, chỉ là phải tách ra ngồi xa nhau. Tôi và Hà Vũ ngó cả nửa ngày mới thấy được cuối xe có hai chỗ trống, lập tức bay xuống dưới. Vũ bỗng dưng kéo kéo ống tay áo tôi, chỉ về phía Hưng với Thảo đang ngồi ở phía trên, cách nhau hai hàng ghế mà cừ nhìn nhau tủm tỉm cười, rất thân mật. Tôi cứ tưởng cô nhóc này ghen tị với người ta, không ngờ chỉ thở dài rồi nói với tôi:
-Thật ra cũng không phải là Hưng không có thời gian để ý tới tôi, anh vẫn hay hỏi thăm tôi lắm, nhưng mà tôi không muốn Thảo thấy khó chịu.
Tôi quay qua nhìn cô ta, người kia bắt đâu luyên thuyên kể:
-Hai người họ đang lẽ phải thành một cặp từ lâu rồi, lại phải kéo dài từ giờ. Nói nhỏ, thật ra tôi biết Thảo thích Hưng từ lâu rồi, nhưng mà là con gái ai lại muốn đi ngỏ lời trước chứ?
Tôi bỗng liếc xéo nhỏ. Con gái người ta như thế, tại sao cô cũng là con gái mà lại khác xa thế? Vũ có vẻ hiểu tôi nghĩ gì, lập tức phản bác:
-Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Thời buổi gì rồi chứ? Cọc đi tìm trâu là chuyện bình thường.
-Người ta là con gái không nói thì thôi, còn đằng này ông anh trời đánh của tôi còn nhát hơn cả con gái người ta, cứ chần chừ mãi. Tôi nghe nói lần trước có người tỏ tình với Thảo, ông anh tui đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, lập tức tiến hành săn người đẹp về tay.
Sau đó, tôi thấy cô ta ra hiệu tôi lại gần, nói nhỏ:
-Cậu có biết đối phương là ai không?
Thấy tôi lắc đầu, Hà Vũ tiếp tục kề sát vào tai tôi nói nhỏ "Là anh Đăng Vinh". Tôi giật mình, thì ra là anh ta, tài giỏi như vậy mà cũng không giành được người đẹp à? Đời lắm bất công, tự dưng thấy ông anh trai trời đánh của Vũ may mắn. Đẹp trai quả là có quyền.
-Thật sự không ngờ người anh Vinh thích là Thiên Thảo lớp mình đó. Tôi chỉ nghe mấy anh lớp trên kể lại gần đây. Có lẽ vì vậy nên có một khoảng thời gian cứ thấy anh ấy buồn buồn tôi nghiệp ghê luôn.
-Thảo thật sự không thân với tôi lắm, nói thật là làm sao mà chúng tôi hoà hợp cho được. Bởi vì nó luôn cho rằng Hưng thích tôi. Còn nhớ hồi cấp một chúng tôi thân thiết đến cỡ nào. Hồi đó, tôi, Thảo với Hưng học chung lớp với nhau. Anh ta thích Thảo từ lúc đó cơ. Mỗi lần gặp Thảo là cái mặt anh ta cứ đơ ra, im lặng chẳng nói lời nào, làm đối phương cứ tưởng hắn ghét mình. Cơ mà cái thời đó vui thật, con nít chẳng phải lo nghĩ cái gì cả.
Tôi vừa nghe vừa suy nghĩ vừa tưởng tượng. Tuổi thơ của Hà Vũ thật dễ thương, thật đáng hâm mộ, có bạn bè vây quanh, có những kỉ niệm ngây ngô, trẻ dại. Còn tuổi thơ của tôi chỉ biết có mẹ, có những người giúp việc lạnh nhạt đi đi lại lại trong nhà, chỉ có những đêm ngồi trong phòng chờ ba về đến ngủ thiếp đi, chỉ có những ngày sống cô đơn, khép kín nơi đất nước xa lạ. Nhưng tôi cũng biết thật ra lỗi vẫn có một phần là do mình, nếu tôi không quá cố chấp, nếu tôi chịu mở lòng hoà nhập với người khác, biết đâu tôi đã có thể sống những ngày hồn nhiên vô tư như Hà Vũ.
Đang ngồi suy nghĩ những chuyện không đâu, tôi chợt thấy vai mình nằng nặng, lướt nhìn qua thấy có người ngả đầu dựa vào người tôi. Ấy vậy mà miệng người kia vẫn đang nói, nói liên tục không có dấu hiệu dừng. Lúc ở cạnh tôi, "nhỏ đáng ghét" thường nói rất nhiều: những chuyện ở trong lớp, ở trong trường. Từ chuyện cô giáo dạy Sinh đang quen bạn trai rất giàu, ông thầy dạy Địa vừa mới lấy vợ trẻ đẹp đến chuyện tên A đang quen với cô B, anh C với anh D có mâu thuẫn kéo băng đánh hội đồng, tôi đều đuợc nghe kể lại rõ ràng, thành ra tất cả mọi chuyện tôi đều nắm rõ. Cô ta đúng nghĩa là cái "đài phát thanh", chuyện bát quái trong trường chuyện nào cũng biết, thậm chí còn rõ hơn người trong cuộc. Tôi từng hỏi Hà Vũ, có phải sau này cô ta muốn làm ở ngành báo chí hay không, mà sao suốt ngày thu thập tin đồn trong trường. Cô nhóc chỉ nhe răng cười, nói đây chỉ là "thú vui tao nhã" của mình, không liên quan gì đến nghề nghiệp sau này. Nhưng điều lạ là lại không bao giờ kể về gia đình cô ta, tôi cũng không hỏi, cho nên tôi chẳng biết gì về người nhà của Hà Vũ. Trái lại với sự tích cực của Hà Vũ, tôi chỉ ngồi im lặng nghe. Có nhiều khi tôi thấy cô ta rất nhàm chán, rất phiền phức. Nhưng mà lúc không có ai lảm nhảm bên tai mình thì lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Có lẽ tôi đã quen với sự ồn ào này, sự phiền phức này, đôi khi cảm thấy đó là một điều hạnh phúc, vì hiểu rằng bên cạnh mình luôn có một người bạn bên cạnh quan tâm, chia sẻ. Cho nên nếu một ngày quay trở lại với sự cô đơn, sự yên tĩnh mà mình đã từng nếm trải trước đây, tôi sợ mình sẽ không chịu nổi, sẽ cô đơn đến buồn chán mà chết.
-Cậu xem nè, đây là vé vào cổng của tụi mình đó.
Hà Vũ lấy ra mấy tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ, phe phẩy trước mặt tôi. Tôi cầm lại xem, đúng là vé vào cổng, lại còn là loại vé mời, còn có một số vé miễn phí trò chơi. Tôi thắc mắc nhìn cô nhóc, Vũ ghé sát tai tôi nói nhỏ.
-Tôi nhờ người quen làm ở trong đó xin giùm. Nói nhỏ cậu nghe, nếu không có vé mời, sợ là Trí sẽ không chịu đi với tụi mình đâu. Nhà cậu ấy khó khăn nên rất sợ tốn tiền.