Chương
-Vũ ơi, giúp anh đi mà !
-......
-Vũ-chớp mắt tròn xoe.
-......
-Vũ........-vẫn tiếp tục
-Anh có ngồi yên không. Em đang làm viêc quan trọng.
-Em thì làm được cái gì quan trọng chứ...-nhìn thấy ánh mắt của tôi thì im luôn
-......
-Buồn quá, cô chủ mày không thèm để ý đến tao kìa. Tao sắp bị bỏ rơi rồi. Cô chủ mày có niềm vui mới thì coi thường người anh này.-tự trình diễn tiết mục « tự kỉ với con gấu bông của tôi »
-Từ nhỏ đến lớn tao đều quan tâm lo lắng cho nó. Giờ nó lại « vong ân bội nghĩa » với tao.-vẫn tiếp tục tự kỷ
-......
-Hằng ngày tao đều đưa nó đi học, chiều lại đưa về tận nhà. Giờ lại đá tao qua một bên. Mày nói xem tao có đáng thương không.-người nào đó vẫn tiếp tục.
-.........-Tôi thật bất hạnh mà. Tôi mới là người đáng thương đây nè.
-Thôi được rồi.
Cuối cùng cũng vẫn phải thỏa hiệp. Ngày mai tôi phải đưa anh đi mua quà sinh nhật cho « người đó ». Chẳng biết anh ta sẽ tỏ tình với con người ta như thế nào nữa. Dù sao cuối cùng ông anh đầu gỗ của tôi cũng chịu nói ra rồi. Tôi còn tưởng đến khi ra trường anh còn chưa chịu bày tỏ nữa chứ. Không biết điều gì đã thúc đẩy anh tiến thêm một bước vậy nhỉ. Chẳng lẽ đã gặp phải tình địch rồi?
Tôi phải tốn cả buổi sáng hôm nay để theo ông anh kết nghĩa đi mua quà. Bản thân tôi cũng chọn cái áo len để tặng và vài thứ « linh tinh » khác. Rồi ngồi cả buổi trời ngẩn ngơ nhìn cái thứ "linh tinh" đó.
-Em làm gì mà cứ cười một mình vậy?
Hả ? Tôi có cười sao?
-Nhớ đến anh nào vậy hả? Thơ thẩn từ nãy đến giờ ? Em xem anh là không khí hả ?
-À, không có gì ?-Chẳng lẽ nói rằng mình đang nhớ trai sao ? Kông được. Không thể làm chuyện mất hình tượng như vậy được.
-Thật sao?-Tên này vẫn thật đa nghi.
-Ừ.-Tôi gật đầu thật mạnh.
-Không thích nói thì thôi.-Thế là Hưng lại tiếp tục ngồi nhìn chằm chằm vào hộp quà được gói màu xanh lá, cười ngu ngơ. Tuy tôi không biết lúc này tôi ngồi cười có bao nhiêu ngu ngốc nhưng chắc không khác bản mặt của tên này là mấy đâu. Hì hì.
Tôi có mua mấy quyển sách mới, lại thấy cái áo khoác màu đỏ rất đẹp nên vớ luôn để mang về nhà. Dù sao cũng có người bỏ tiền, dại gì không mua. Không ai làm không công cho ai bao giờ. Tôi với Hưng tuy thân thì thân thiệt, nhưng cũng phải có gì đó để xem như « có qua có lại » chứ.
Tôi lại thấy có một cái nón đen khá là đẹp nên quyết định tha nó về nhà với lý do là « thích ». Nhưng tôi thấy lý do này có vẻ khó tin vì dù sao cái nón này vốn là kiểu của nam. Tôi không thích màu đen, cũng không phải là người theo phong cách tomboy. Tôi còn nhớ Hưng đã dùng ánh mắt kiểu gì để nhìn tôi khi tôi khi tôi lôi nó ra quầy tính tiền. Rồi sau đó lại nằng nặc đòi tự trả bằng tiền của mình. Cứ nhìn như tôi là người sao Hỏa vậy. Rồi sau đó lại có biểu tình như « đã hiểu» và trực tiếp lấy tay vò đầu tôi thành cái tổ quạ.
Tôi muốn đem cái nón tặng cho hắn. Tuy không có đáng bao nhiêu tiền, nhưng thật sự nếu tặng thì không biết phải dùng cớ gì. Chẳng lẽ cứ đưa người ta mà không giải thích gì. Chắc chắc Kha cũng sẽ không nhận đâu. Lúc đó chỉ có rước nhục. Mà chẳng lẽ cứ nói thẳng ra là thích người ta sao? Nếu không thì cứ ném cái hộp vào người hắn rồi « cao chạy xa bay » đi. Không sợ bị trả lại.
Tôi đang định vào nhà kiếm giấy gói cái nón lại thì suýt nữa vấp phải cái chân của ai đó. Suýt nữa quên ông anh mình vẫn còn đang ở đây. Mà còn đang tự kỉ với cái gương nhỏ của tôi nữa chứ. Chẳng lẽ dạo này học nhiều quá nên điên rồi. -_- !!
Thôi kệ đi. Tối gói lại vậy. Giờ phải lo cái « của nợ » này trước đã.
-Nè, cầm lấy đi.
Sau khi vò đầu bứt tai, đi đi lại lại một hồi, phân vân giữa đi hay ở, tôi quyết định mặt dày đi tặng quà cho hắn. Nhân lúc ra về, hắn ra nhà xe lấy xe về thì tôi dứt khoát ném cái gói quà vào người hắn để rồi thực hiện tiếp phần tiếp theo của kế hoạch : chạy. Mọi thứ đều theo kế hoạch, chỉ có một vấn đề duy nhất đó là tôi tuy chân dài nhưng chung quy là vẫn không dài bằng chân của người ta. Điều đó chỉ dẫn đến một kết quả : tôi bị túm đầu lại. Hắn chẳng hiểu gì, đem cái gói nhỏ đó đung đưa trước mặt tôi như trêu ngươi, rồi mới lạnh lùng hỏi tôi:
-Cái này là sao ?
-À.............
-Cầm lại.
-Không, cái này là tôi tặng cậu.