-Hà... Hà Vũ, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Tôi... cậu... Tôi muốn nói là tôi...
Người kia mãi không nói được gì, lặng lẽ hít sâu một hơi. Đến khi hắn đã trấn định lại, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, mới đến gần nhìn thẳng mắt tôi, vui vẻ nói:
-Vũ, đầu tiên tôi muốn chúc mừng cậu đã thi đậu. Tôi biết chắc chắc cậu sẽ làm được.
-Cảm ơn cậu. Hoa đẹp lắm.-tôi nói.
-Tôi còn muốn tặng cậu cái này.
Trong tay Kha chợt xuất hiện một sợi dây chuyền bạc, có mặt là một hình trái tim màu đỏ với một mũi tên đâm xuyên qua nó. Tôi nhìn đến xuất thần, đến khi cảm giác trên cổ hơi lành lạnh, mới nhận ra hắn đã đeo sợi dây đó lên cổ mình.
Tôi tràn đầy cảm động, hai mắt rưng rưng nhìn hắn nói:
-Kha, cậu thật tốt với tôi.
-Ngốc, không tốt với cậu thì tốt với ai?-hắn cười cười xoa đầu tôi.
Tôi chợt tâm huyết dâng trào, giọng điệu có phần chân thành, cũng có vài phần tinh nghịch nói:
-Đã vậy, cậu làm bạn trai của tôi nha. Có được không?
Nói xong tôi chợt thấy sắc mặt hắn đen thui. Tôi lo lắng, hoảng hốt, sợ mình đã nói sai làm cho hắn tức giận. Bỗng nghe thấy Kha lên tiếng:
-Hà Vũ, ngay cả việc này cậu cũng muốn giành với tôi sao? Con gái phải bị động một chút chứ?
Tôi nhất thời chưa tiêu hóa kịp lời nói của hắn, đứng đờ ra một chỗ. Hắn lại cất giọng thì thầm bên tai tôi:
-Bây giờ cậu đừng nói gì cả, hãy nghe tôi. Chuyện này phải để con trai mở miệng có biết không?
Hắn che miệng tôi lại, bắt đầu bày tỏ:
-Vũ, không biết là từ lúc nào, tôi đã dành hầu hết sự chú ý của mình cho cậu. Tôi thích nhìn cậu cười, tôi thích cảm giác khi ở bên cậu. Tôi không thích nhìn cậu lo lắng buồn phiền, sợ cậu giận tôi, không thèm để ý tới tôi. Có thể nói tôi đối với chuyện tình cảm chưa có kinh nghiệm gì, vẫn còn rất mù mờ. Nhưng tôi sẽ không ngu ngốc đến nỗi không biết bản thân mình thích cậu. Tôi tin cậu cũng có thể cảm nhận được tình cảm của tôi, đúng không?
-Đinh Hà Vũ, làm bạn gái tôi có được không?
Hắn không đợi tôi trả lời, đã xoay mặt tôi qua, nhẹ nhàng ấn trên môi tôi một nụ hôn. Sau đó tay hắn dịu dàng mà cẩn thận vuốt ve hai má của tôi, sửa sang những những sợi tóc rối trên trán. Tôi gần như quên cả thở, chỉ biết đứng đờ ra đó, đầu óc mơ màng trống rỗng, hay tay vô thức bắt lấy áo sơ mi của hắn, vò đến nhăn nhúm. Nghe được tiếng cười trầm ấm của đối phương, mặt tôi nóng bừng bừng, cố gắng tránh đi ánh nhìn dịu dàng quyến rũ kia, cảm nhận một đôi bàn tay ấm áp đang gắt gao nắm lấy tay mình.
-Kiến Kha, tôi quả thật rất cảm động. Cảm ơn cậu.
-Vậy câu trả lời của cậu?
-Biết rồi còn hỏi.-tôi thẹn thùng.
-Tôi muốn nghe cậu nói.
-Tôi... Tôi...
-Cái gì?-hắn lại trêu chọc tôi.
-Được rồi. Tôi đồng ý để cậu làm bạn trai của tôi.-tôi hít sâu, vui vẻ trả lời
-Cái gì chứ? Vũ, cậu thật là.-trán tôi liền bị gõ một cái.
Hắn khẽ cười, ôm chặt tôi. Tôi nhìn khuôn mặt dịu dàng của hắn được ánh đèn nhuộm màu rực rỡ, nỗ lực ổn định trái tim nãy giờ vẫn đập thình thịch không dứt trong lồng ngực. Trong lòng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Ở trong lòng hắn, lắng nghe những nhịp đập rộn rã của hai con tim đang gần kề nhau. Giờ phút này, như thế là đủ. Tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên ngày hôm nay.
Giờ ra chơi, tôi với Vũ đang ngồi trên ghế đá trong sân trường, cả hai chúi mũi vào di động xem tin tức. Cảm giác thật bình lặng, dễ chịu.
-Chị Vũ Vũ, chúc mừng nha. Nghe nói chị đậu rồi.
Một tên nhóc từ đâu nhảy ra phá vỡ không khí ngọt ngào giữa hai người chúng tôi. Sao lại là thằng nhỏ này chứ? Tôi tức giận nhíu mày, hiển nhiên không quên cách đây không lâu nó đã nói thích Hà Vũ của tôi. Ngược lại, Vũ lại có vẻ khá cao hứng, cười với cậu ta:
-Đúng vậy. Tin tức của chú em cũng nhanh lắm. Thế nào? Chị mày có giỏi không?
-Đúng đúng. Chị Vũ Vũ giỏi nhất rồi. Chắc chắn không có ai giỏi bằng chị đâu.-thằng nhóc hùa theo gật đầu lia lịa.
Tôi bực bội, khẽ ho một tiếng, kéo theo cô nhóc đi.
-Sao vậy?-Vũ ngơ ngác nhìn tôi.
-Cũng chẳng có gì. Vào lớp thôi. Sắp vào học rồi.
-Kha, muốn ăn kem không?
Tôi chìa cây kem ốc quế mình đang ăn dở trước miệng hắn. Mà hắn cũng không kiêng dè gì trực tiếp cắn xuống một cái, nắm tay kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, hai người cùng tình tứ ăn chung. Được nửa cây, tên Giang ngồi bên dãy ngoài cùng chịu không nổi liền lên tiếng chỉ trích:
-Tui xin hai người nha. Đang trong lớp ngồi anh anh em em thế kia, muốn làm dân chúng FA phẫn nộ sao?
Tôi bực bội đập bàn, giơ tay chỉ ra phía hành lang nơi Hưng-Thảo đang đứng, mạnh mẽ đáp trả cậu ta:
-Hai người đó cũng tình tứ kìa, sao mấy người chỉ xỉa xói tụi tui? Còn nữa, tụi tui anh anh em em hồi nào?
Tất nhiên mọi người không phục, nhưng cũng không dám trêu chọc tôi nữa, lôi kéo nhau ra chọc Hưng và Thảo, khiến hai người đó bối rối đỏ hết cả mặt. Tạm thời trong lớp không có ai, tôi đắc ý dào dạt tiếp tục ăn kem của mình. Hắn bỗng dưng huých vai tôi một cái, nói nhỏ:
-Này, tại sao chúng ta không thay đổi xưng hô?
Tôi khó hiểu nhìn hắn.
-Hay tụi mình xưng anh em đi?-hắn tủm tỉm cười, tôi lại thấy da gà nổi hết cả lên.
-Thôi đi. Kì lắm.-tôi xua xua tay, thẳng thắn từ chối.
-Tôi thấy hai người kia anh em ngọt ngào lắm.-hắn nhìn ra chỗ của Hưng, vẻ mặt ghen tị có chút đáng yêu.
-Đó là chuyện của họ, với lại, cậu không thấy như vậy rất ớn lạnh sao?
-Vậy tại sao cậu có thể gọi Hưng là anh?-hắn không đồng tình chất vấn.
-Thói quen từ nhỏ thôi.
-Tôi không cần biết. Tôi muốn nghe cậu gọi anh nha.
-Này nhé, tôi còn sinh trước cậu hai tháng đấy. Đáng lẽ cậu còn phải gọi tôi là chị đấy. Nào nào em trai, gọi "chị Vũ" đi.
Kha khẽ "hứ" một tiếng ôm lấy vai tôi, cằm tựa trên vai tôi làm nũng:
-Sinh trước hai tháng thì sao? Tôi muốn nghe cậu gọi "anh". Cậu rốt cuộc muốn làm bạn gái tôi hay chị gái tôi hả?
Tôi buồn cười đang định mở miệng thì nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Sang:
-Hai người đó, trong lớp ôm ôm ấp ấp như vầy còn ra thể thống gì nữa.
Kha không thèm để ý tới cậu ta, lẳng lặng tiếp tục ôm tôi. Tôi cũng lười phản ứng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Phải công nhận, từ lúc công khai quan hệ, chúng tôi càng ngày càng thân thiết. Tuy nhiên vẫn chú ý không biểu hiện tình cảm quá mức ở nơi công cộng, chỗ đông người (trừ trong lớp). Dù sao cũng không nên quá lộ liễu, người khác sẽ đánh giá.