-Mới sáng sớm cậu chạy qua đây làm gì?-hắn ngáp ngắn ngáp dài hỏi tôi, hai tay còn đang ôm gối ngủ.
-Sáng sớm á? Tôi xin cậu, gần giờ rồi. Ngủ tới giờ này còn chưa chịu dậy.
-Gì chứ? Đang hè, dậy trễ là chuyện bình thường.
-Cậu chỉ biết có ăn với ngủ thôi. Sẽ mập như heo.-tôi lắc đầu thở dài. Thấy người kia không để ý tới mình nằm dài trên sofa ngủ tiếp, tôi giơ chân trực tiếp đá hắn xuống ghế. Nhìn Kha lồm cồm từ trên mặt đất bò dậy, tôi ngồi một bên vô cùng hả hê.
-Tối qua mấy giờ mới ngủ mà giờ không dậy nổi?
Hắn xoa xoa trán, ngồi cạnh tôi, ai oán mở miệng:
-Đều là tại cậu cả. Hôm qua tôi thức khuya chat với cậu, bây giờ ngủ không đủ giấc.
-Tôi nhớ mình đã off lúc giờ. Khuya cái khỉ á. Tôi còn dậy lúc giờ đây này. Hay sau tôi cậu còn nói chuyện với nhỏ nào hả? Khai mau.
-Cậu đừng có nói bừa nha. Oan cho tôi.
-Hừ. Được rồi. Tôi có mang đồ ăn sáng qua nè. Tên ngốc nhà cậu ngủ đã đời quá nhỉ? Biết ngay giờ này cậu chưa thèm dậy nên mới mua cho cậu đó.
-Cậu mua đồ ăn thôi được rồi, mua sữa làm gì chứ?
-Con nít cần phải uống sữa mới mau lớn được. Nào, uống đi.-tôi tốt bụng khui hộp sữa ra đưa đến trước mặt hắn.
-Cái đầu cậu á. Tôi không phải con nít. Tôi không uống.-hắn vùng vẫy, muốn để hộp sữa ra chỗ khác, bị tôi ngăn lại, nhét thẳng ống hút vào miệng.
-Ngoan nào. Cưng nghe lời chị, uống sữa đi.
-Chị cái đầu cậu. Cậu nghĩ cậu là ai chứ?
-Tôi sinh trước cậu một tháng đó. Ngoan đi.-tôi xoa đầu hắn.
-Nhỏ hơn một tháng thì có sao chứ?-hắn lẩm bẩm, nhưng vẫn há miệng ngậm lấy ống hút.
-Ăn đi. Tôi đi vệ sinh một chút.
Tôi uống hết hộp sữa, định mở hộp bún ra ăn thì ánh mắt vô tình liếc qua cái điện thoại di động của Hà Vũ đặt trên bàn. Tôi tò mò cầm nó lên xem, nhìn thấy hình nền của hai chúng tôi chụp chung, rất ngọt ngào. Hài lòng nở nụ cười, vuốt ve khuôn mặt của người con gái trên màn hình.
Có người gọi tới. Tôi giật mình, tay cũng trở nên luống cuống. Muốn đem di động đưa cho Hà Vũ, nhưng lại nhìn thấy màn hình nhấp nháy hai chữ "Đình Mạnh". Tôi cắn răng, ngón tay đè xuống phím từ chối cuộc gọi. Tiếng ngạc dừng hẳn.
-Điện thoại của tôi mới kêu hả?-tiếng Vũ trong phòng vệ sinh vọng ra.
-Không có.-tôi chột dạ trả lời.
Một tin nhắn được gửi đến. Tôi liền mở lên xem.
"Sao lúc nãy lại tắt máy?"
Tôi không nghĩ ngợi gì xoá luôn tin nhắn, sau đó bình tĩnh ngồi ăn.
Vũ đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy ít trái cây gọt vỏ đặt trong đĩa mang ra phòng khách. Tôi dọn dẹp bàn, mang rác vứt vào thùng rồi đi rửa tay. Loáng thoáng ở bên ngoài có tiếng di động của Vũ vang lên, cô nhóc lập tức bắt máy.
Tôi nghểnh cổ nghe ngóng tình hình, sau đó chui vào phòng ngủ đóng cửa lại. Ba phút sau tiếng gõ cửa vang lên.
-Kha, cậu ra đây.
-Tôi đang thay đồ. Có gì cậu cứ nói đi.
-Mới vừa nãy cậu tắt điện thoại của tôi?
Tôi nuốt nước bọt, mơ hồ "ừ" một tiếng.
-Tin nhắn cũng do cậu xoá?
-Đúng.-tôi lấy tinh thần, kiên định trả lời.
-Tại sao? Tại sao cậu lại tự tiện xem điện thoại của tôi?
-Cậu là bạn gái của tôi. Giữa chúng ta không nên có bất kì bí mật gì.
-Vấn đề ở đây không phải tôi có bí mật gì. Cậu tự tiện xem điện thoại của tôi, xâm phạm riêng tư của tôi.
Hà Vũ lạnh giọng nói, khuôn mặt phẫn nộ nhìn tôi. Tôi cũng biết bản thân mình sai, cúi đầu không dám phát ra bất kì âm thanh nào. Một lát sau, tôi cảm giác "sát khí" xung quanh đã giảm bớt, khẽ bật cười. Cô nhóc này, dễ giận cũng dễ quên, không bao giờ giận tôi được lâu.
-Cậu cười cái gì? Tôi còn chưa có xử lý cậu đâu.-người nào đó trừng mắt, đấm mấy cái liên tiếp vào tay tôi. Tôi vui vẻ kéo cô nhóc vào lòng dỗ ngọt.
-Được rồi. Lần này là lỗi của tôi, từ nay tôi sẽ không dám nữa đâu.
-Cậu biết thì tốt. Kiến Kha, tôi không phải muốn giấu cậu chuyện gì. Tôi chỉ muốn nói rõ cho cậu, dù chúng ta là người yêu thì cậu cũng không thể tuỳ tiện đụng vào đồ, tùy tiện xen vào việc riêng của tôi. Nếu có người lục lọi phòng của cậu, hoặc mở máy vi tính, hoặc xem thư xem tin nhắn của cậu, thử hỏi xem cậu có bực mình không? Cậu phải tôn trọng đời sống riêng tư của tôi, OK?
-Tôi hiểu rồi mà.-cô nhóc này có vẻ làm hơi quá vấn đề. Nhưng không sao, tôi sẽ tôn trọng ý kiến bạn gái mình.
-Miễn cậu đừng có bí mật giấu tôi hẹn hò với đứa con trai khác thì tôi OK hết.-tôi làm ra vẻ thoải mái nói.
-Tốt. Cậu có gì cần hỏi không?
-Anh Đình Mạnh gọi cậu làm gì vậy?
Vũ hơi nghiêng đầu, thành thật trả lời:
-Anh ấy rủ tôi đi xem phim.
-Không được. Cậu không được đi.
Người kia nhướng mi nhìn tôi, lạnh giọng:
-Cậu muốn xen vào đời tư của tôi?
-Không có.-tôi vô cùng ủy khuất.
-Đừng lo, anh ấy đâu chỉ hẹn với mình tôi. Các bạn khác cũng đi mà. Cậu muốn theo cũng được.
-Vậy tôi đi.-Dù sao tôi vẫn không yên tâm để Vũ đi một mình.
Xem phim xong, tôi với Hà Vũ kéo nhau về trước. Đang đi thì tôi thấy một đôi đứng ở phía bên kia đường, người con trai nhìn có vẻ rất quen. Tôi kéo cô nhóc lại hỏi:
-Nè, thằng nhóc đó tụi mình có quen không nhỉ?
Vũ híp mắt, đánh giá tên kia, hơi cười nói với tôi:
-Không nhớ sao? Thằng nhóc đó dạo trước nói thích tôi đấy.
-À, ra là nó. Dạo này hai người còn gặp nhau không? -tôi nghiêm mặt hỏi.
-Có. Tôi có gặp nó mấy lần.
Tôi nhíu mày, cười nguy hiểm, người nào đó chột dạ vội vàng giải thích:
-Cậu đừng có nghĩ nhiều. Chỉ tình cờ gặp mà thôi. Tôi từng nói với cậu rồi đó, thằng nhóc đó thực sự không có thích tôi đâu, cùng lắm thấy hứng thú trong một thời gian ngắn. Hơn nữa, cậu không để ý xem nó đang đứng với ai sao?
Tôi nhìn lại, quả thật thấy thằng nhỏ nắm tay đứa con gái bên cạnh. Nghĩ lại, bớt đi một "mối họa" cũng tốt.
-Ngày mai cậu đi với tôi đến chỗ này.-tôi chợt nhớ tới một chuyện.
-Đi đâu chứ?-Vũ không hiểu, ngẩng mặt nhìn tôi hỏi lại.
-Đi rồi sẽ biết.
-Nhưng giờ tôi muốn biết.-cô nhóc ôm cánh tay tôi làm nũng.
-Không nói.-tôi mỉm cười, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn.