Chương
Hôm nay tiết đầu của buổi sáng là tiết Toán. Thầy Hà vừa vào đã lớp đã bảo chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra lượng giác. Chính là kiểm tra ’ đột xuất không báo trước. May là tối hôm qua tôi đã có ôn một ít. Nhưng mấy đứa khác thì đứa được đứa không. Có đứa quên công thức, có đứa lại nhớ công thức nhưng không biết cách làm. Tôi làm bài cũng tạm được. Nhớ lúc đó, thấy Kha ngồi bên cạnh viết sai đề bài, định kêu người ta sửa lại mấy lần nhưng người ta cứ bơ mình. Tôi hết gõ viết, gõ bàn, đến đá chân hắn, dù vậy hắn vẫn không thèm để ý đến tôi. Ngẫu nhiên trong lúc viết có nhìn sang tôi một chút nhưng lại khinh thường dời mắt đi ngay. Đến lúc chỉ còn lại phút cuối cùng tôi mới bỏ cuộc và tiếp tục làm bài của mình. Tôi không làm kịp bài cuối cùng, tuy nhiên nó cũng chỉ có điểm nên tôi không lo lắng gì nhiều. Chỉ là có điều làm tôi lo hơn:
-Sao lúc nãy tôi gọi cậu không nghe?
-Cậu gọi lúc nào mà tôi không biết?
Chắc chắn là hắn giả bộ. Vì nụ cười gian xảo trên môi đã bán đứng hắn. Tôi tự dưng cảm thấy mình mất điểm đó là oan uổng.
-Tại tôi thấy cậu chép sai đề bài. Định kêu cậu sửa lại thôi. Không có gì to tát hết.
-……………..-đối phương im lặng
-Đây, là chỗ này. Đề ghi là - cậu lại ghi là .
-……………....-vẫn im lặng
-Câu đó cũng chỉ có điểm thôi mà. Nếu mấy câu kia cậu làm đúng chắc cũng trên trung bình đó. Không sao.
- Sao cậu không nói tôi biết sớm?
Tôi không có nói với cậu nói sao? Là ai không thèm để ý đến tôi chứ? Ta hận! Ta hận! Ta hận! Tên nhóc đáng ghét!
Khoan đã, hình như điện thoại mình đang rung thì phải. Tôi lục ba lô tìm cái điện thoại di động của mình. Cái này là Hưng dẫn tôi đi mua.(Nhưng dĩ nhiên là tiền của ba tôi cho) Không biết giờ này ai lại gọi điện thoại cho mình chứ?
.....................
Khi tôi nhìn đến số điện thoại thì…
Có một cảm giác lướt qua, thật nhanh, thật nhanh…
Nhanh đến nỗi chỉ chốc lát biến mất không còn chút dấu vết…
Sau đó là bối rối, là bấn loạn…
Là nhớ, hay là tiếc nuối…
Tôi không biết…
Chỉ biết hiện giờ trong tim đang rất không yên ổn….
.......................
Điện thoại vẫn cứ rung lên từng hồi. Tôi không ấn nút tắt, cũng không ấn trả lời. Tôi ngồi nhìn màn hình vẫn liên tiếp sáng rồi tắt. Nếu bắt máy tôi không biết mình phải nói gì. Cứ xem như mình bận việc không thể nghe máy vậy.
Liệu bản thân mình có còn nhớ hay không?
Sao thế?
Con nhỏ này lúc nãy vẫn còn nói chuyện sao giờ lại im lặng thế chứ. Không lẽ là giận tôi. Tôi chỉ là lúc nãy lo tập trung làm bài nên không muốn để ý đến bất cứ thứ gì. Cứ tưởng Hà Vũ hỏi bài nên không để ý đến cô ta. Không ngờ người ta muốn nhắc nhở mình. Mà cũng phải, người ta học giỏi như vậy cần gì hỏi bài mình chứ.
Nhưng mà thái độ bây giờ của Hà Vũ thật sự rất kì quặc. Tự dưng cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hình như có người đang gọi thì phải. Cô ta không bắt máy. Khuôn mặt có vẻ đăm chiêu, không biết đang nghĩ về điều gì nữa. Tôi muốn gọi, sau đó lại thôi vì nghĩ có lẽ không nên xen vào chuyện của người khác. Một lúc sau, tôi mới thấy màn hình tắt hẳn, Hà Vũ lại bỏ di động vào cặp và mang sách vở ra học. Nhưng có thể dễ dàng thấy được bắt đầu từ lúc đó hồn của cô ta đã rời khỏi đây mà bay đến nơi nào rồi. Dáng vẻ lơ đễnh, có vẻ buồn buồn, không còn vui vẻ như buổi sáng nữa. Nhưng tôi chắc chắn đó không phải là do kiểm tra không được. Mấy lần Vũ bị thầy cô nhắc nhở, song sau đó vẫn không thể tập trung được vào bài học.
Và sau đó, cả ngày hôm nay trừ lúc học trong lớp ra thì tôi không thấy mặt của Hà Vũ nữa. Và dĩ nhiên điều đó đồng nghĩa với việc cả ngày tôi không bị làm phiền. Tuy vậy tôi không thấy vui, mà ngược lại thấy lo lắng. Dù gì thì đó cũng là bạn cùng bàn với mình, mà lại là người duy nhất chịu chơi với tôi ở đây. Tôi cũng không thể không quan tâm đến người ta một chút.
Đính chính lại một chút, không phải là tôi bị cô lập ở đây. Mà tôi quá trầm tính, không thích ồn ào, không có chủ đề chung với mọi người nên cùng những người khác trong lớp có nói chuyện cũng là vài câu qua loa cho có. Hà Vũ, cái người mà mấy ngày trước đó đòi theo đuổi tôi ấy, tuy khiến tôi có khó chịu thật nhưng không thể không công nhận, cô ta là người bạn rất tốt. Vì tuy bị tôi bơ hoài nhưng vẫn không giận. Mà đối với những người khác Hà Vũ cũng đối xử rất nhiệt tình nên rất được lòng mọi người, đặc biệt là thầy cô. Hai người chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Một người thật thân thiện hòa đồng lại dễ chịu, một người lại trầm tính ít nói, và hay khó chịu. Tại sao Đinh Hà Vũ lại thích tôi?
Tại sao chứ?