Trên suốt quãng đường đi, cả dường như không nói gì với nhau, mắt cứ hướng về phía căn biệt thự phía trước mà bước, thậm chí không thèm quay mặt nhìn nhau cái.
cơn gió mùa đông mát lạnh thổi qua làm đung đưa mái tóc Lam. Cô không để ý mà suốt quãng đường mặt cứ cuối gầm xuống đất suy nghĩ về điều gì đó. Cô có nên quay đầu lại mà chuồn đi không? Hay là điện thoại nhờ người giúp?…Cô nghĩ đủ thứ kế nhưng cô thoát khỏi anh ta chăng?
Khánh ư? Anh thì ngẩng mặt lên và thả hồn đi đâu rồi! Anh nghĩ về ai ư? Chắc có lẽ là Dương Dương chăng? Hay là cô? Hay là “Jun”? Cô quả thực không biết!
-~-~-~-~-~-
Loáng thoáng đã về đến căn nhà tràn đầy “tình thương mến thương”. Lam dừng lại đứng trước cửa, cô ngó căn nhà sừng sững trước mắt mà muốn khóc, chuyện gì sẽ đến với cô đây?
Khánh cứ thế mở cửa đi vào, cô cũng lẻo đẻo theo sau
“Bịch”_Anh vừa vào nhà vội cởi giày, thảy chìa khóa lên đầu tủ giày cạnh cửa rồi từ từ tiến lại và nhảy người lên ghế sofa nằm ườn ra.
Lam ngơ ngác đứng ở ngoài nhìn anh, anh thản nhiên bật TV lên xem mà không ngó ngàng gì đến cô. chữ cũng không nói
Cô nên làm gì đây? Nên cởi dép vào nhà, hay nên đứng đây đợi anh ta lên tiếng? Nghe nói anh ta rất thông minh, nhưng bị phát hiện sau ngày thì cô thật sự ‘bại trận’! Kẻ-bại-trận này nên làm gì trước mặt người-thắng-cuộc đây?
-À…à…Anh…Anh giai xênh đẹp…_Cô ngập ngừng gặng từng chữ, cũng không nên nịnh nọt tên con trai trước mắt
Khánh cứ không ngó ngàng mà vẫn tiếp tục xem TV. Tuy nhìn gương mặt anh lạnh lùng, có lẽ như anh đang giận cô nhưng thật ra anh xém cười vì câu nói vừa rồi, nhưng thật may anh đã kìm chế lại được
Thấy anh không phản ứng lại, cô nói tiếp:
-…Tôi…Tôi vào được không?…Chân tôi đứng đến tê cả rồi!_Cô nhăn nhó xoa đầu gối và vuốt ve cặp chân đang ê ẩm
Lúc này Khánh quay sang nhìn cô đang vuốt ve đầu gối của cô, anh quay sang tiếp tục xem TV rồi nói :
-Vào đi!_Anh nói không lớn nên Lam không nghe rõ nhưng cô đoán chắc anh đã cho cô vào
Cô nhanh chân cởi giày rồi chạy một mạch về phía cầu thang, đang đi nửa đoạn thì Khánh ảm đạm hướng về TV nói:
-Đi đâu đấy?
-A, a,…Đi thay đồ!_Cô nhưng bị bắt quả tang, ngập ngừng nói
Cô vừa dứt câu Khánh đã tắt TV quay người lại trên ghế mà nhìn cô rồi nói:
-Bộ đồ cô để ở đây à?_Anh ngừng đoạn rồi nói tiếp :
-À mà, đây là nhà cô à? Sao cô tự tiện thế?
Nghe xong máu Lam như dồn thẳng lên tới não trước cái bộ dạng ‘ta đây’ của tên con trai trước mặt. Nhưng suy ra cũng có lí, cô dù sao đâu phải chủ nhà!
Cô quay người, hướng về phía Khánh :
-Thế anh muốn tôi làm gì?
Khánh như không quan tâm lời nói cô, quay người lại về vị trí ban đầu rồi mới nói:
-Lại đây?
-Tôi á?!_Lam ngơ ngác chỉ tay vào mặt mình hỏi
-Chẳng lẽ có người thứ trong nhà để tôi kêu à???_Khánh vừa tức vừa thấy hài mà nói lớn
Lam nghe xong cũng tiến lại ngồi cạnh anh. Khánh thấy cô vừa ngồi xuống bên cạnh mình thì lườm cái thật lạnh nói:
-Ai cho cô ngồi ở đây?_Anh ngưng hồi chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mà nói : Ở đó!
-Hì hì._Lam gãi đầu cười rồi đi lại ngồi vào cái ghế Khánh đã chỉ
Cô không phải bị “ngu” hay bị “khờ”, chỉ là cô cố tính làm vậy cho bớt đi phần căng thẳng. Có lẽ có chuyển biến tốt! Cô lén nhìn Khánh thì thấy anh đang đang quay mặt mà cười nhẹ cái
Anh quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Lam rồi nói:
-Cô nghĩ cô nên nói điều gì đầu tiên với tôi?_Anh khoanh tay để trước ngực nhìn Lam đang suy nghĩ
-Ưm…A! Anh đói rồi phải không?_Cô suy nghĩ đột nhiên hí hửng nói, cô ngưng hồi rồi nói tiếp : Thật ra tôi cũng đang đói bụng! Sáng sớm tôi đã xui xẻo không uống được ly…
Cô luyên thuyên nói thì Khánh tức giận đập bàn mạnh cái làm cô giật cả mình. Anh hét :
-Đừng đùa nữa! Nghiêm túc đi!_Anh biết cô đang đùa, nhưng trò đùa này của cô quả là làm anh mất hết kiên nhẫn mà tức điên
Lam biết mình giỡn hơi ‘lố’ liền ngập ngừng, thu lại dáng vẻ lúc nãy, ngập ngừng nói :
-Xin…xin lỗi!
-Vì…?
-Vì…vì tôi đã gạt anh!
-Không phải nói cái đó!
-Ể?!_Lam giật bắn mình. Không phải nói cái đó thì nói cái nào? Cô ngập ngừng, cô không nghĩ ra được lí do nào khác cho lời xin lỗi của mình :
-À…ừm…_Thấy cô cứ ấp úng, Khánh nhảy vào nói :
-Được rồi! Để tôi nói cho!_Anh ngưng lát rồi nói tiếp :
-Thứ nhất: Cô đường đường là tiểu thư cho dù gia cảnh trở nên như thế nào cũng không nên tự biến thành kẻ hèn mọn đi hầu hạ người khác…
-Thứ : CÔ ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ ĐỨA CON GÁI! Cô nghĩ mình có thể sống chung với người con trai cô ‘không nhớ’…hay gọi tắt là không- quen-biết được bao lâu??? Có khi người ta sẽ hại chết cô không chừng!
-Thứ !…_Lúc này anh đứng dậy khỏi ghế, giơ ngón tay , hầm hầm nhìn mặt cô mà nói tiếp :
-Cô thật sự vẫn chưa nhớ ra tôi là ai?_Anh đưa tay chỉ vào mặt mình
Ngọc Lam ngoan ngoãn nghe từ đầu đến đuôi rồi trong đầu bắn ra suy nghĩ : “Tên này đang dạy đời mình à? Là mẹ à? Sao toàn nói những điều tốt cho mình không thế?”. Cô ngơ ngác nhìn Khánh :
-Anh là Trương Vĩnh Khánh, là Khánh Pin, là Hot Face, là tiền bối…là.. là cậu chủ của tôi!_Cô nói hơi xong tươi cười nhìn vẻ mặt tức muốn ói máu của Khánh. Thấy mặt anh nghiêm trọng cô nghĩ mình đã sai hay thiếu gì đó, cô cười cười ấp úng :
-Vậy…vậy là…không phải hả?_Nghe cô này Khánh càng tức điên lên
Cô cười xuề xòa để giảm bớt tình hình căng thẳng vì nếu không có thể cô sẽ bị đập trận tơi bời. Cô đảo mắt vòng rồi nói :
-À à, dù sau thì dựa vào lời anh nói vậy anh có lẽ từng là người quen của tôi, nếu mà là người quen thì điều thứ nhất và thứ hoàn toàn tôi có thể tin tưởng vào anh! Và…_Cô đang nói bỗng nhưng dừng lại, mặt cuối xuống mang theo vẻ hơi buồn
-“Và vì anh đã biết tôi là Jun rồi nên tôi sẽ rời khỏi đây” Đó là điều cô định nói phải không?_Khánh tiến gần lại khoanh tay đứng nhìn Lam đang ngồi trước mặt mình
Rồi họ sẽ có thể ở bên nhau? Sẽ có thể sống cùng nhau trong căn nhà này?
…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hề lố mấy mem, ta đã comeback! Thật ra sau khi thi xong ta phát hiện ra mình đã bị mất nick, thời gian dài mới lấy lại được nick nên tận hôm nay mới ra chap T^T Bỏ lâu quá, mong mấy mem tiếp tục ủng hộ vì ta sẽ cố gắng hơn nữa ^^