Chap này có sự góp sức chút ít của con bạn chuyên Văn : Chỉ khúc đầu thôi, khúc sau vẫn là con Mun này :
~•~•~•~•~•~•~
Sáng mập mờ, lặng lẽ trên con đường im lặng, Lam nghĩ về những lời tên Hot-phây chết tiệt đó nói hôm qua
“Cô biết gì về tôi mà nói tôi giả tạo”- câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Cô đang cảm thấy có lỗi. Có lẽ cô đã nặng lời quá chăng? Nhưng cô vốn là vậy, cô không ưa gì mấy tụi “Hot-Face” mà, cô nghĩ rằng mình đã nói đúng. Bây giờ, đầu óc cô đang rất mâu thuẫn.
Mãi suy nghĩ, mà cô không biết mình đã đến chỗ làm từ lúc nào. Cô bắt đầu thay đồ và bắt tay vào làm việc, đáng lí ra cô làm ca chiều vì buổi sáng cô chỉ có tiếng vì cô còn phải đi học lại đang trong kì thi thế này.
“Reng” – tiếng chuông cửa reo lên. Cô không quan tâm mấy, cũng chẳng ngước lên nhìn cái mà chỉ chú tâm dọn dẹp cho đến khi giọng nói ấm áp vang lên :
– Xin lỗi, tôi muốn gặp chủ quán_Sau khi nghe thấy giọng nói có chút gì quen quen cô liền ngước lên nhìn. Đập vào mắt cô không ai khác là tên hôm qua. Cô thấy hơi ngạc nhiên
“Anh ta tìm chủ quán làm gì, mới sáng sớm thế này? _ Cô thầm nghĩ rồi với vẻ mặt thờ ơ nói:
-Chủ quán ở trong phòng, anh vào đó là gặp_Cô chỉ tay hướng về căn phòng nằm phía bên trái với cánh cửa màu nâu
-Cám ơn
-Cô có nhớ tôi không?_ Khánh nở một nụ cười quyến rũ c.ơn cô. Nói xong anh tiến lại gần cô hơn và nói nhỏ vào tai cô làm mặt cô nóng bừng. Nhưng cô kịp hoàn hồn và nhăn nhó hét lên:
-Nhớ cái con khỉ khô ấy?  ̄︿ ̄ Nhà ngươi bị “ATSM” ah!
-“Nhưng tôi nhớ cô đấy!”_Anh rời khỏi quầy và tiến về căn phòng cô đã chỉ, vừa đi anh vừa thầm nghĩ nhưng chẳng dám nói ra
Một lúc sau anh xuất hiện với bộ đồ nhân viên. Anh tiến lại quầy , đứng cạnh cô. Cả làm công việc được giao. Bầu không khí trở nên im lặng. lúc sau anh cất tiếng :
-Sau cô lùn thế? _Anh cao khoảng m quay sang nhìn cô rồi cười nói
Cái câu rất ư là “có duyên”, nghe sao mà chua chát như đâm thẳng vào tim cô vậy. Nỗi đau của biết bao nhiêu “nấm lùn” như đã bị ai đâm thọt. Cô liền tức giận ngước lên nhìn anh rồi quát:
-Anh nghĩ anh cao lắm sao, anh hơn tôi khoảng có cái đầu thôi mà !!! _ Cùng lúc đó anh cũng quay sang nhìn cô, con mắt tròn xoe nhìn nhau
cm…
…ah không cm, khoảng cách hiện giờ là cm do anh tiến đầu lại gần cô. Họ càng ngày càng gần nhau hơn, cô bắt đầu đỏ mặt toát mồ hôi hộp. Anh nhếch môi lên rồi nói:
-Đúng vậy. Tôi nghĩ tôi rất cao, ít nhất là cao hơn cô đấy! Thì sao? Cô làm gì được tôi?
Cô liền giật người ra, cô biết anh ta đang trêu cô, cô muốn mắng lại lắm nhưng cảm xúc bây giờ đang chèn ép cô khiến cô không thể cất lời. Tim cô đập nhanh, cô cố gắng bình tĩnh và đi thẳng vào WC.
Cô rửa mặt cho tỉnh táo rồi ngước lên nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cô thầm nghĩ:
“Anh ta là cái thá gì chứ”_Cô nhăn nhó
Ở bên ngoài, ai đó giả bộ lạnh lùng cho đến khi cô đi thôi. Mặt Khánh cũng đang hồng hồng lên, tim cũng đập rất mạnh như ai kia. Trong đầu anh nghĩ gì đó rồi ngẩn ngơ nở nụ cười đáng yêu hút hồn.
~~~~~~~~~~
h~h
Khoảng thời gian này bắt đầu nhiều người đến quán. Hôm nay có nhân viên bị bệnh nên hôm nay chỉ có người: Lam, Khánh , Cô Tâm (bà chủ quán), Ngọc
Những người tầm ~ do bận bịu công việc với lại không hay biết gì, nhưng với các bạn trẻ chuẩn bị đến trường thì nhìn vào nv chính của chúng ta thì nhận ra ngay, họ reo lên vui sướng :
-Ah, Pin kìa_ cô gái vừa reo lên tay vừa cầm điện thoại chụp liên tục
-Ah!!! Cùng với cô gái trong cái clip hôm qua kìa!!!
-Pin làm ở đây đó!!!
-…
Kiểu như hốt được vàng, đám đông không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ reo lên. Bà chủ phải giải tán cái đám nhốn nháo đang tụ tập ở quầy như thế này, xem ra cô Tâm đã lựa chọn đúng khi tuyển Pin vì mới chốc lát quán bà đã chậc cứng. Trong đó có con bạn thân của Lam! Cô ta liền len lỏi vào đám đông mà đến chỗ Lam:
-Lam , Lam! Sướng rồi nha!!! Nổi tiếng lun r! :
-Sướng cái méo gì
-Thôi khoái nói đại đi, bà đang đứng cạnh Hot-Face đó. Một người có số lượng theo dõi hơn m…
-Nhờ vào nhan sắc ah!_Cô bạn đang nói hay thì Lam nhảy vào với vẻ mặt thờ ơ
-Ah…Ohmm…làm lẹ đi tui vô trường mua đồ ăn dự trữ trước cho! Bái bai~
-Khách thế này không biết khi nào mới xong. Haiz…Bái bai~_Cô vẫy tay chào con bạn mình rồi tiếp tục vào công việc
Có người tiếp thu nhanh chóng, đã khắc ghi cái chữ “Lam” ngay khi cô bạn của Lam vừa mới gọi tên cô. “Lam, tôi phải điều tra cô thôi” anh vừa nghĩ vừa nở nụ cười gianCô Tâm chủ quán và là mẹ của Long (người vắng hôm nay)
~~~~~~~~
Cô Tâm chủ quan và là mẹ của Long (người vắng mặt hôm nay)
Ngọc là con nhỏ ghét cay ghét đắng Lam, rất ái mộ Khánh
(Nghe đâu đây mùi chiến tranh tay =.=)
~•~•~•~•~•~•~•~
Đôi lời tác giả: Mấy đọc giả của Mun thi tốt nha! Đạt điểm cao lên nha, rảnh nhớ vào “cày ” truyện mình nha! :