Cố Ngộ Thù lập tức gọi đến số của Giang Thập Tam, giọng nói của anh gần như khàn đi, sắc mặt rất tái nhợt: “Tai nạn xe hơi là chuyện như thế nào?”
Nếu, nếu vụ tai nạn ô tô phía sau anh thật sự là Diệp Tam Tuế, mà anh không dừng lại cứu cô, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.
Giang Thập Tam có vẻ gượng gạo, lúc đầu anh ta muốn ém chuyện này xuống vì sợ cậu Cố không chịu nổi kϊƈɦ động, nhưng cậu Cố đã hỏi thì... anh ta dường như không còn lối thoát.
Anh ta nghiến răng, đi theo cậu Cố suốt năm năm trời, đi khắp nam bắc làm bao nhiêu dự án lớn, anh ta biết rõ Kiều Sam có ý nghĩa như thế nào với cậu Cố, nên anh ta cũng biết Diệp Tam Tuế có ý nghĩa như thế nào với cậu Cố: “Cậu Cố, cậu nghe tôi nói, cậu phải bình tĩnh, tôi đang sắp xếp thông tin về vụ tai nạn xe hơi, ba phút sau sẽ gửi ngay cho cậu.”
Cố Ngộ Thù từ từ nắm chặt hai tay, cả người run lên vì đau đớn, cứ như bị ai đó cầm dao từng nhát từng nhát cứa vào đầu tim vậy.
Dựa theo phản ứng của Giang Thập Tam, người bị tai nạn xe hơi phía sau có khả năng là Diệp Tam Tuế.
Tại sao ngay từ đầu anh không cứu cô, lẽ ra anh có thể cứu cô!
Ngay sau đó, thông tin về vụ tai nạn đã được gửi đến điện thoại di động của anh.
Những bức ảnh tại hiện trường gây sốc, máu đổ khắp nơi khiến người ta không thể tin nổi.
Người phụ nữ anh yêu bị kẹt dưới hầm xe, cả người bê bết máu, đỏ tươi đến ghê người.
Máu vấy bẩn khuôn mặt cô, nhan sắc xinh đẹp ban đầu, giờ đây máu me mơ hồ.
Tuy nhiên, anh vẫn có thể thấy rằng cô đang mỉm cười, như thể cuối cùng đã được giải thoát.
Thời gian và địa điểm xảy ra vụ tai nạn ô tô xảy, chính là vụ tai nạn xảy ra phía sau anh.
Và anh... lại kêu người lái xe tăng tốc bỏ đi.
Không phải anh lòng dạ sắt đá không muốn cứu người, mà là anh muốn đến Xuân Thành tìm cô, muốn gặp cô ngay lập tức.
Anh không biết người trong xe là cô, thậm chí còn tự hỏi liệu Diệp Tam Tuế có biết chiếc xe phía trước là của anh không, trước khi chết cô có cầu xin anh quay lại cứu cô không?
Nhưng anh đã không, anh trơ mắt nhìn cô chết đi.
Anh kéo từng trang thông tin xuống, như thể cả người rơi xuống sông băng, anh kiềm chế, cố gắng kiềm chế, trong miệng toàn là mùi máu tanh--
Cuối cùng, khoang ngực như muốn nổ tung, anh không khỏi đau lòng hét lên một tiếng, đấm vào cửa kính xe: “A!”
Vì cứu anh sao?
Thế mà vì cứu anh!
Thông tin vụ tai nạn được ghi rõ ràng là đoạn xuống dốc, Diệp Tam Tuế không những không đạp phanh mà còn tăng tốc chuyển làn, dường như cố ý tông vào xe bên cạnh.
Người đàn ông trong chiếc xe đó là một phạm nhân vừa mới ra tù.
Người đó, anh cũng biết, là cấp dưới đắc lực của Cố Giang Hành, là Cố Ngộ Thù anh đã đích thân đưa anh ta vào.
Diệp Tam Tuế cố tình tông chiếc xe đó để cứu anh.
Anh cảm thấy cả người trống rỗng, như thể rống lên một tiếng buồn bực, không tìm được lối ra, làm sao có thể... làm sao có thể...
Tại sao Diệp Tam Tuế lại làm như vậy? Tại sao lại liều chết cứu anh?
Người lái xe nhìn trạng thái của Cố Ngộ Thù, lập tức đạp phanh: “Cậu Cố, cậu bình tĩnh lại.” Tuy anh ta không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng dáng vẻ của cậu Cố thực sự quá đáng thương.
Giống như ba mẹ chết đi vậy.
Cố Ngộ Thù lập tức nắm lấy cổ áo của người lái xe, trong mắt hiện lên ánh sáng dữ tợn: “Đến bệnh viện quân đội ngay lập tức!”
Anh muốn gặp Diệp Tam Tuế!
Muốn gặp Diệp Tam Tuế ngay bây giờ!
Cô không thể cứ chết như thế này, cô còn nợ anh rất nhiều thứ.
Lúc Cố Ngộ Thù đến bệnh viện quân đội, anh tình cờ nhìn thấy Diệp Trầm Phù ở cổng.
Diệp Trầm Phù đã biết rằng Cố Ngộ Thù sẽ đến từ lâu, dù gì Cố Ngộ Thù cũng đã điều tra về Bệnh viện Quân đội, anh ta thể nào lại không biết.
Cố Ngộ Thù ôm tia hy vọng cuối cùng, một mình đi tới chỗ Diệp Trầm Phù, anh đột nhiên nắm lấy cổ áo anh ta: “Cô ấy đâu?”