Giang Thập Tam nhìn Cố Ngộ Thù như vậy, có đôi khi trong lòng cảm thấy chua xót không thôi, anh ta không nhịn được mà đi khuyên nhủ: "Cậu Cố, anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu không lúc cô Diệp tỉnh lại, anh đã ngã xuống rồi."
Cố Ngộ Thù đứng như một pho tượng: "Tôi không sao."
Giang Thập Tam khuyên mấy lần thì dứt khoát không khuyên nữa, không ăn không ngủ, sớm muộn cũng toi, anh ta đi đặt quan tài, vậy là được rồi!
May mắn là ngày thứ tư, Diệp Tam Tuế đã tỉnh lại, Cố Ngộ Thù là người đầu tiên phát hiện, vô cùng kϊƈɦ động mà đi gọi bác sĩ, vui mừng giống như đứa trẻ.
Giang Thập Tam thì là cảm thấy... mẹ nó! Cuối cùng không cần chết hai người.
Anh ta hiểu rõ Cố Ngộ Thù, có đôi khi chỉ một ánh mắt, anh ta đã có thể cảm nhận được. Nếu như cô Diệp bất tỉnh, cậu Cố có lẽ cũng không sống nổi, cho dù không chết thì cũng thành cái xác không hồn.
Bây giờ cô Diệp đã tỉnh, anh ta cảm thấy mình nên đi đốt nén nhang.
Tình trạng của Diệp Tam Tuế rất ổn định, có thể nói là kỳ tích.
Sau khi rất nhiều bác sĩ thay phiên nhau kiểm tra xong, có người sắc mặt nghiêm nghị nói: "Cậu Cố, chúng tôi rất xin lỗi, tình huống trước mắt của cô Diệp chuyển biến tốt nhưng mà... cô ấy vẫn không nhìn thấy gì như cũ, có khả năng trong thời gian ngắn có thể khôi phục, nhưng cũng có thể là cả đời này sẽ không khôi phục."
Cố Ngộ Thù vui mừng vì cô có thể tỉnh lại, nhưng lại đau khổ vì cô mù: "Tôi có thể vào gặp cô ấy một chút không?"
Bác sĩ gật gật đầu, sắp xếp xong xuôi.
Cố Ngộ Thù mặc bộ đồ vô khuẩn đi vào xem, chỉ có nửa tiếng.
Diệp Tam Tuế vừa tỉnh lại, đại não vẫn mờ mịt, trước mắt vẫn là một màu đen, cô nghe được tiếng bước chân thì khẽ cười, gần đây cô giống như luyện được một loại năng lực kỳ lạ, có thể phân biệt được tiếng bước chân của Lộ Tích Kiều.
"Tích Kiều." Giọng nói của cô cực kỳ yếu ớt.
Cố Ngộ Thù nhìn thấy cô sống sót, nhìn thấy cô cười với mình, đột nhiên nước mắt dâng trào, thì ra vui đến phát khóc là như thế này, hoàn toàn không kiềm chế nổi, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, che mắt nhưng lại đang cười.
Sống sót sau tai nạn, cô đã may mắn như thế, lần này, may mắn tới kịp, cô còn sống.
Hơi thở của cô mong manh: "Lộ Tích Kiều, anh vừa khóc sao?"
Anh cẩn thận từng li từng tí đụng chạm vào mặt cô, là thật: "Không có, tôi đang cười."
Diệp Tam Tuế cười chậm rãi: "Bọn họ nói, tôi nên nhắc nhở anh đi nghỉ ngơi."
Vừa rồi đám bác sĩ đó, từng người đều nói: Cô nhanh khuyên gã ngốc ngoài cửa một chút, luôn trông coi cô, không ăn không uống, nếu mà cô không tỉnh lại, anh ta sẽ xảy ra chuyện.
Cố Ngộ Thù nhìn thấy trạng thái của Diệp Tam Tuế dường như đang tốt, nới lỏng nữa sức lực: "Được, tôi sẽ nghỉ ngơi."
Diệp Tam Tuế sống tiếp dường như có rất nhiều lời muốn nói, giọng nói nho nhỏ, thật sự rất hưng phấn, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, biểu đạt cảm xúc vui vẻ cũng lộ ra bất lực.
Cố Ngộ Thù ở bên cạnh nghe thấy, dịu dàng an ủi mãi đến lúc bác sĩ nhắc nhở anh: Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.
Anh mới tiếc nuối không rời mà rời phòng bệnh.
Cô vừa tỉnh lại, tình huống cũng đã chuyển biến tốt đẹp.
Ngoại trừ, chuyện vẫn không nhìn thấy gì như cũ.
Cố Ngộ Thù luôn ở bên cạnh Diệp Tam Tuế, hết lòng hết sức, hỏi han ân cần, ăn uống ngủ nghỉ, không thiếu thứ gì, còn quan tâm hơn cả làm ba làm mẹ. Ở bên cô lúc làm phục hồi chức năng, ở bên cô lúc làm kiểm tra phục hồi, nhìn cô cắt chỉ, nhìn cô xuống giường, nhìn cô chuyển biến tốt đẹp.
Không nói những cái khác, toàn bộ bệnh viện Thánh An đều đang nói: Cô Diệp thật sự tìm được một người chồng tốt! Có chồng tốt như vậy sao phải khó xử, cậu Cố còn phải giả làm người tình nguyện, ngay cả thân phận thật cũng không dám nói.
Diệp Tam Tuế thật sự cảm thấy... Lộ Tích Kiều này, thật sự rất kỳ quái, đối xử tốt với cô đến mức làm cho người ta rùng mình, trước đó cơ thể không khỏe, lúc nào cũng có thể sẽ chết, tham lam sự ấm áp hư ảo kia nên cô thật sự không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng hiện tại...
Thoáng một cái đã qua mấy tháng, cô gần như đã khỏi hẳn.