“Lần đó khi chúng ta cùng Mạnh Dịch Tu họp có phải Đoàn Sinh Hòa ở phòng em không?”
Ngón tay Sầm Thanh bấu vào bên cạnh sô pha, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cô hít sâu một hơi: “Phải.”
“Cậu ta đã xem kịch bản chưa?”
“Lần trước em nhờ anh ấy chỉnh Word giúp, anh ấy có xem lướt qua.” Sầm Thanh thấy sắc mặt Lục Chiếu hơi thay đổi, cô nói tiếp, “Nhưng mà chỉ dựa vào cái liếc mắt kia thì độ tương tự tuyệt đối không cao như vậy, em đề nghị anh ấy giúp em xem thử kịch bản, anh ấy cũng từ chối.”
Lục Chiếu im lặng không lên tiếng, anh và Đoàn Sinh Hòa quen biết không lâu, tính cách và thái độ trước đây của Đoàn Sinh Hòa là thật hay giả Lục Chiếu không dễ phân xét, nhưng dựa vào ấn tượng khá tệ của anh về Giang Hồng Tự…
“Người đang ở đâu?” Lục Chiếu bình tĩnh.
“Ở khu C chụp ảnh tạo hình, chờ bọn họ chụp xong rồi nói, tránh ảnh hưởng trạng thái của bọn họ.”
Lục Chiếu nhìn chằm chằm Sầm Thanh hai giây, cuối cùng anh đồng ý. Anh gọi điện thoại cho Lâm Hạo, bảo anh ta đi qua theo sát, chụp ảnh xong thì mời Đoàn Sinh Hòa qua đây.
“Em và cậu ta làm hòa rồi ư?” Lục Chiếu thấy Sầm Thanh bảo vệ toàn diện, anh thuận miệng hỏi.
“Không có.” Sầm Thanh lập tức trả lời anh, như là gấp gáp muốn phủi sạch quan hệ với Đoàn Sinh Hòa.
Bầu không khí ngưng đọng.
Sầm Thanh thấy Lục Chiếu cụp mắt không biết suy nghĩ cái gì, cô hắng giọng nói: “Anh, anh ấy không phải là loại người đó.”
“Biết rồi, chỉ là gọi tới hỏi thôi, em sợ gì chứ.” Lục Chiếu thở dài bất đắc dĩ, còn chưa làm hòa đã bắt đầu bao che, chẳng khá lên chút nào.
Lục Chiếu chẳng buồn nhìn khuôn mặt của Sầm Thanh, trên đó tràn đầy vẻ lo lắng cho bạn trai trước, nhìn kỹ còn viết thêm ba chữ —— muốn tái hợp.
“Gọi cho giáo sư em hỏi thử, xem có phải kịch bản lộ ra từ chỗ thầy ấy không.” Sau khi anh nói xong thì giơ tay đuổi Sầm Thanh đi, “Vào trong gọi.”
Sầm Thanh cầm di động tiến vào phòng, phía sau văn phòng của Lục Chiếu là một gian phòng nghỉ ngơi nho nhỏ.
Sầm Thanh ngồi xuống sô pha, cô gọi cho lớp trưởng hỏi cậu ta cách liên lạc với giáo sư, thuận tiện hỏi dò cậu ta: “Mấy bài tập hồi trước của chúng ta, cậu nói xem thầy còn giữ không?”
“Tôi không rõ lắm, phải xem tính tình của từng giáo sư, nhưng chỗ giáo vụ hẳn là đều có lưu trữ, sao thế? Cậu muốn tìm gì à?”
“Không có gì, chỉ là nhớ trước đây có một bài viết không tệ muốn lấy ra quay, tôi lười viết lại nên muốn xem thử chỗ thầy ấy có sẵn không.”
Lớp trưởng bật cười một tiếng: “Bài tập của cậu quả thật không tệ, chỉ là không phù hợp với thị hiếu của mấy lão bảo thủ.”
“Đương nhiên rồi, nếu tôi đặc biệt chọn viết sở thích của bọn họ, vậy học bổng còn có phần cho Lý Vũ Vi à.” Sầm Thanh cười nói đùa với cậu ta, “Sao cậu biết bài của tôi viết hay, cậu đã đọc rồi à?”
“Không có, Lâm Ngạc có xem rồi.”
“Lâm Ngạc?” Sầm Thanh cảm thấy cái tên này quen tai, cố gắng lục tìm ký ức có liên quan đến anh ta, “Anh ấy là nghiên cứu sinh do lão Lưu hướng dẫn phải không?”
“Phải, anh ấy từng giúp lão Lưu chấm bài vài lần.”
“Được tôi biết rồi, nếu tiện cậu tìm cách liên lạc với anh ấy cho tôi luôn đi.”
Lớp trưởng đáp lại đồng ý, nói sẽ nhờ mấy người đi hỏi.
Sầm Thanh cúp máy, cô gửi tin nhắn cho một đàn chị nghiên cứu sinh mà cô quen hồi trước hỏi về tình hình của Lâm Ngạc, đàn chị nói chỉ biết là sau khi Lâm Ngạc tốt nghiệp thì ở lại trường, ngoài ra thì không rõ ràng.
Đợi chừng hai mươi phút, lớp trưởng gửi qua phương thức liên lạc của hai người kia cho cô.
Sầm Thanh gửi tin nhắn cảm ơn, sau đó cô lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Đoàn Sinh Hòa đã tới rồi.
Cô từ phòng nghỉ đi ra, nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa ngồi bên cạnh chỗ ban nãy mình vừa ngồi, một chỗ khác của sô pha hai người. Cô đi tới bên còn lại của sô pha ngồi xuống, xem sắc mặt của Đoàn Sinh Hòa chắc là không biết nguyên nhân Lục Chiếu tìm anh.
Đoàn Sinh Hòa không rõ đầu đuôi nhìn hai anh em, cũng không đến mức anh vợ tạo hoàn cảnh để tác hợp tình cảm của hai người chứ?
Lục Chiếu mở đoạn video trước mặt Đoàn Sinh Hòa, khi Đoàn Sinh Hòa nhìn thấy đoạn phía sau thì cảm thấy hơi quen thuộc, anh không lên tiếng nào.
Sau khi xem xong, Lục Chiếu cất di động, nói: “Kế hoạch và kịch bản kỳ thứ nhất của show giải trí Hòa Duyệt trùng với chúng tôi.”
“Là kịch bản lần trước em để anh xem sao?” Đoàn Sinh Hòa nhìn qua Sầm Thanh, lần trước anh vội vàng lướt qua, nhớ mang máng phần tóm tắt của đoạn mở đầu, quả thật vô cùng tương tự với đoạn giới thiệu ban nãy.
Sầm Thanh gật đầu: “Chương trình đã bắt đầu chuẩn bị vào nửa năm trước, em nhớ hồi tháng tám tại buổi họp báo của các anh kế hoạch vẫn là phim điện ảnh độc lập…”
Sầm Thanh không nói quá rõ ràng, nhưng Đoàn Sinh Hòa hiểu được ý cô.
“Dự án này do người khác theo sát, trước khi phát ra đoạn giới thiệu vốn cho anh xem trước, nhưng tối đó em gọi điện thoại cho anh nói Tiểu Vương nằm viện, anh chưa họp xong đã bỏ đi.” Nếu ngày đó anh thấy được đoạn giới thiệu này thì nhất định sẽ không cho bọn họ phát ra.
“Vầy đi, tôi về trước làm rõ tình hình, anh hãy làm rõ việc kịch bản làm thế nào tiết lộ ra ngoài, chúng ta giữ liên lạc.” Đoàn Sinh Hòa đứng dậy nói tạm biệt với Lục Chiếu.
Trước khi đi anh nhìn Sầm Thanh một cái, khiến cô lập tức dời ánh mắt đi.
“Giữ liên lạc?” Lục Chiếu như là nghe được trò cười nào đó, anh hỏi, “Em không trả lời wechat của cậu ta à?”
Thấy Sầm Thanh không phủ nhận, ý cười của Lục Chiếu càng tăng thêm, anh trêu chọc Sầm Thanh: “Anh cá là em không chống nổi ba ngày sẽ tái hợp.”
“Cá cái gì?” Sầm Thanh đầy tin tưởng, ba ngày thôi mà, sáu ngày cô cũng chịu được.
“Cá tiền lì xì của em đi.”
“Một lời đã định.”
Sầm Thanh rời khỏi công ty đi tới đại học M.
Cô đến một quán ăn giản dị bên cạnh khu nhà ở của giáo viên, sau khi ngồi xuống thì gọi điện cho Lâm Ngạc.
Hai mươi phút sau, Lâm Ngạc vội vàng chạy tới: “Sầm Thanh phải không?”
Anh ta buông xuống cặp hồ sơ trong tay, nhận lấy nước chanh nhân viên phục vụ đưa qua rồi uống một hớp: “Nghe nói là em tôi còn không dám tin cho lắm, phim của em tôi đều xem hết, lão Lưu luôn kể về em với các đàn em khóa dưới.”
“Đàn anh là thế này, em có chuyện muốn hỏi thăm anh, bài tập cuối kỳ hồi năm hai của bọn em là anh đưa ra phải không?”
Lâm Ngạc bị hỏi bèn sửng sốt, anh ta suy nghĩ một lúc: “Năm hai các em…”
“Chắc là hồi anh học nghiên cứu sinh năm thứ hai ấy.”
“Tôi không nhớ lắm. Tôi quả thật giúp lão Lưu chấm bài vài lần, nhưng bài tập cuối kỳ thầy ấy không cho tôi đụng vào. Xảy ra chuyện gì à?”
Sầm Thanh tạm dừng vài giây rồi nói: “Câu chuyện kia của em bị người khác sao chép.”
Lâm Ngạc hơi kinh ngạc: “Em có khẳng định là rò rỉ từ bên phía nhà trường không? Bài tập khóa đó của các em theo đạo lý bên trường chỉ có tôi và lão Lưu đụng tới, chỗ giáo vụ có lưu trữ nhưng sẽ không để lộ ra ngoài.”
Sầm Thanh mím môi: “Vấn đề chắc là không phải bên em, hôm nay tới tìm anh chỉ là muốn tìm hiểu một chút, vấn đề lần này tương đối nghiêm trọng, đàn anh anh nghĩ kỹ lại xem, còn có ai có cơ hội đụng tới không.”
“Năm hai nghiên cứu sinh.” Lâm Ngạc thở dài, “Từ hồi học kỳ sau đến thi cuối kỳ của năm thứ hai nghiên cứu sinh gia đình tôi xảy ra chút việc, cuối kỳ gần như đều chạy về nhà…”
Sầm Thanh khuấy cà phê, di động đặt bên tay phải sáng lên.
Đoàn Sinh Hòa: [Kịch bản kỳ thứ nhất là Lý Vũ Vi nộp lên.]
Sầm Thanh sửng sốt, cái thìa trong tay rớt vào trong tách, bắn ra vài giọt cà phê.
Cô ngẩng đầu nhìn sang Lâm Ngạc: “Anh có biết Lý Vũ Vi không?”
“Lý Vũ Vi…” Lâm Ngạc phản ứng mấy giây, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói, “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Lúc đó xảy ra sự cố về thông báo bài thi cuối kỳ, quy cách của hơn nửa lớp không đúng. Lão Lưu vốn muốn tôi điều chỉnh lại, nhưng trùng hợp khoảng thời gian đó gia đình tôi có việc, thầy ấy nói tìm ủy ban học thuật của các em làm.”
Sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc, Sầm Thanh tạm biệt Lâm Ngạc rồi lái xe thẳng tới công ty giải trí Hòa Duyệt. Cô gọi điện thoại cho Tô Tế Đồng trước, lúc đến tầng hầm bãi đỗ xe cô bạn đang đợi cô.
“Xảy ra chuyện gì thế? Hôm nay trông người nào cũng lo lắng cả.” Tô Tế Đồng dẫn cô lên lầu, “Nhưng cho dù có tớ dẫn đi cậu cũng không vào được đâu, bảo vệ gác cửa nghiêm ngặt lắm.”
“Không có gì, tớ gọi điện cho Đoàn Sinh Hòa rồi, anh ấy nói bảo trợ lý đi xuống đón tớ.” Không ngoài ý muốn lúc này Trần Hoài đang chờ cô.
“Ai?” Tô Tế Đồng sửng sốt, cái tên trong miệng Sầm Thanh sao quen thuộc thế?
Sầm Thanh quay đầu nhìn cô ấy, cô chột dạ liếm môi: “Cậu chưa xem nhóm chat bạn học à?”
Sầm Thanh tưởng rằng Tô Tế Đồng biết rồi, cho nên không đặc biệt nói với cô bạn.
Tô Tế Đồng lắc đầu, cô đã chặn lâu rồi.
Đang lúc Sầm Thanh chuẩn bị giải thích với cô ấy thì cửa thang máy mở ra, Trần Hoài đứng bên trái chờ cô: “Đoàn tổng bảo tôi đi xuống đón cô.”
Trần Hoài nhìn thoáng qua thẻ nhân viên của Tô Tế Đồng, anh ta cười nói: “Biên kịch Tô, Đoàn tổng đã xem kịch bản của cô, anh ấy nói cô viết rất tốt.”
Tô Tế Đồng chớp mắt, cảm thấy Trần Hoài rất xa lạ cũng chẳng đeo thẻ nhân viên, cô ấy thấp giọng hỏi: “Ngại quá, anh là?”
“Tôi làm việc tại văn phòng tổng giám đốc, trợ lý của Đoàn tổng.” Trần Hoài hơi xấu hổ, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống ở công ty không có người biết anh ta.
Thấy sắc mặt Tô Tế Đồng thay đổi rất lớn, Sầm Thanh vội vàng thúc giục Trần Hoài mau chóng quẹt thẻ lên lầu.
Cô và Trần Hoài vào thang máy, Sầm Thanh nhận được tin thoại do Tô Tế Đồng gửi qua ——
“Sầm Thanh, cậu cái con ngốc này! Cậu yêu đương với sếp lớn của bọn tớ cũng không cho tớ biết! Đi lên nói với bạn trai của cậu, mau tăng lương cho tớ có nghe thấy không hả!”
Sầm Thanh bị giọng oang oang của cô bạn làm hết hồn, cô vội vàng cúi đầu trả lời: [Không phải bạn trai, là bạn trai trước.]
Không bao lâu, tin thoại của Tô Tế Đồng lại tới nữa: “Mẹ nó đừng có lừa tớ, bạn trai trước mà cậu còn tìm anh ta? Ai lúc trước bị anh ta mê hoặc đến chết đi sống lại hả, cho dù hiện tại cậu không thích, vì sự nghiệp tăng lương của bạn thân cậu, xin cậu nhẫn nại đi!”
Sầm Thanh xấu hổ nhìn thoáng qua Trần Hoài, anh ta thấy biến không sợ bình tĩnh nhìn về phía trước.
Nhận thấy được ánh mắt của Sầm Thanh, Trần Hoài bèn quay đầu lại nói: “Sau khi trở về Đoàn tổng đã căn dặn, hoãn thời gian phát chương trình, xóa hết tất cả những đoạn video giới thiệu trên mạng. Thể loại show giải trí sẽ đổi thành phim điện ảnh độc lập ban đầu, sếp còn nói để bày tỏ xin lỗi với Tinh Sơ…”
“Gì cơ?”
“Cô biết Tần Diệc chứ?”
“Đó, đó là đại thần viết truyện trên mạng phải không?” Tinh Sơ từng muốn mua bản quyền của Tần Diệc mấy lần đều bị đối phương từ chối khéo, sau đó nghe nói Tần Diệc và tổng giám đốc Hòa Duyệt là bạn thân hồi nhỏ, cho nên sẽ không ký bản quyền với công ty khác.
Trần Hoài nhìn thấy ánh mắt này của Sầm Thanh cũng không trách được, rất nhiều cô gái khi nhắc tới Tần Diệc đều mang dáng vẻ này.
“Đúng vậy, Đoàn tổng nói sẽ bảo anh ấy viết một kịch bản giúp các vị.”
Nụ cười của Sầm Thanh dần phóng đại, sau đó cô mang vẻ mong mỏi nhìn Trần Hoài: “Tôi có thể gặp anh ấy không?”
Trần Hoài sờ mũi: “Cô hỏi Đoàn tổng đi, chắc là, chắc là vấn đề nhỏ thôi.”
Thang máy dừng tại văn phòng tổng giám đốc, Sầm Thanh đi theo Trần Hoài tiến vào.
Cô cảm thán Hòa Duyệt thật sự nhà lớn nghiệp lớn, văn phòng tổng giám đốc xa hoa hơn chỗ Lục Chiếu nhiều. Suy cho cùng đây là lần đầu Sầm Thanh thấy được hòn non bộ suối phun nước xây tại văn phòng tổng giám đốc.
Trần Hoài thấy cô tò mò bèn giải thích: “Suối phun nước là do ông chủ tịch tìm người xây, đặc biệt nhờ thầy tính toán, không cho phép tháo dỡ.”
Phía sau suối phun nước không xa chính là văn phòng của Đoàn Sinh Hòa, toàn bộ mặt tường là kính một chiều, bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
“Đoàn tổng, cô Sầm đến rồi.” Trần Hoài gõ cửa, ra hiệu Sầm Thanh trực tiếp đi vào.
Đoàn Sinh Hòa vốn ngồi sau bàn, thấy cô đến anh lập tức đứng dậy đi qua: “Anh đã sai người gọi Lý Vũ Vi, sắp tới rồi.”
“Ờ ờ, lát nữa nói.” Đôi mắt Sầm Thanh sáng rực nhìn anh, “Trần Hoài nói anh thuyết phục Tần Diệc viết kịch bản cho bọn em hả?”
“Ừm, nhưng mà tốc độ của cậu ta rất chậm, chỉ có thể sắp đặt vào kỳ cuối cùng.”
Sầm Thanh kích động gật đầu: “Đoàn tổng, em xin anh một việc.”
Đoàn Sinh Hòa đồng ý ngay, bảo cô cứ nói thẳng.
Loại thời điểm này chỉ cần Sầm Thanh chịu gặp anh, chịu trả lời tin nhắn của anh, đừng nói xin anh việc gì, cho dù bảo anh hái trăng, Đoàn Sinh Hòa cũng mau chóng chạy đi thuê hỏa tiễn.
“Em có thể gặp mặt Tần Diệc một lần không? Hồi đi học em thật sự đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích anh ấy!”
–