Mọi người phải trả giá cho hành vi của mình, Sầm Thanh cũng không ngoại lệ.
Bởi vì một câu sợ tổn thương tự tôn của Đoàn Sinh Hòa, anh liền hỏi cô đủ loại vấn đề kỳ quái vào đêm hôm khuya khoắt. Trong đó bao gồm hỏi cô có muốn kết hôn không, sau này muốn sinh mấy đứa. Cơ mà Sầm Thanh thông minh, toàn bộ quá trình luôn dựng thẳng lỗ tai, xốc lên tinh thần, cô dùng nghị lực làm bài hồi đi học để đáp lại anh, sợ mình bất cẩn một chút là giẫm vào hố sâu do Đoàn Sinh Hòa bố trí sẵn sàng.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, khi Sầm Thanh mở mắt thì phát hiện Đoàn Sinh Hòa vẫn còn ngủ. Cô rón rén bước xuống giường đi vệ sinh, khi vòng qua bên phía Đoàn Sinh Hòa bật đèn mới phát hiện anh nhét tai nghe trong lỗ tai, đang nhắm mắt lắng nghe tin tức.
“Hôm nay anh không cần đến công ty à?” Sầm Thanh ngồi xổm ở đầu giường hỏi anh, hai tay đặt trên cánh tay anh.
Đoàn Sinh Hòa mở mắt ra, thấy cô mặc áo ngủ phong phanh ngồi xổm trên mặt đất, anh lập tức vươn tay kéo cô về giường: “Không đi, em lạnh không?”
Bất cẩn một cái lại trở về ổ chăn, Sầm Thanh xấu hổ giãy dụa hai cái, cô ấp úng nói: “Em muốn đi vệ sinh…”
Đoàn Sinh Hòa ngồi dậy, anh nhoài người cầm chiếc áo khoác choàng lên người Sầm Thanh, sau đó dắt cô đi về phía phòng vệ sinh.
“Anh, anh cũng đi vệ sinh hả?” Sầm Thanh đứng ở cửa chưa tiến vào, “Anh trở lại trước đi, em xong rồi sẽ gọi anh.”
“Anh đi cùng em.”
“Không cần, anh về đi.” Sầm Thanh đẩy anh trở về.
“Con gái không phải thích nhất cùng bạn đi vệ sinh sao?” Đoàn Sinh Hòa nhướng mày, anh nhớ mang mang lúc trước khi đoàn kịch tập luyện, khi Sầm Thanh đi vệ sinh đều phải gọi Khám Tử Mộng đi cùng, hai người luôn ở một hồi lâu mới chịu đi ra phòng vệ sinh.
Sầm Thanh cố gắng điều chỉnh biểu cảm, nỗ lực giải thích với một anh trai thẳng: “Bọn em cùng đi vệ sinh vì muốn tán gẫu, có một số đề tài chỉ có thể tán gẫu trong nhà vệ sinh nữ, ví dụ như nói anh trai ở lớp bên cạnh rất đẹp trai.”
“À.” Đoàn Sinh Hòa sờ râu lún phún trên cằm, anh làm như đăm chiêu nói, “Vậy em cũng có thể tâm sự với anh…bạn trai em rất đẹp trai.”
Sầm Thanh thở hổn hển đẩy anh đi, Đoàn Sinh Hòa nghiêng người lướt qua cô chạy vào phòng vệ sinh trước. Đang lúc Sầm Thanh sững sờ tại cửa, Đoàn Sinh Hòa ôm một cái bồn đựng đầy đồ đi ra, bàn chải đánh răng khăn mặt của anh, còn có sữa rửa mặt và kem dưỡng ẩm hôm qua Sầm Thanh bố thí cho anh.
Thấy dáng vẻ ngớ ra của Sầm Thanh, Đoàn Sinh Hòa vươn ra một bàn tay vỗ đầu cô một cái, cười nói: “Chọc em thôi, anh đến phòng vệ sinh của phòng dành cho khách, em đi đi.”
Hai người tự rửa mặt xong xuôi, Sầm Thanh đẩy ra cửa phòng vệ sinh, cô trông thấy Đoàn Sinh Hòa nhoài người trên lan can lầu hai đợi cô.
“Sao anh không xuống lầu?”
Đoàn Sinh Hòa xoay người lại, nắm tay cô cùng đi xuống: “Sợ em đi ra không nhìn thấy anh thì sẽ buồn.”
Sầm Thanh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người nào đó tự yêu mình quá mức: “Anh nghĩ nhiều rồi…”
“Được thôi, thực ra cầu thang dốc quá, anh sợ em một mình xuống lầu sẽ sợ.”
Sầm Thanh cười gượng hai tiếng, phối hợp diễn với anh: “Phải đó, em sợ lắm, anh Hòa Hòa.”
Đoàn Sinh Hòa quay người lại, đưa cho cô một ánh mắt “Anh đã đoán được từ sớm”, anh khom lưng bế cô lên. Nếu sáng sớm anh thức dậy tràn trề sức lực không có chỗ dùng, Sầm Thanh cũng chẳng có ý kiến gì. Cô được anh bế tới phòng ăn ngồi xuống, ngay sau đó dì giúp việc bưng bữa sáng lên bàn.
Dì giúp việc làm xong bữa sáng thì rời khỏi trước, Sầm Thanh ăn vằn thắn, thấy ánh mắt Đoàn Sinh Hòa cứ lơ đãng, cô đoán được chắc là anh có việc muốn nói với mình.
“Ba mẹ anh muốn gặp em à?” Sầm Thanh múc một thìa nước dùng trong bát của anh nếm thử, không có mùi vị gì cả, như là khẩu vị của đứa nhỏ chưa được một tuổi.
“Ừm, mẹ anh muốn gặp em, tối nay.”
“Được, lát nữa em đi lên gội đầu.” Hôm qua Sầm Thanh lười biếng không gội đầu, hôm nay phải gặp người lớn vẫn nên sửa soạn chải chuốt.
Cô buông thìa: “Lát nữa em bảo Đào Đào đưa mấy bộ quần áo sang đây, mẹ anh thích phong cách nào?”
Đoàn Sinh Hòa khựng lại, không ngờ cô đồng ý dễ vậy, anh có chút không phản ứng kịp: “Sao cũng được.”
Anh ăn hết nước dùng trong bát, thờ ơ nói: “Bà ấy không có sở thích gì, cũng không nóng nảy, em đừng căng thẳng.”
Sầm Thanh im lặng nhìn anh, lại nghe anh nói tiếp: “Nếu như bà ấy dạy em tư tưởng xã hội xưa nào đó, em chỉ cần nghe thôi đừng để trong lòng.”
Sầm Thanh chậm rãi gật đầu, sau khi hai người hẹn hò, cô ít khi nhìn thấy biểu cảm cô đơn như vậy của Đoàn Sinh Hòa. Giả vờ dửng dưng, nhưng cố ý cẩn thận che giấu sự thất vọng và buồn bã.
Sầm Thanh không hỏi nữa, cô quấn lấy anh cùng lên lầu xem phim.
Cô gọi điện thoại bảo Đào Đào về nhà lựa cho cô mấy bộ quần áo trông thục nữ ngoan ngoãn qua đây, cô nghĩ Đoàn Nhược Hoa truyền thống từ trong xương cốt, chắc là bà sẽ thích cô gái dịu dàng trang nhã.
Sau bữa trưa Đào Đào tới, còn có Liễu Tích Minh đến cùng cô ấy.
“Lão Đoàn, tôi ở đây mấy hôm được không, chỗ này phong cảnh bên ngoài đẹp thật.” Anh ta vừa tới đã bỏ chạy lên sân thượng, cất cao giọng ồn ào về phía lầu một, cũng không quan tâm Đoàn Sinh Hòa có nghe được có thấy được không.
Sau khi xuống lầu, Liễu Tích Minh lại đưa ra đề nghị muốn ở vài ngày: “Cậu yên tâm, tôi ở tầng ba, cam đoan không quấy rầy hai người.”
Đoàn Sinh Hòa tìm chìa khóa ném cho anh ta: “Ba ngày sau hẵng qua đây, tôi vào đoàn phim.”
Liễu Tích Minh bằng lòng ngay, biết buổi tối bọn họ còn có việc chính, anh ta không ở thêm nữa.
“Anh xem buổi tối em mặc chiếc nào?” Sầm Thanh lấy quần áo bày ra trên sô pha, bảo Đoàn Sinh Hòa lựa chọn.
Ánh mắt Đoàn Sinh Hòa dừng tại chiếc váy màu quả mơ, anh nhớ mang máng hồi mình còn nhỏ Đoàn Nhược Hoa thích váy màu quả mơ nhất. Đó là khi Giang Hồng Tự làm ăn lên mặt đi nước Pháp công tác, ông ta mang về cho bà, nói nghiêm khắc chính là món quà đầu tiên của Giang Hồng Tự tặng cho bà sau khi kết hôn, Đoàn Nhược Hoa yêu thích không thôi, thường xuyên mặc nó.
“Cái này đi.” Anh chỉ vào chiếc váy kèm áo khoác nằm chính giữa, “Bên ngoài lạnh.”
Sầm Thanh mặc áo khoác vào, cầm theo hộp sản phẩm dưỡng da và rượu đỏ mà Đào Đào mang tới đi theo sau Đoàn Sinh Hòa ra ngoài.
Nơi ở của Đoàn Nhược Hoa rất xa, Đoàn Sinh Hòa lái xe từ khi mặt trời lặn đến khi ánh trăng xuất hiện mới tới dưới lầu nhà bà.
Bà sống tại một tiểu khu cũ kỹ, cũ đến mức ngay cả biển số nhà cũng không có, ngõ hẻm chật hẹp xe không vào được, Đoàn Sinh Hòa chỉ có thể đỗ xe ở ven đường.
“Sao dì lại ở chỗ này?” Sầm Thanh nắm tay anh, đèn đường trong hẻm bị hỏng, phía trước tối tăm không thấy rõ đường đi.
“Đây là căn nhà hồi ba mẹ anh kết hôn.”
Khi đó Giang Hồng Tự gây dựng sự nghiệp thiếu tiền, hai người bán đi bất động sản, mua một căn nhà nhỏ sáu mươi mét vuông. Sau đó Giang Hồng Tự gặp may đổi đời, ông ta không bán đi căn nhà này, vẫn giữ lại coi như làm kỷ niệm.
Ông ta nghe lời thầy tướng số ly hôn với Đoàn Nhược Hoa, lúc ấy Đoàn Sinh Hòa còn nhỏ, anh chỉ nhớ Đoàn Nhược Hoa không nói tiếng nào, mang theo hành lý ký tên xong thì bỏ đi, sống một mình ở đây mười mấy năm.
Đoàn Sinh Hòa nắm tay Sầm Thanh lên lầu chầm chậm, khi tới lầu bốn Sầm Thanh véo tay anh: “Nhà này sao?”
“Ừm.”
Sầm Thanh nhón chân nhìn câu đối trên cửa, là chữ viết tay, nét chữ xinh đẹp nắn nót, khác với câu đối dán trên cửa của mấy hộ dưới lầu.
Đoàn Nhược Hoa ở trong nhà nghe được âm thanh bọn họ lên lầu, không đợi Đoàn Sinh Hòa gõ cửa, bà vội vàng đi qua mở cửa: “Đến rồi à?”
Bà đeo một chiếc tạp dề hoa đã giặt nhiều lần đến trắng bệch, khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Thanh phải không, mau vào đi.”
Đoàn Nhược Hoa lấy ra một đôi dép hình Ultraman trên kệ giày, thoạt nhìn cũng cũ rồi.
Bà đặt đôi dép tới bên chân Sầm Thanh, cười nói: “Dì quên mua đôi mới rồi, đôi này Tiểu Hòa đã mang hồi bé, dì nghĩ chắc là con mang vừa.”
“Được ạ, cảm ơn dì.” Sầm Thanh thay giày, cô khoe khoang huơ trước mặt Đoàn Sinh Hòa, “Hồi nhỏ anh đáng yêu ghê.”
“Đồ ăn sắp xong rồi, hai đứa ngồi đi.” Đoàn Nhược Hoa sực nhớ tới phòng bếp bèn đóng cửa lại.
Sầm Thanh uống một hớp trà nóng, cô cảm thấy để một mình bà bận rộn trong phòng bếp không tốt lắm, thế là cô túm góc áo của Đoàn Sinh Hòa: “Em vào xem nhé?”
“Vào xem hay là vào làm nổ?”
Sầm Thanh bất mãn đẩy anh một cái, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Đoàn Nhược Hoa thấy Sầm Thanh tiến vào bèn cuống quýt đẩy cô ra ngoài, nhưng bà không ngăn được cô gái kia làm nũng còn chơi xấu, đành giao việc lặt vặt cho cô làm.
“Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên dì nghe nó có bạn gái.” Đoàn Nhược Hoa đổ dầu vào nồi, cái nồi chưa lau khô nước nên phát ra hai tiếng tạch tạch, bà lập tức bảo vệ Sầm Thanh ở phía sau.
“Nó chắc là trách dì lúc trước ly hôn với ba nó, sau đó tính cách thay đổi không ít, không nói gì với dì cả.”
Sầm Thanh cúi đầu chuyên tâm gọt vỏ khoai tây, mượn cớ tiếng máy hút khói ồn ào, cô xoay người lại đóng cửa phòng bếp.
“Anh ấy không trách dì đâu, anh ấy cảm thấy dì tủi thân thôi.”
Đoàn Nhược Hoa lắc đầu, bà để cái nồi sang một bên, xoay người nhìn Sầm Thanh: “Nếu dì không chịu ly hôn thì sẽ khiến cả nhà không hạnh phúc.”
Từ nhỏ tính tình của bà đã nhút nhát, còn luôn nhìn thấy cách sống chung của ba mẹ mình, theo bản năng cảm thấy vợ chồng nên như thế. Sau khi kết hôn với Giang Hồng Tự, bà cũng tận lực nghe theo ông ta, một là vì Giang Hồng Tự rất nóng nảy, hai là sau khi Giang Hồng Tự làm lớn công ty, nhà họ Đoàn dựa vào nhà họ Giang mới có thể vận hành. Mỗi khi bà về nhà mẹ đẻ, ba mẹ anh em luôn nhắc bà đừng chọc giận Giang Hồng Tự, để tránh hai người ly hôn liên lụy tới nhà họ Đoàn.
“Tính tình ba nó nóng nảy, dì luôn khuyên Tiểu Hòa nghe lời ba nó cũng vì sợ nó ở nhà chịu ấm ức.”
Sầm Thanh im lặng một lát, sau đó cô chậm rãi cất tiếng: “Anh ấy biết ạ, hiện tại dì sống vui vẻ là tốt rồi.”
Ban nãy cô thấy trang phục múa treo trong phòng khách và giày múa, nghĩ rằng cuộc sống hiện tại của Đoàn Nhược Hoa coi như có chút lạc thú.
“Rất tốt, dì không cần lo lắng về tiền bạc, Tiểu Hòa và anh nó có thể thường xuyên đến chơi là dì thỏa mãn rồi.” Đoàn Nhược Hòa nhận lấy khoai tây cô đã xắt xong bỏ vào nồi, “Hai anh em nó mấy năm nay đều bận rộn, không thân thiết với dì, dì nhớ hồi bé nó thích ăn món thịt bò xào khoai tây, không biết bây giờ còn thích không.”
Mặc dù Sầm Thanh không nhớ Đoàn Sinh Hòa có từng ăn món này ở bên ngoài không, nhưng vì an ủi Đoàn Nhược Hoa, cô vẫn cười nói: “Thích ạ.”
Cô giúp bưng đồ ăn lên bàn, thừa dịp Đoàn Sinh Hòa đi qua giúp bày bát đũa, Sầm Thanh tiến đến bên tai anh: “Ảnh đế Đoàn.”
“Gọi anh à?” Đoàn Sinh Hòa nhoẻn miệng cười, cô gọi anh thế này quả thật rất mới mẻ.
“Lát nữa anh nhất thiết nhớ phối hợp, vui vẻ một chút, ăn nhiều một chút, tốt nhất cũng cười nhiều chút.”
Đoàn Sinh Hòa ngẩng đầu: “Biết rồi biên kịch Sầm, cơ mà cảnh diễn này em viết rộng quá, có hơi khó khăn.”
Sầm Thanh trừng mắt: “Đối với người khác khó khăn, đối với thầy Đoàn chẳng hề khó khăn, đúng không?”
“Ừm, thầy Đoàn, anh cố hết sức nhé.”
Biểu hiện của Đoàn Sinh Hòa tại bữa cơm này quả thật rất tốt, không biết là đói bụng hay là đặc biệt muốn làm cho Đoàn Nhược Hoa vui vẻ, anh ăn bữa tối nhiều hơn thường ngày, chẳng hề giống như người mấy hôm nữa phải vào đoàn phim.
Sau khi ăn xong Đoàn Nhược Hoa tiễn bọn họ xuống lầu. Ba người đi chầm chậm tới ven đường, Đoàn Sinh Hòa quay đầu nhìn ngõ hẻm vắng vẻ tối tăm, anh vẫn không yên lòng.
“Mẹ, mẹ thực sự không muốn đổi chỗ ở sao?” Anh nhớ nửa năm trước tới đây ngọn đèn trong hẻm đã bị hỏng, vẫn chưa có ai sửa. Anh nghe Giang Sinh Hành nói mỗi khi gặp trời mưa con đường này hết sức lầy lội, thường hay có người trượt chân. Đoàn Nhược Hoa lớn tuổi rồi, anh không yên tâm.
“Không đổi, chỗ này tốt lắm.” Đoàn Nhược Hoa thản nhiên từ chối, “Hai đứa đi đi, không cần lo lắng cho mẹ.”
Đoàn Sinh Hòa còn muốn nói gì đó, đột nhiên anh thấy một người đàn ông đi dưới đèn đường cách đó không xa, người đàn ông còn chưa tới gần đã gấp gáp hô lên: “Nhược Hoa.”
Đoàn Nhược Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua, bà lập tức hơi thẹn thùng.
“Đây là…” Người đàn ông mang theo cái túi lưới đến gần, trông khoảng ngoài năm mươi, tóc mai hơi bạc nhưng vẫn đầy tinh thần.
“Đây là con trai em, đây là…” Đoàn Nhược Hoa không biết xưng hô thế nào, bà dừng một giây mới nói, “Con gọi chú Lưu đi.”
“Chú Lưu.” Đoàn Sinh Hòa chào một tiếng, anh lập tức nhìn sang Đoàn Nhược Hoa, “Mẹ, con đi trước.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
Đoàn Sinh Hòa nắm tay Sầm Thanh đi tới bên cạnh chiếc xe, cô nàng kia hóng hớt quay đầu lại thăm dò tình huống, kích động nói: “Hấp dẫn ghê!”
“Gì cơ?” Đoàn Sinh Hòa cũng quay đầu lại xem.
Giây phút quay đầu lại, anh đúng lúc nhìn thấy Đoàn Nhược Hoa không biết nghiêng đầu nói cái gì, sau đó bà giơ tay vỗ lưng chú Lưu, lúc nghiêng đầu còn nở nụ cười thật tươi.
Đó là dáng vẻ của Đoàn Nhược Hoa mà anh chưa bao giờ thấy, sinh động, thoải mái, biết cười đùa với người khác. Trong trí nhớ của anh bà luôn ảm đạm, nói năng nhỏ nhẹ không mang theo cảm xúc, thường hay nhắc anh nghe lời Giang Hồng Tự.
“Anh đừng kêu dì chuyển nhà nữa. Hàng xóm cũ mười mấy năm, mọi người đều biết nhau, dọn đi rồi sẽ không vui nữa.” Sầm Thanh đong đưa cánh tay của Đoàn Sinh Hòa, “Nơi này rốt cuộc có người quản lý không? Bằng không tìm một người đến sửa đèn đường đi? Cũng không dùng bao nhiêu tiền?”
Lời này của Sầm Thanh nhắc nhở Đoàn Sinh Hòa, mỗi lần anh đến đều sẽ thuyết phục Đoàn Nhược Hoa chuyển nhà, lý do đơn giản là đèn đường cứ hỏng mãi, mặt đường gập ghềnh dễ trượt chân, nhưng anh lại không nghĩ đi giải quyết vấn đề cơ bản.
Lên xe, Đoàn Sinh Hòa không gấp gáp lái xe, anh gọi điện thoại cho Giang Sinh Hành.
“A lô, anh, em mới ra khỏi nhà mẹ.”
Sau khi Đoàn Sinh Hòa lấy lại công ty giải trí Hòa Duyệt thì bèn giao cho Giang Sinh Hành, lúc này anh trai đang tăng ca ở Hòa Duyệt.
“Sức khỏe của mẹ thế nào? Mấy hôm nữa anh xử lý xong cục diện hỗn loạn của Tưởng Chính Quang rồi sẽ đi thăm mẹ.”
“Mẹ rất khỏe, có một việc anh nhớ sắp xếp người đi làm, trong ngõ hẻm nhà mẹ không có đèn, phải, cái đèn cuối cùng lần trước cũng hỏng rồi, anh tìm người đến sửa đi. Còn có mặt đường nữa, anh tốt nhất tìm một đội thi công tới đổ đường nhựa, em nghe mẹ nói mấy hôm trước tuyết rơi có một bà cụ bị trượt ngã…”
Giang Sinh Hành đồng ý, nói ngày mai tìm người đi làm. Anh cúi đầu xem báo cáo tài chính của Hòa Duyệt, tay cầm di động đột nhiên phản ứng lại bèn hỏi: “Sao em không tìm người sửa chữa?”
Anh vốn tưởng rằng Đoàn Sinh Hòa keo kiệt là vì không có tiền, nhưng hôm nay sau khi xem được báo cáo tài chính anh mới phát hiện Hòa Duyệt kiếm tiền nhiều hơn trong tưởng tượng của anh.
“Hửm? Người luôn chi tiền trong nhà chúng ta chẳng phải là anh sao? Em chỉ phụ trách chỉ huy.”
–