Từ buổi tối đêm giao thừa Lục Bình nhận được ảnh có chữ ký do Đoàn Sinh Hòa đem tới, lúc nào bà cũng nhắc tới Tiểu Đoàn.
Sáng mùng một ăn sáng, bà hỏi Sầm Thanh một câu Tiểu Đoàn ăn chưa. Buổi trưa ăn cơm, bà hỏi Sầm Thanh một câu Tiểu Đoàn về nhà chưa. Ăn trưa xong, bà liền quét dọn chỉnh đốn cả nhà, nhắc mãi lát nữa Tiểu Đoàn sẽ tới.
Khi Sầm Thanh nằm trên sô pha xem Đêm hội mùa Xuân được chiếu lại thì nhận được tin nhắn của Đoàn Sinh Hòa, cô cất cao giọng hô lên: “Mẹ, bọn họ đang trên đường, sắp tới rồi.”
Lục Bình bưng đĩa trái cây bước nhanh qua, bà vỗ vai Sầm Thanh thúc giục: “Đi đi đi, con tới cửa đón hai cậu ấy đi.”
“Chẳng phải anh ấy đã từng tới nhà chúng ta rồi ư?” Sầm Thanh chẳng hề nhúc nhích, “Lát nữa tới rồi tính.”
Cô vừa định thò tay lấy dâu tây trên đĩa thì bị Lục Bình đánh một cái vào cổ tay.
Lục Bình: “Con ra cửa đón đi, chờ Tiểu Đoàn đến rồi ăn.”
Một nhà Lục Chiếu ở bên cạnh xem náo nhiệt, cháu trai bi bô vươn tay về phía Sầm Thanh.
“Cô mang con ra ngoài chơi được không?”
Sầm Thanh nắm tay cháu trai đong đưa, thằng bé nghe được ra ngoài chơi bèn vui vẻ xông tới.
Cô ẵm đứa nhỏ đến cửa thay giày, thấy anh họ và chị dâu vẫn ngồi trên sô pha làm thinh, cô hỏi: “Anh, chị dâu, hai người không cùng ra ngoài sao? Lỡ như hai cô cháu bọn em bị thất lạc thì làm sao?”
Lục Chiếu cho cô một ánh mắt, rồi lại cúi đầu xem di động.
Chu Vu mỉm cười bỏ một trái dâu vào miệng, nhìn đứa con trai ruột trong lòng Sầm Thanh nói: “Anh em ước gì hai người đều lạc mất, một người ở nhà làm phiền anh ấy, một người ở công ty làm phiền anh ấy.”
Sầm Thanh thở dài bế cháu trai ra cửa, cô nói với đứa cháu đang cười khanh khách không ngừng: “Đi thôi đi thôi, hai chúng ta không được bố con chào đón, cô đưa con tìm dượng tương lai đòi tiền lì xì nhé.”
Cô chầm chậm bế đứa cháu tới cửa tiểu khu, cánh tay như sắp gãy. Đừng nhìn thằng bé còn nhỏ, cộng thêm áo khoác ngoài thật dày, nặng như là khiêng túi gạo hai mươi cân.
Liễu Tích Minh từ xa thấy người đứng ở ven đường, anh ta híp mắt nhìn: “Ơ, đó là quà năm mới em họ tặng cậu à? Một đứa con ruột?”
Đoàn Sinh Hòa giương mắt nhìn: “Đó là con trai của Lục Chiếu.”
Chiếc xe dừng lại trước mặt hai cô cháu, Đoàn Sinh Hòa mở cửa xe để bọn họ lên xe.
Sầm Thanh trực tiếp nhét đứa nhỏ vào lòng Đoàn Sinh Hòa: “Anh bế một lát đi, mệt chết em.”
Trong lòng đột nhiên có thêm một đứa bé, Đoàn Sinh Hòa hơi hoảng loạn, qua vài giây thấy đứa bé kia mở to mắt nhìn logo trên áo anh, đôi mắt to chớp chớp không giống như muốn khóc.
“Thằng bé muốn gì?” Đoàn Sinh Hòa ngửa người ra sau.
Đứa cháu túm lấy áo anh không chịu buông, bàn tay nhỏ bé dùng sức dúi vào trong.
“Rành rành ra đó rồi, mùng một đầu năm hỏi han dượng nó đòi tiền lì xì.” Liễu Tích Minh chạy xe vào sân của nhà Sầm Thanh.
Đoàn Sinh Hòa buồn cười nhìn Sầm Thanh ở một bên xem náo nhiệt: “Nhà em đòi tiền lì xì đều trực tiếp móc lấy à?”
Vừa dứt lời đứa cháu nóng nảy, tát một cái chào hỏi khuôn mặt Đoàn Sinh Hòa, vỗ bộp bộp trên má anh. Lục Chiếu thấy thế bèn bước nhanh qua đây mở cửa, nhận lấy con trai từ tay Đoàn Sinh Hòa.
Đoàn Sinh Hòa xuống xe, từ trong túi lấy ra ba bao lì xì, kẹp trong phong thư giấy dai đồng thời đưa tới trước mặt cháu trai, anh hỏi: “Cháu muốn cái nào?”
Cháu trai thò người ra giành lấy hết, sau đó vứt phong thư xuống đất, chỉ vào cửa chính muốn vào nhà.
Đoàn Sinh Hòa cùng bọn họ xách đồ đạc vào nhà, anh biết trước trong nhà có bốn người lớn, thế nên đã chuẩn bị bốn phần quà.
“Tới rồi à Tiểu Đoàn, Tiểu Liễu.” Lục Bình đứng dậy lấy hai bao lì xì đưa cho bọn họ, “Dì và chú cho con tiền mừng tuổi, cầm đi.”
Đoàn Sinh Hòa còn chưa kịp nói cảm ơn, Thẩm Tâm Nhược cũng cho anh và Liễu Tích Minh mỗi người một cái.
Liễu Tích Minh nhìn lướt qua độ dày của hai bao lì xì kia, anh ta xua tay lia lịa lùi về phía sau: “Dì à, cháu không lấy đâu, hôm nay cháu chỉ theo lão Đoàn đến ăn cơm chùa thôi.”
Lục Bình và Thẩm Tâm Nhược khăng khăng đưa cho, cuối cùng Lục Chiếu ra mặt bảo Liễu Tích Minh nhận đi, anh ta mới vươn tay cầm lấy.
“Được rồi, mấy đứa đi chơi đi, trên lầu có bàn mạt chược. Hai dì đi nấu ăn.” Dì giúp việc nghỉ Tết về nhà, bắt đầu từ bữa cơm tất niên đều do người trong nhà lo liệu.
Bữa cơm tất niên là do Sầm Quan Hải và ba Lục Chiếu đảm nhận, mùng một Tết đến phiên Lục Bình và Thẩm Tâm Nhược.
“Dì ơi, cháu làm trợ thủ cho dì.” Liễu Tích Minh đứng thẳng bên cạnh Lục Bình, “Cháu và lão Đoàn có thể rửa rau giã tỏi.”
“Không cần, Sầm Thanh qua đây, đừng để chị dâu con xuống bếp, tay của nó quý giá lắm.”
Lục Bình luôn che chở Chu Vu không cho làm việc nhà, bà nói bàn tay của chuyên viên trang điểm không thể bị thương.
“Mẹ, tay con cũng quý giá mà, con viết kịch bản phải dùng bàn phím.” Sầm Thanh không phục than thở.
Lục Bình trừng mắt liếc cô: “Con không dùng được bàn phím thì còn có thể đưa vào giọng nói, con đã thấy bà Vương hàng xóm có cái di động từ giọng nói chuyển thành chữ viết chưa? Hôm nào mẹ mua cho con.”
Đoàn Sinh Hòa che chở Sầm Thanh, anh cùng Liễu Tích Minh ôm hết việc vặt trong phòng bếp, lấy lòng Lục Bình và Thẩm Tâm Nhược.
Bốn người trong phòng bếp hòa thuận vui vẻ, lúc Lục Bình đi ra lấy đồ thì nhìn thấy Sầm Thanh một tay cầm dâu, tay kia thì cầm cổ vịt cay, bà cau mày chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con xem con kìa, rồi nhìn Tiểu Đoàn người ta, thôi đi, Tết nhất mẹ không muốn nói tới con.”
Cửa phòng bếp đóng lại, Lục Chiếu dường như cảm thấy thân phận người đàn ông giỏi giang đảm đang của mình bị uy hiếp, anh lờ phờ nhìn thoáng qua Sầm Thanh, hỏi: “Cậu ta biết nấu ăn à?”
“Biết chỗ nào chứ, xắt sợi khoai tây giống như lát khoai tây chiên, kém xa anh đó.” Sầm Thanh nịnh nọt, “Cho nên anh trai toàn năng của em, em gái anh có thể lấy một phần tiền mừng tuổi không?”
Lục Chiếu đáp: “Không thể.”
Giọng điệu anh lạnh nhạt, Sầm Thanh như là ấm ức dữ lắm, cô nhích sang bên cạnh Chu Vu: “Chị dâu!”
Chu Vu xoa đầu Sầm Thanh: “Anh em chọc em thôi, đêm qua trước khi ngủ anh ấy đã chuẩn bị xong ba bao lì xì cho ba người rồi, luôn đặt trong túi đấy.”
“Ai nói là cho bọn họ?” Lục Chiếu cau mày, “Năm Hào, Đại Hoàng, Kiệt Ni Quy, mỗi đứa một cái.”
Năm Hào là con chó trong nhà Lục Chiếu, Đại Hoàng là chó nhà Thẩm Tâm Nhược nuôi, Kiệt Ni Quy là con rùa mà Lục Bình nuôi trong sân, nó đang ngủ đông.
Một tiếng sau, Sầm Thanh, Liễu Tích Minh, và Đoàn Sinh Hòa ngồi thành hàng.
Sầm Thanh: “Anh.”
Đoàn Sinh Hòa: “Anh.”
Liễu Tích Minh: “Anh?”
Lục Chiếu lấy ra ba bao lì xì theo thứ tự, đặt ra từ trái sang phải: “Năm Hào, Đại Hoàng, Kiệt Ni Quy.”
Sầm Thanh không nói gì, tại sao đàn ông dù bao nhiêu tuổi cũng đều ấu trĩ như vậy.
“Gì vậy?” Liễu Tích Minh không hiểu Lục Chiếu nói gì, “Pokémon hả?”
“Năm Hào Đại Hoàng là chó, Kiệt Ni Quy tên như ý nghĩa…chính là con rùa ngủ đông ban nãy anh thấy ở trong sân ấy.” Sầm Thanh giải thích.
Đoàn Sinh Hòa nghe xong lập tức cầm lấy bao lì xì bên phải: “Cảm ơn anh.”
Sầm Thanh thấy thế vươn tay lấy cái chính giữa, cô cười lấy lòng với Liễu Tích Minh: “Anh Tích Minh, em và thầy Đoàn nhất định phải cùng một loài, anh có thể hiểu chứ?”
Liễu Tích Minh cười chua xót, cầm lấy bao lì xì thuộc về Kiệt Ni Quy: “Hiểu, hiểu… cảm ơn anh.”
Sau khi Sầm Thanh kể lại chuyện chụp áo cưới cho anh ta qua wechat, Liễu Tích Minh không còn ghi hận chuyện Lục Chiếu vứt mình ở Tây Sơn. Mấy năm trước anh ta cho Lục Chiếu leo cây, hôm nay người ta không so đo việc xưa cùng anh ta mừng năm mới, còn cho anh ta tiền mừng tuổi… Quả thật là doanh nhân xuất chúng lòng dạ rộng lượng.
Đại trượng phu co được dãn được, biến thành một con rùa mà thôi, còn lấy được tiền, không phải chuyện gì ghê gớm lắm.
Lục Chiếu hài lòng gật đầu, anh đứng dậy vỗ vai Liễu Tích Minh: “Xóa bỏ toàn bộ, ảnh tuyên truyền của Tinh Sơ sang năm cho cậu chụp.”
Liễu Tích Minh nịnh nọt đuổi theo Lục Chiếu đi vào phòng sách, luôn miệng gọi anh Lục hết sức thân thiết.
Sầm Thanh túm lấy tay áo của Đoàn Sinh Hòa: “Em dẫn anh lên lầu tham quan nhé?”
Cô kéo Đoàn Sinh Hòa lên lầu: “Bên kia là ban công, phía sau là phòng chơi bài và phòng chiếu phim gia đình, em dẫn anh đi…”
“Không cần, anh muốn đi xem phòng em.”
Sầm Thanh chặn ở cửa: “Vậy anh chờ chút, để em xem bên trong có thứ gì cần dọn dẹp không.”
Đoàn Sinh Hòa hé miệng cười: “Còn có thứ anh chưa từng thấy à?”
Sầm Thanh sửng sốt, hai người họ tính ra ở cùng một nhà hơn một tháng, hình như cái gì nên thấy không nên thấy đều thấy hết cả rồi.
“Vậy anh vào đi.”
Đoàn Sinh Hòa rảo bước vào phòng cô, lướt nhìn một vòng. Căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản, còn chứa nhiều đồ vật. Khung hình, đồ trang trí thủ công, sách vở, nhiều nhất là thú bông đủ kiểu dáng, chỗ nào cũng có cả. Anh khom lưng sờ đồ trang trí hình con thỏ trên ngăn tủ, là một con thỏ thích nhe răng cười to giống như Sầm Thanh.
Sầm Thanh đóng cửa phòng lại: “Đó là quà bạn tặng hồi tốt nghiệp trung học phổ thông.”
Thấy Đoàn Sinh Hòa không lên tiếng, cô tiến đến trước mặt anh hỏi: “Anh không muốn hỏi là nam hay nữ sao?”
“Là nam.” Đoàn Sinh Hòa chỉ một người trong tấm ảnh sáu người chụp chung ở phía sau đồ trang trí, “Cậu ta?”
“Phải, anh làm sao nhìn ra được?” Sầm Thanh nhìn chằm chằm tấm ảnh kia một lúc, “Bởi vì cậu ấy đẹp trai nhất hả?”
Đoàn Sinh Hòa nhìn gần nam sinh kia, mái tóc gọn gàng cùng đồng phục màu xanh trắng, quả thật có thể gánh chữ đẹp trai trong trường. Nhưng cũng không phải vì nguyên nhân này mà anh đoán được.
“Chỉ có cậu ta đang nhìn em.”
Sáu người trong ảnh ba nam ba nữ, hai nam sinh đang nhìn ống kính, chỉ có cái cậu trắng nhất kia là nghiêng đầu nhìn về phía Sầm Thanh.
Sầm Thanh cười lên tiếng, cô giơ tay kéo ra khóe miệng mím chặt của Đoàn Sinh Hòa: “Cậu ấy không nhìn em, lúc chụp ảnh cậu ấy đang nhìn chủ nhiệm lớp của bọn em.”
Lẽ ra lúc ấy không muốn chọn tấm này để rửa ảnh, nhưng ba nữ sinh đều cảm thấy tấm này có ánh sáng tốt nhất, bèn giữ lại tấm ảnh cậu bạn nghiêng đầu.
“Ghen tị che khuất tư duy của anh rồi.”
Sầm Thanh tính toán sự chênh lệch tuổi tác của bọn họ: “Hồi em học cấp ba thì anh vừa lúc tốt nghiệp năm thứ tư đại học, anh vừa tốt nghiệp là tiến vào Hòa Duyệt phải không?”
“Nửa năm sau khi tốt nghiệp, anh ở đoàn kịch nói nửa năm, chạy khắp nơi toàn quốc.” Hồi năm thứ ba đại học Đoàn Sinh Hòa đã tham gia vào đoàn kịch, khi đó lãnh đạo câu lạc bộ kịch nghệ đến trường xem bọn họ biểu diễn Tết Nguyên đán, Đoàn Sinh Hòa được chọn làm hội trưởng câu lạc bộ kịch nghệ vào thời điểm đó.
Sầm Thanh chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện hồi trước, cô hơi tò mò: “Vậy sau đó anh làm sao đến Hòa Duyệt?”
Đoàn Sinh Hòa chỉ vết sẹo mờ có thể thấy được trên trán mình: “Lão Giang cho rằng anh không làm việc đàng hoàng, lần đó đánh anh còn nặng hơn lần mới đây. Liễu Tích Minh đến nhà họ Giang đón anh, cậu ta còn cản một tách trà cho anh.”
“Giỏi thật, hai anh thật là tình bạn chí mạng…”
Đoàn Sinh Hòa đi vào trong nữa, trong phòng cô có rất nhiều ảnh chụp, bắt đầu từ khi chào đời, một mỗi giai đoạn đều có.
“Cái này là hồi nhà trẻ thì phải, cậu bạn bên cạnh em ba mẹ nói là bạn thân nhất của em lúc đó.” Có điều Sầm Thanh không nhớ tên cậu ta, hiện giờ trí nhớ duy nhất của cô về nhà trẻ chính là ăn đùi gà ngon vào thứ sáu hàng tuần.
“Đây là tiểu học?” Đoàn Sinh Hòa cầm lên một khung hình khác, nó không dính một hạt bụi, nhìn ra được là thường xuyên quét dọn.
Cô bé trong ảnh thắt hai bím tóc, giống như tomboy kề vai sát cánh với bạn nam bên cạnh, cầm bình sữa Vượng Tử màu đỏ trong tay.
“Đúng rồi, đó là bạn ngồi cùng bàn với em từ lớp ba tới lớp sáu.” Cũng là một nam sinh da dẻ trắng trẻo.
Lại nhìn sang ảnh chụp bên phải hồi trung học cơ sở, sự tương tự của số phận luôn khiến người ta kinh ngạc, vẫn là Sầm Thanh cùng một nam sinh. Cậu ta cũng da trắng mắt to, vóc dáng cao gầy.
Đoàn Sinh Hòa đẩy mắt kính: “Bạn thân ở mỗi giai đoạn của em đều là con trai hết à?”
“Không phải, em chơi với cả nam lẫn nữ!” Sầm Thanh chỉ vào một hàng ảnh chụp chung cùng bạn nữ ở phía trên, “Là tự anh nhìn chằm chằm vào con trai.”
“Người này không phải người kia?” Đoàn Sinh Hòa cầm lên một tấm ảnh hồi trung học phổ thông khác, nam sinh trong đó lạ mặt, không phải là người trong tấm ảnh sáu người chụp chung.
Sầm Thanh gật đầu, nhìn chằm chằm cậu bạn kia vài giây rồi nói: “Đây là bạn cùng bàn lớp , sau khi lớp chia lớp thì không học chung nữa.”
Đoàn Sinh Hòa lấy hết một hàng ảnh chụp của Sầm Thanh và nam sinh bỏ xuống phía dưới: “Sau này ở trong phòng ngoại trừ ảnh chụp của anh thì không được đặt ảnh của đàn ông khác.” Sau đó, anh cầm lên gối ôm hình con mèo màu cam mà Sầm Thanh đặt ở đầu giường, chỉ vào một bộ phận nào đó phía dưới của con mèo, thấp giọng nói, “Thú bông giống đực cũng không được.”
Sầm Thanh giành lấy gối ôm, véo nó hai cái: “Đáng yêu biết bao, anh xem, tròn trơn mềm mại…”
Đoàn Sinh Hòa đột nhiên cảm thấy một bộ phận nào đó bị ảnh hưởng theo, anh xoay lưng lại không nhìn gối ôm con mèo bị Sầm Thanh bóp nắn.
Trong lúc vô tình anh nhìn thấy quyển sổ bằng da của Sầm Thanh đặt trên bàn, bên trong kẹp rất nhiều thứ, có khóa lại cũng không được.
“Nhật ký?” Đoàn Sinh Hòa đột nhiên hơi tò mò.
“Không phải, có lẽ coi như nhật ký công việc.” Đó là quyển sổ vào một năm trước Sầm Thanh dùng để ghi lại linh cảm và cảm nghĩ sau khi xem xong.
“Anh xem được không?”
Sầm Thanh nằm trên giường, co mình lại nhét vào trong chăn: “Được, đồ trong phòng anh cứ tùy tiện xem đi. Buổi sáng dậy sớm quá giờ em ngủ một lát.”
Đoàn Sinh Hòa kéo ghế ra ngồi xuống, anh mở ra quyển sổ tay kia.
Sầm Thanh là người nói nhiều, gặp ông cụ bán kẹo hồ lô ở cửa cũng viết ra một bài thật dài.
Đoàn Sinh Hòa cong khóe môi, cô hẳn là loại học trò mà thầy cô dạy ngữ văn thích nhất hồi đi học, từ lúc về nhà mua một xâu kẹo hồ lô có thể nói tới mùa sơn tra cùng với vấn đề mang đến do bán hàng theo mùa, vĩnh viễn không lo không viết đủ số lượng từ.
Lật ra sau nữa, đầu tháng …
[Thời buổi này nếu những công ty kia có một diễn viên có thể bằng một nửa Đoàn shenghe thì đâu cần lo âu diễn viên không diễn được?] Khi đó Sầm Thanh còn chưa biết tên anh rốt cuộc là chữ nào, thế là dùng bính âm thay thế.
[Ngày tháng , mình có lý do nghi ngờ Đoàn Sinh Hòa cũng muốn tán tỉnh mình, nhưng mình không có chứng cứ.]
[Ngày tháng , bất cẩn nhìn thấy anh ấy thay quần áo…có vẻ nựng đã lắm.]
……
[Ngày tháng , nhớ anh ấy, rất muốn tái hợp QAQ, vì tiền lì xì của anh họ mình phải nhẫn nhịn!!!]
Sau ngày tháng , Sầm Thanh không viết chữ nào nữa.
Đoàn Sinh Hòa quay đầu nhìn thoáng qua Sầm Thanh đã ngủ say, chẳng lẽ yêu đương không chỉ khiến chỉ số thông minh của người ta giảm xuống, còn có thể khiến linh cảm của người ta cạn kiệt?
–