Liên hoan văn nghệ kịch thiếu nhi của trường Màn Thầu đã mở màn một ngày trước lễ quốc tế thiếu nhi tháng , buổi biểu diễn báo cáo tổng kết dự kiến vào giữa tháng sáu.
Sau lần trước Sầm Thanh đọc kịch bản của Màn Thầu thì không hề nghe cậu nhắc tới vở kịch nữa, thằng nhóc này ra vẻ thần bí, ba ngày liền sau khi tan học là cậu chạy sang chỗ Lục Chiếu, ở nhà thì luôn gửi tin nhắn cho cậu mình, nhưng lại không chịu tiết lộ nửa câu với người mẹ ruột là cô.
Trang phục đạo cụ cho vở kịch của Màn Thầu đều do Lục Chiếu giúp giải quyết, Sầm Thanh vui vẻ thanh nhàn, dù sao cô giáo chỉ cho hai vé vào xem, cho dù Lục Chiếu giúp nhiều bao nhiêu đến lúc đó cũng không vào được cổng trường.
Nhưng hiển nhiên Sầm Thanh xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của anh họ mình.
Chiều thứ sáu, Sầm Thanh và Đoàn Sinh Hòa đúng giờ xuất hiện bên ngoài hội trường nhà trường, cô thấy trên tấm áp-phích to viết khách mời đặc biệt, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ mô tả.
“Diễn viên nổi tiếng trong và ngoài nước, người giành được hàng chục giải thưởng diễn xuất, doanh nhân trẻ thành đạt…” Cô nhìn Đoàn Sinh Hòa, đầu óc nhất thời ngưng đọng, ngoài Lục Chiếu thì không nghĩ ra người thứ hai.
“Cậu nó?” Sầm Thanh không thể tưởng tượng được nguyên nhân mà Lục Chiếu chịu bán mặt mũi cho trường này không đến nỗi là vì một tấm vé vào xem chứ.
Đoàn Sinh Hòa gật đầu, không có mấy người trong giới dám nhận những lời này, ngoài Lục Chiếu ra thì trường học chẳng mời được những người còn lại.
Bọn họ đi vào hội trường, ngồi xuống bên cạnh những phụ huynh khác trong lớp của Màn Thầu.
Tuy rằng mấy năm nay hai người ít khi xuất hiện công khai, đi đường cũng không cần đeo khẩu trang, nhưng phần lớn phụ huynh đều xấp xỉ tuổi với bọn họ, đương nhiên tin tức mấy năm về trước vẫn còn mới mẻ.
“Ô kìa, đây là lần đầu gặp được bố Màn Thầu, bảnh bao quá, còn đẹp hơn trên tivi nữa.” Người nói chuyện là mẹ của lớp trưởng lớp Màn Thầu, chị ta là người vợ toàn thời gian, trước khi sinh con từng làm tiêu thụ ở công ty nước ngoài, chị ta luôn nhận làm hết mọi nhiệm vụ mà lớp bọn nhỏ cần phụ huynh ra mặt, Sầm Thanh rất cảm kích chị ta.
“Tôi nghe nói kịch bản lần này của bọn nhỏ là do chính Màn Thầu viết, tôi có thể nói gì về tầm quan trọng của tính di truyền đây, thằng bé nhà tôi thực ra giống tôi, nghỉ hè về quê là bán sữa chua ở siêu thị mini của bà nó.”
“Thằng bé nhà anh chị hoạt bát, tôi luôn nghe Màn Thầu nói lớp trưởng bọn nó rất hòa đồng.” Sầm Thanh mỉm cười khách sáo với bọn họ.
Đoàn Sinh Hòa ít lời, anh ngồi một bên nhìn xung quanh không nói gì.
Ngay sau đó, bé dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu tiết mục, thứ tự biểu diễn dựa theo số lớp.
Lớp tham gia biểu diễn lần này không nhiều lắm, lớp A của Màn Thầu xếp cuối cùng.
Sau khi xem vài lớp biểu diễn, Sầm Thanh hơi mệt mỏi.
Gần như các lớp đều cải biên câu chuyện xưa, câu chuyện đồng thoại cộng với nâng cao hệ thống giá trị để đạt được hiệu quả khiến người ta tỉnh ngộ như truyện ngụ ngôn.
Tuy rằng các bạn nhỏ đều hóa trang rất đáng yêu, nhưng nói tới nói lui, phụ huynh mỗi nhà đều cảm thấy con mình tuyệt nhất, thế nên phụ huynh chưa có con em lên sân khấu thì thờ ơ hơn, phần lớn mọi người lấy di động ra xem.
Đoàn Sinh Hòa ngược lại xem rất nghiêm túc, Sầm Thanh còn tưởng rằng sau khi anh tới đây thì sẽ cầm di động giải quyết công việc, sau đó đợi Màn Thầu lên sân khấu mới ngẩng đầu.
Thời gian biểu diễn của từng lớp cũng không ngắn, khi buổi diễn tới nửa phần sau Sầm Thanh đã buồn ngủ, cô tựa vào ghế mí mắt chẳng thể khống chế cụp xuống.
“Tới rồi.” Đoàn Sinh Hòa nhìn tờ tiết mục, lớp thứ hai từ dưới lên trên đã bắt đầu rời khỏi sân khấu.
Sầm Thanh bị anh vỗ một cái làm giật mình, cô ngẩng đầu nhìn lên sân khấu: “Chỗ nào?”
“Còn đang dựng cảnh.” Đoàn Sinh Hòa lấy ra di động chụp hai tấm ảnh.
“Đạo cụ còn rất đẹp nhỉ.” Sầm Thanh đeo mắt kính, nhìn kỹ đạo cụ phông màn trên sân khấu.
Đạo cụ của lớp Màn Thầu đẹp hơn mấy lớp trước nhiều, so với lớp Màn Thầu thì mấy lớp trước trông có vẻ đơn giản thô sơ, vật chất có gì thì dùng cái nấy.
Đoàn Sinh Hòa nở nụ cười: “ Đồ vật do tổ đạo cụ của Tinh Sơ làm đương nhiên đẹp rồi.”
“Thế à?” Sầm Thanh nhìn kỹ lưỡng, chép miệng, “Xem ra con trai anh vơ vét không ít ưu đãi từ chỗ cậu nó nhỉ.”
Đoàn Sinh Hòa bất đắc dĩ: “Cậu nó đến lúc đó chẳng phải sẽ tính hết trên đầu anh à.”
Chùm ánh sáng chiếu rọi vị trí lên sân khấu, theo tiếng dương cầm vang lên thì người dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu.
“Tiếp theo mời mọi người thưởng thức vở kịch đồng thoại của lớp A…”
Người dẫn chương trình đọc một loạt tên diễn viên và nhân viên trong vở kịch, Sầm Thanh nghe tên của Màn Thầu mấy lần liên tiếp, cô quay đầu nhìn Đoàn Sinh Hòa.
“Có phải anh đột nhiên cảm thấy con trai anh rất giỏi không? Mới học lớp đã đóng nam chính, còn lợi hại hơn anh.”
Đoàn Sinh Hòa hừ lạnh một tiếng: “Cậu nó dạy rất tốt.”
Mấy hôm trước anh nghe nói Màn Thầu tìm Lục Chiếu học diễn xuất thì canh cánh trong lòng cho tới nay, Lục Chiếu không gieo rắc tình cha cho đứa con trai học nội trú tại trường trung học cơ sở của mình, ngày ngày ngược lại đi lừa hai bảo bối nhà anh.
Nữ chính dưới ngòi bút của Màn Thầu là một con thỏ, hoạt bát chạy ra sau núi giả, sau đó nằm trên bãi cỏ lăn lộn.
Lúc này nhạc đệm nhẹ nhàng sôi động, cho đến khi con cáo do Màn Thầu diễn lên sân khấu thì nhạc đệm đột nhiên thay đổi.
Nhạc đệm đàn dương cầm phát ra tại chỗ, dùng bản âm thanh đánh đàn của Màn Thầu cùng một bạn trong lớp, cuối tuần trước Lục Chiếu đặc biệt dẫn hai đứa trẻ đến studio thu âm.
Con cáo luôn đuổi theo con thỏ, chó săn và con khỉ ở bên cạnh tựa dưới tàng cây thờ ơ lạnh nhạt.
Con thỏ không ngừng kêu cứu mạng, nhưng chó săn và khỉ vẫn làm thinh.
Con khỉ thậm chí lộ ra nụ cười hưng phấn, cậu ta nói đã lâu không thấy cáo đuổi theo thỏ, hiện giờ động vật trong khu rừng sống hòa bình quá nhàm chán, là lúc có người đến phá tan sự yên lặng dài dẳng này.
Ngay khi móng vuốt con cáo chạm vào con thỏ, nó đột nhiên bị “tảng đá” làm vấp ngã.
Con cáo lộn nhào trên mặt đất, sau đó nó nghi hoặc nhìn thấy “tảng đá” từ ven đường di chuyển tới giữa đường.
“Là ông rùa đã cứu con.” Con thỏ dè dặt nhảy tới phía sau con rùa.
Đúng lúc này, đèn trên sân khấu đều tắt hết, bạn nhỏ đóng vai rùa nhân cơ hội lên sân khấu.
Rùa: “Khu rừng ủng hộ việc chung sống hòa bình, không thể lấy lớn ức hiếp nhỏ, cáo, con đã biết sai chưa?”
Con cáo gãi đầu: “Ông rùa, con, con không nên đuổi theo thỏ, nhưng con chỉ muốn hỏi bạn ấy, có thể bán cho con một củ cà rốt trong vườn cà rốt của nhà bọn họ không.”
“Ồ? Con cần cà rốt làm gì?”
“Kể từ khi khu rừng ban hành các quy định, gia đình cáo bọn con đã đổi thành ăn chay mà sống.
Mấy hôm nữa là Ngày của Cha, con muốn tặng một củ cà rốt cho bố con, nghe nói cà rốt của nhà bạn thỏ ngon nhất tươi nhất.”
Con thỏ ngượng ngùng vén lỗ tai dài, vươn tay về phía con cáo: “Vậy cậu theo tôi.”
Bức màn từ từ khép lại, đang khi khán giả tưởng rằng biểu diễn kết thúc, một cái đầu nhỏ ló ra giữa tấm màn.
Màn Thầu tháo tai nghe, nhìn xung quanh một vòng: “Xin mời các người cha của các bạn trong lớp A đứng lên, các động vật nhỏ trong rừng muốn tặng quà Ngày của Cha.”
Màn Thầu chạy ra giữa tấm màn, cậu cầm một củ cà rốt trong tay.
Cậu theo cầu thang bên hông đi xuống, sau đó đi thẳng tới khán phòng.
Phía sau Màn Thầu còn có một nhóm bạn nhỏ đông đúc, không chỉ là những bạn lên sân khấu diễn xuất, còn có các bạn mặc đồng phục không có cơ hội lên sân khấu, tất cả đều cầm cà rốt theo cửa hông đi ra.
Đoàn Sinh Hòa thấy con trai đang chạy tới gần, anh khẩn trương đứng tại khán phòng, nhìn xung quanh dưới chân, sợ Màn Thầu bị vấp ngã.
Anh nghiêng đầu thì thầm với Sầm Thanh: “Khách mời đặc biệt khẳng định không có quà tặng Ngày của Cha.”
Sầm Thanh bật cười nói anh ấu trĩ: “Chỉ một củ cà rốt đã khiến anh vui như vậy rồi.”
“Đó là cà rốt con trai tặng.” Đoàn Sinh Hòa giơ tay ra hiệu với Màn Thầu, “Ở đây, Màn Thầu.”
Khi nói chuyện Màn Thầu nhào vào lòng Đoàn Sinh Hòa: “Bố ơi, Ngày của Cha vui vẻ.”
Cậu vung lên củ cà rốt kia, màu đỏ cam tươi mới còn dính bùn trên rễ, thật sự giống như mới nhổ lên từ vườn cà rốt của nhà thỏ kia.
Thực ra kịch bản mà Sầm Thanh đọc mấy hôm trước không phải thế này, kết cục dừng ở chỗ con cáo xin lỗi con thỏ, động vật trong khu rừng sống hòa thuận vui vẻ, cam đoan với nhau sau này sẽ không trêu đùa tổn hại bạn trong rừng.
“Con sửa lại kết cục hồi nào?” Sầm Thanh giúp Màn Thầu tháo ra cái đầu con cáo, cậu oi bức toát ra mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn ngột ngạt đỏ lên.
“Con không có sửa.” Màn Thầu ôm cánh tay Đoàn Sinh Hòa, “Sợ mẹ mật báo nên khi cho mẹ xem kịch bản con đã bỏ đi kết cục.”
Sầm Thanh buồn cười, cố ý giả vờ không vui: “Mẹ sẽ giữ bí mật, sao lại mật báo chứ?”
“Có mà! Lần trước em gái ăn vụng một cây kem, mẹ liền nói với bố.” Màn Thầu quay lại nhìn thoáng qua, cậu lấy ra bàn tay ôm Đoàn Sinh Hòa, “Con phải đi chào hạ màn.”
“Này con trai, cậu con đâu?” Liên hoan văn nghệ sắp kết thúc rồi, Sầm Thanh cũng chưa thấy vị khách quý quan trọng kia.
“Cậu đang dọn đạo cụ, lát nữa cùng chào hạ màn.” Màn Thầu trả lời xong thì nhanh như chớp bỏ chạy, chỉ để lại một củ cà rốt cho Đoàn Sinh Hòa.
Sầm Thanh lấy qua xem, phát hiện trên đầu cà rốt có một hàng dấu răng nho nhỏ, cô tỏ vẻ ghét bỏ trả lại cho Đoàn Sinh Hòa: “Sao còn bị thằng bé cắn một miếng?”
Đoàn Sinh Hòa không để ý, anh nhét cà rốt vào túi áo khoác, cúi đầu thì thầm với Sầm Thanh: “Ban nãy anh còn thấy một đứa trẻ cầm một củ đã ăn mất một nửa.”
Đoán chừng là bạn nhỏ nào đó ở hậu trường nói cà rốt có thể ăn sống, bọn nhỏ không nhịn được nếm thử mùi vị.
Khi lớp A chào hạ màn, Lục Chiếu đứng phía sau các bạn nhỏ trong lớp.
Các bạn nhỏ cúi đầu xuống sân khấu, hiệu trưởng lên sân khấu giữ lại Lục Chiếu, bảo anh nói mấy câu.
Lúc Lục Chiếu nói chuyện, Màn Thầu đã trở về khán phòng, cậu đang ngồi trên đùi Đoàn Sinh Hòa gặm cà rốt.
“Cậu con làm thế nào tới đây? Con cho vé à?”
Màn Thầu đưa cà rốt tới bên miệng Đoàn Sinh Hòa, anh từ chối ý tốt của con trai, bảo con trai tự ăn đi.
“Cậu muốn xem con biểu diễn, nhưng con nói không có vé cho cậu, cậu nói tự cậu nghĩ cách.” Màn Thầu vừa nói vụn cà rốt vừa phun ra ngoài.
Sầm Thanh cầm khăn giấy đưa cho Màn Thầu, cô lại hỏi: “Vậy trước đó con tìm cậu giúp tập luyện là vì cho bố một bất ngờ sao?”
Màn Thầu gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Con vốn muốn nói với bố, nhưng chú Lâm Hạo nói phải để bố thất vọng trước rồi hẵng cho bố bất ngờ.
Chú ấy nói cái này gọi là…” Màn Thầu nhăn mặt suy nghĩ, “Cái này gọi là…mẹ, là một thành ngữ bốn chữ.”
“Dục dương tiên ức?” Sầm Thanh đoán.
() làm nổi bật khía cạnh bạn muốn mô tả bằng cách thức tương phản.
“Không phải.” Màn Thầu lại gặm cà rốt.
Đột nhiên cậu quay lại, vụn cà rốt văng lên khuôn mặt Đoàn Sinh Hòa, kích động nói: “Chú Lâm Hạo nói cái này gọi là lạt mềm buộc chặt!”
–
Lời tác giả: Ngoại truyện về con cái đến đây là kết thúc rồi, tiếp theo tôi muốn viết ngoại truyện song song, nếu Thanh Thanh và lão Đoàn gặp nhau vào thời đại học thì sẽ ra sao.
Sau ngoại truyện song song có lẽ sẽ viết về cp của anh cả Giang Sinh Hành, hai bên ban đầu đều miễn cưỡng cuối cùng thì ngọt ngào..