Tôi Thật Sự Rất Giàu

chương 14: 14: đạo diễn đáng thương quá khà khà khà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Bánh

Những tiếng cười sang sảng phát ra từ chiếc laptop đã vô tình đem lại chút sức sống cho phòng bệnh trống trải.

Phó Du nhìn hình ảnh Thời Duyệt đang cười nói cùng với những người khác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đây mới chính là dáng vẻ mà cậu nhóc kia nên có, chứ không phải là vẻ cứng đờ như một con rối gỗ.

Chương trình đã chiếu đến cảnh đạo diễn cầm loa nói chuyện với các khách mời, yêu cầu bọn họ phải chọn giữa việc giao nộp điện thoại di động và việc phải đảm bảo không được gọi điện thoại cho Bộ Công thương.

Nhưng Thời Duyệt là ai chứ, đứa nhỏ thẳng thừng nêu lên mức án tù từ đến năm, bản thân Trần Thư Ngữ là người có mặt tại hiện trường ngay lúc đó, giờ xem lại vẫn còn thấy buồn cười, nói chi đến khán giả đang xem chương trình.

[ Ha ha ha ha con mẹ nó án phạt tù từ đến năm nữa chứ.

]

[ Một thanh niên có ý thức pháp luật rất mạnh ha ha ha.

]

[ Một pha Double Kill với tổ sản xuất! Khà khà khà cười vl.

]

[ Vậy mà còn đề nghị mọi người hãy giao nộp điện thoại rồi để cậu ấy đưa đạo diễn lên đồn giúp nữa! Còn muốn lấy phần thưởng người tốt việc tốt, quá điếm hhhhhh ]

[ Cười chết mất, Thời Tiểu Duyệt đúng là một báu vật! Chị Trần và những người khác cười đến rớt cả hình tượng luôn rồi, phản ứng của bọn họ cũng chính là phản ứng của tui ngay lúc này.

]

[ Còn ép cho đạo diễn phải tự mình nói là chương trình có kịch bản luôn! Ha ha ha ha ]

[ Sốc! Đạo diễn nổi tiếng công khai thừa nhận rằng các chương trình tạp kỹ nổi tiếng đều là có kịch bản! Đây là sự thoái hóa về mặt đạo đức hay là sự biến dạng của bản chất con người! ]

[ Đạo diễn: Cuộc sống này càng lúc càng khó khăn......]

Phó Du đang ngồi trước màn hình cũng không khỏi nhếch môi.

Nhìn đạo diễn bỏ chạy trong tuyệt vọng vì những gì mình nói và chỉ để lại một quy định rằng không được gọi điện cho Bộ Công thương, Thời Duyệt lắc đầu đầy xúc động: "Đạo diễn ngây thơ quá....."

Không mất quá nhiều thời gian để khán giả của chương trình cũng thấy đồng cảm với điều đó.

Ở phần tiếp theo, Thời Duyệt được Phạm Tinh Dương chỉ dẫn, đem hai hộp củ sen về để đổi đồ ăn với nhân viên trong ekip, nhưng chỉ nhận được nửa con gà chứ không phải là tiền mặt.

Thế nên, đứa nhỏ kia nhíu mày, kiêu căng nói: "Có sợ Sở Lao động không?"

Ngay sau đó, anh nhân viên quen thuộc - người vừa mới bị uy hiếp bởi Bộ Công thương vì mấy lon Coca lúc sáng - đã hoàn toàn sụp đổ mà rống lên với đạo diễn: "Em muốn nghỉ việc!!!"

Mục bình luận đã bùng nổ rồi.

[ Lại thêm một người nữa phát điên ha ha ha ha ha ]

[ Cười đau bụng luôn á ]

[ Dương Dương còn đứng sau lưng Thời Duyệt để cười trên nỗi đau của người khác nữa chứ ha ha ha, cuối cùng thì cũng có người trị được tổ sản xuất rồi.

]

......

"Triple Kill!" Thời Duyệt vui vẻ đưa ba ngón tay lên, quay đầu nhìn Trần Thư Ngữ và đạo diễn Trình đã cười lăn xuống đất, nói: "Chị, chị có nghĩ rằng sau này đạo diễn Lý vừa nhìn thấy em là sẽ quay đầu bỏ đi luôn không?"

Lúc đang ghi hình, cậu cảm thấy không có gì bất ổn cả, dù gì tổ sản xuất cũng đã có tiếng độc ác từ trước, thế nên Thời Duyệt không cảm thấy có chút gánh nặng nào về mặt tâm lý.

Nhưng giờ xem lại, không biết là có phải do mấy cái hiệu ứng cùng nhạc nền hợp hoàn cảnh mà ekip lồng vào hay không, lương tâm của Thời Duyệt bỗng cảm thấy có chút cắn rứt.

Trần Thư Ngữ cố gắng nhịn cười, đáp: "Yên tâm đi, ha ha......!Chỉ cần người xem thích em, ông ấy sẽ không trốn tránh em đâu."

Đạo diễn Trình cũng cười, phụ họa: "Biết đâu sau này ông ấy còn năn nỉ em tham gia chương trình luôn đấy!"

Thời Duyệt rất nghi ngờ về độ xác thực của những lời này, dù gì thì cậu vẫn là một kẻ vô danh, làm gì có chuyện có ai đến năn nỉ mời cậu tham gia chương trình của họ chứ.

Thế nhưng nếu nói đến sự yêu thích của khán giả thì đúng là đa số nội dung của các bình luận đều là nhắc đến tên Thời Duyệt thật.

Phải biết rằng, lúc mới bắt đầu, hơn phân nửa bình luận đều là về Phạm Tinh Dương, ngay cả trong cảnh cậu và Phạm Tinh Dương ngồi ngẩn ngơ trong giờ nghỉ trưa, đống bình luận cũng kéo dài không ngớt, chủ yếu là nói mấy thứ linh tinh kiểu hai thiếu niên đẹp trai ngồi ngây ngẩn cùng nhau đúng là một hình ảnh đẹp.

Buổi chiều hôm đó, lúc Thời Duyệt và Phạm Tinh Dương đi làm chung với nhau, phối hợp với nhau, cùng với hình ảnh cả hai người nhìn nhau cười dưới ánh hoàng hôn sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều bị người xem nói nào là cứ như tình yêu nên mới hài hòa đến như thế.

Từ bữa trưa cho đến lúc đó, bầu không khí của chương trình vẫn còn thoải mái vui vẻ như mọi khi.

Mãi cho đến cảnh Thời Duyệt và Phạm Tinh Dương bán bí đỏ cho tổ sản xuất rồi bị đạo diễn lòng dạ hiểm độc ép giá đến mức cực thấp, đa số người xem đều chửi đổng lên, "Lý Lột Da" lại tới nữa rồi, vẫn là cái trò cũ rích này.

Trần Thư Ngữ cười, nói: "Hèn gì em lại làm ra chuyện đó."

Đạo diễn Trình không hiểu mô tê gì: "Gì cơ? Tiểu Duyệt làm ra chuyện gì?"

Thời Duyệt quay đầu qua nhìn y, nở một nụ cười thuần khiết đúng tiêu chuẩn: "Em có làm gì đâu, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình thôi mà."

Cái dáng vẻ đó, muốn bao nhiêu ngây thơ thì có bấy nhiêu ngây thơ, xém chút nữa là đạo diễn Trình đã tin rồi.

Mãi cho đến khi tiếng hét thảm thiết của đạo diễn Lý vang lên, y mới nhận ra —— được vl, đạo diễn Lý đã bị trói lại bởi sợi dây làm từ chăn đơn của Thời Duyệt, chỉ có thể yếu ớt co rúm mà bị đẩy lên trên ghế, trông vừa đáng thương lại vừa thê thảm!

"Vãi cả ngoan ngoãn......" Đạo diễn Trình đạo đã nghẹn họng.

Tuy Trần Thư Ngữ đã biết chuyện này từ trước, nhưng dù gì thì lúc ấy cô không có mặt ở hiện trường, giờ được xem tận mắt rồi, cô không khỏi thốt lên một câu cảm thán không có tí gì gọi là thục nữ: "Vãi cả chưởng!"

Mà Phó Du đang ở trong bệnh viện cũng ngây ngẩn luôn rồi.

Người xem thì lại càng khỏi phải nói.

[ Ôi mẹ ơi, đây đây đây là tình huống gì vậy?! Thời Duyệt rủ Phạm Tinh Dương đi gô cổ đạo diễn?! ]

[ Tôi nghĩ là tôi đang nằm mơ rồi mọi người, tôi mơ thấy đạo diễn Lý bị khách mời bắt cóc, Phạm Tinh Dương là đồng phạm.

]

[ A a a con mẹ nó đỉnh của chóp, chiến công vang dội của Thời Tiểu Duyệt sẽ được lưu danh sử sách!!! ]

[ Lần đầu tiên trong lịch sử lại có khách mời dám bắt cóc đạo diễn, ha ha ha.........!]

Thời Duyệt còn nhấn mạnh lại lời của đạo diễn "Chương trình có kịch bản", khiến khán giả suýt chết vì cười ngay tại chỗ.

[ Cười muốn co giật luôn á bây ơi hhhh.

]

[ Cứu em, em không muốn chết vì cười đâu khặc khặc khặc.

]

[ Ánh mắt mà Phạm Tinh Dương dành cho Thời Duyệt lấp lánh như ánh sao vậy đó ha ha ha, những gì mà Tiểu Duyệt nói đều đúng hết! Đứa nhỏ này chắc chắn đang rất sùng bái Thời Tiểu Duyệt đây.

]

[ Thời Tiểu Duyệt quá điếm ha ha ha ha! Không được, mình phải khai sáng cho bạn mình một chút thôi.

]

[ Vl còn lấy cả lông gà để chọt vào chân đạo diễn! Quá độc ác ha ha ha.

]

Xem tới đó, Thời Duyệt không khỏi than thở với Trần Thư Ngữ: "Chân của đạo diễn Lý có hơi bốc mùi, xém chút nữa là em không nhịn được."

Đáp lại cậu chính là tràng cười của Trần Thư Ngữ.

Đến cảnh Thời Duyệt mặc cả với đạo diễn Lý, mọi người lại cười ầm lên thêm một trận nữa.

[ Con mẹ nó, quỳ luôn! Bắt cóc đạo diễn là để mặc cả! ]

[ Vl càng chém càng nâng giá?! Không tính số lẻ là nhiêu đó tiền?! Tôi đã giác ngộ rồi.

]

[ Có ai thấy đạo diễn sắp khóc tới nơi rồi không, cười ỉa ha ha ha ha ha ]

[ Đạo diễn đáng thương quá khà khà......]

[ Đạo diễn: Không ngờ mình cũng có ngày này! Ha ha ha ha ]

......

Đừng nói chi đến người xem, ngay cả Trần Thư Ngữ và đạo diễn Trình cũng đã cười lăn lê bò lết luôn rồi.

So với những người khác, Thời Duyệt vẫn là kẻ bình tĩnh nhất, cậu ngẫm lại, cảm thấy mình vẫn chưa đủ tàn nhẫn! Biết vậy đã tăng thêm tiền cho thành tệ rồi!

Vẫn còn có một người khác không cười khi xem tới cảnh này, đó chính là đạo diễn Lý.

Y nhìn hình ảnh yếu ớt bất lực của bản thân, cùng với con quỷ nhỏ Thời Tiểu Duyệt đang đếm tiền trong sung sướng, hít một hơi thật sâu, không nhịn nổi nữa.

"Thời! Tiểu! Duyệt!" Trong giọng nói kia chứa đầy oán khí, khiến quỷ thần khiếp sợ, "Chờ đi, lần sau cậu sẽ phải khóc!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio