Ăn cơm xong, cũng ăn xong luôn bánh ngọt anh mua, Quý Trạch An ngồi ngốc ngốc trên một chiếc xe mà anh đưa tới đón. Cậu chớp chớp mắt nhìn xuống thấy quần áo có ghi chữ ‘Áo dài của người đàn ông này sạch ghê luôn’ mà vẻ mặt khó hiểu, “Chúng ta đi đâu vậy?”
Chẳng phải cậu ăn xong sẽ mỗi người một ngả sao? Mặc dù có chút hơi quen với cảm giác bị từ chối, nhưng mà cậu đi theo anh làm việc cũng không tránh khỏi có chút kỳ quái? Tuy rằng vốn là đồng ý cùng tới chỗ anh ăn, nhưng bây giờ anh bận việc thì không thể không thay đổi kế hoạch được. Quý Trạch An muốn nói với Du Dịch hôm nay không quấy rầy để bữa khác đi, nhưng mà người đàn ông này dường như rất quyết liệt. Chẳng lẽ đàn ông nấu có chút cơm không chín nổi so với việc công tác quan trọng hơn chắc. Quý Trạch An yên lặng âm thầm cho mình một cái tát, cậu biết suy nghĩ này có phần tự kỷ với quá khứ của mình.
“Tới nhà của ông chủ.”
“Anh thay người đó làm việc sao?” Quý Trạch An một bên hỏi, một bên cảm thấy được ông chủ này quá mức giữ nếp xưa.
“Không, hắn có công việc ủy thác anh.” Đối xử với Quý Trạch An, Du Dịch luôn rất có tính nhẫn nại.
“À.” Quý Trạch An gật đầu không hỏi lại. Cậu không khỏi cảm thấy được mình đã biết anh đi công tác ở đâu, hoặc là nói bây giờ cùng anh đi công tác thật quá sức thân mật…Cậu cảm thấy bọn họ nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Mắt nhìn người của cậu không thể nào tốt được, có được mấy dòng chữ giúp đỡ mới không dễ dàng bị lừa nữa, mà trên mặt người này thì lại không. Một là không muốn bị mắc mưu thêm lần nữa, hai là cảm thấy phải giữ khoảng cách mới được. Không hiểu sao cậu có cảm giác rất yên ổn với người đàn ông này, ở cùng với anh thật rất thoải mái, Quý Trạch An không thể không lo lắng việc thân cận quá mức sẽ làm tất cả thay đổi. Đời này, gần nhau cả đời chính là người yêu, cậu càng muốn có thể có được một người bằng hữu như vậy.
Cho nên cậu không tiếp tục hỏi nữa. Biết càng nhiều, quan hệ càng rõ càng dễ gặp nhau, khoảng cách cũng ngắn bớt lại. Mà làm bạn bè thì không cần biết nhiều như thế, dù thế nào thì bạn bè cũng căn cứ trên nhiều phương diện. Có lẽ hai người có một điểm chung, có lẽ hai người có chuyện để nói, hoặc là có thể ngồi cùng nhau thì có thể lập tức thoải mái được…Quý Trạch An thấy như thế này là rất tốt rồi, quan hệ thế này với Du Dịch là ổn lắm, không cần phải mở thêm một tầng nào nữa đâu. Cậu không hy vọng mọi thứ sẽ khác với tưởng tượng, cho nên cậu mong Du Dịch sẽ hiểu được và giữ khoảng cách là tốt rồi.
“Du tiên sinh, tới rồi, ông chủ chúng tôi đang ở bao sương chờ ngài, tôi sẽ dẫn ngài qua.” Cửa xe bên cạnh mở ra, một nam nhân không chút thay đổi đứng một bên đó, một người ở vị trí phó lái chủ động nói với họ.
Quý Trạch An thò đầu ra cửa có rèm che, sau đó giương mắt nhìn lại.
Đây là một gian lầu trà cổ kính, rất có hương vị võ hiệp xưa, nhưng mà nơi này hẻo lánh, ở trong không biết sẽ như thế nào….
Cậu xuống xe rồi đi phía sau Du Dịch sau đó thoáng đánh giá nơi này một chút, chốc lát chỉ còn im lặng đứng bên cạnh Du Dịch. Du Dịch cúi đầu nhìn nhóc con không hé răng cũng không nói gì, khi ngẩng đầu lên trong mắt anh một chút ôn nhu cũng không còn, anh lại trở thành một Du tiên sinh cao lãnh lạnh nhạt như trước, Du đại sư. Anh nhìn về phía trước nói chuyện với người nọ, ý muốn người nọ dẫn đường, họ hiểu ý rất nhanh lập tức đi về phía trước, Du Dịch và Quý Trạch An đi theo phía sau.
Xuyên qua một con đường lớn đi vào gian ngăn cách, rồi lại đến một hành lang dài mà người dẫn đường vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Chợt họ dừng, xoay người, lễ phép cười với Du Dịch: “Du tiên sinh, bởi vì ông chủ chúng tôi muốn gặp riêng ngài, cho nên vị này…”
“Vậy thì, mời người tài giỏi khác đi.” Du Dịch cảm thấy mình không có gì phải che giấu với nhóc con cả, anh thật sự muốn sống cả đời với nhóc. Nhìn nhóc con lớn lên, nhìn nhóc con trổ mã, ở bên cạnh cùng nhóc con già đi, vẫn có nhóc con làm bạn.
Người kia nghe Du Dịch nói vậy cả người cứng ngắc, nụ cười trên mặt dường như đã không duy trì được nữa, gã biết ông chủ mình rất vất vả, thậm chí phải lấy quan hệ mới mời được vị cao minh Du Dịch tiếng tăm lừng lẫy này, nếu gã không giữ chân được người này, không biết ông chủ sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nhưng mà chuyện riêng tư của ông chủ thì không thể không giữ gìn, dù sao ông chủ chỉ muốn thấy mỗi một Du tiên sinh mà thôi, mà đứa nhóc bên cạnh hiển nhiên không thể.
“Du tiên sinh, xin ngài chờ một chút.”
Du Dịch dừng lại sau đó liếc người nọ một cái, biết anh không làm chủ được.
“Du tiên sinh, chuyện này tôi không quyết định được, cả ngài phía sau nữa, bây giờ tôi đi xin chỉ thị của ông chủ.” Người con trai nói xong lời đó cũng không sốt ruột rời đi, mà là dẫn họ vào một căn phòng khác, nhìn thấy hai người ngồi sau đó mới rời khỏi.
Sau đó, còn có một thiếu nữ xinh đẹp mặc sườn xám đưa tới trà và bánh ngọt.
Quý Trạch An cũng không phải là đói, nhưng mà nhìn thấy bánh ngọt tinh xảo trên bàn vẫn có chút chút thèm ăn, có lẽ là đời trước những tháng ngày lành lặn quá ít nên không có cái gì tốt cả, đời này nhìn thấy đồ ăn là không cách nào kiềm chế được, đặc biệt là trên bánh ngọt còn có chữ ‘╰(′︶`)╯ Dáng vẻ nhỏ nhắn của tui rất thơm ngon nha~’ khiến cậu càng thèm ăn hơn nữa. Du Dịch thấy bộ dạng thèm thuồng của nhóc con mà cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, tuy rằng anh không thể nào thích đồ ăn bên ngoài được, nhưng nếu là nhóc con muốn ăn thì anh sẽ lập tức thỏa hiệp liền. Huống chi anh biết trà và bánh ngọt nơi này sạch sẽ cũng thơm ngon, mặc dù anh không nếm qua, nhưng không có nghĩa là anh không biết.
“Bao sương có toilet đó.” Du Dịch hiểu ý cậu rằng chưa rửa tay là không được ăn.
Quý Trạch an nghe như vậy lập tức ngẩn người, ngẩng đầu, nhìn về phía Du Dịch mang theo chút ngượng ngừng.
Cậu đã tuổi này rồi mà còn tham ăn như vậy, thật là…khiến cho Quý Trạch An cực kỳ ô mặt (), nhưng mà nghĩ đến mình bây giờ còn là cái thây của một cậu học sinh trung học, loại thẹn thùng này nên có sẽ tốt hơn.
(): xấu hổ muốn che mặt
Du Dịch nhìn thấy trên cổ nhóc con xuất hiện một tầng phấn hồng, khóe môi không chút tiếng động gợi lên nụ cười, thấy cậu vội vàng đứng dậy đi rửa, ngay sau khi cậu trở về anh lập tức thu lại nụ cười đó rồi đem khay trà bánh bày ra trước mặt nhóc con, để cho cậu có thể tiện tay lấy được.
“Cảm ơn” Quý Trạch An cầm một cái bánh màu lục nhạt cắn một cái, nhấm nuốt, nuốt xong lại thêm một ngụm trà nóng: “Anh không ăn sao?”
Du Dịch lắc đầu, bây giờ Quý Trạch An mới phát hiện người này ngay cả một ngụm trà hay một cái bánh cũng không đụng tới, khi người phục vụ bưng tới còn không biết dáng vẻ nó như thế nào nữa. Nhìn thấy chữ trên bánh ngọt và chén trà, Quý Trạch An mới xác định những thứ này không có vấn đề gì, có lẽ anh không đói không khát nên không muốn ăn?
Lúc nhóc con ăn bất cứ cái gì nhìn rất giống một chú sóc nhỏ, một bên quai hàm đang cố nhai, nhìn qua…dùng theo ngôn ngữ mạng chính là manh manh.
Điểm manh này trực tiếp đâm xuyên vào con tim Du Dịch hệt như tấm chắn, mười phát! Là trúng đẹp mười phátn Dáng vẻ này theo Du Dịch thấy thì vẫn là giống tiên mắc đọa nhất, nhìn qua trong trẻo lạnh lùng, giống như chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Nhưng mà Quý Trạch An thấy như thế là là ổn rồi, cậu không cảm thấy xa cách, cậu có thể biết được tính tình người này, cho dù trên mặt anh không hề có chữ. Hơn nữa Du Dịch đối xử với cậu không chỉ bằng ngôn ngữ, không ở vẻ mặt của anh mà đều dùng hành động để biểu đạt tất cả. Bạn bè thế này mới thích hợp thâm giao được, bởi bọn họ không biểu đạt như bình thường, thường thì một sự việc nào đó còn có thể khiến người ta cảm động hơn một trăm câu nói ngọt ngào.
Không bao lâu thì ba tiếng gõ cửa vang lên, người con trai kia lại tới: “Du tiên sinh và vị này, tiên sinh, mời đi bên này.”
Quý Trạch An không để ý người nọ tạm dừng, cậu nhìn về Du Dịch: “Em có thể ở đây ăn bánh không anh?”
Tuy rằng một người lạ hoắc đi đến đây thì thật xấu hổ, nhưng cậu cũng không muốn thân mật quá mức với Du Dịch.
Tâm trạng Quý Trạch An đang rất tốt, cho nên cậu muốn giữ như vậy, vẫn chưa nghĩ tới việc đi thêm bước nữa.
Nhưng thật ra Du Dịch biết nhóc con đang tạo khoảng cách với mình, mặc dù không nói, nhưng anh là một người mẫn cảm, nhiều chuyện anh hiểu rất rõ, huống chi sự nghiệp của anh cũng có thể càng giúp anh hơn nữa.
Du Dịch im lặng một chốc, không đồng ý cũng không từ chối: “Tại sao?”
Du Dịch đang hỏi nhóc con một câu tại sao.
Nhưng vấn đề này Quý Trạch An không đáp được, cậu không thể nói rằng ’em không muốn thân cận với anh đâu’ sao? Như vậy rất là tổn thương người khác, hơn nữa duy trì mãi thế này cũng không tốt được.
___Hết chương ___