“Ông! Ông là cái thá gì! Việc nhà tôi không cần ông lo!” Sau khi Quý Giai Thành bị cha mẹ ngăn lại, vẫn không nhịn được mà nói ầm lên. Ngay lúc đó ánh mắt mọi người xung quanh nhìn sang càng nhiều, Quý Khâu Nguyên cùng Hạ Hoài San đều cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhưng Quý Giai Thành là con trai bọn họ, tất nhiên họ sẽ không tức giận với nó. Còn về phần Quý Trạch An thì sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Hạ Hoài San nhìn Quý Trạch An, cố nén giận mà cười: “Tiểu An, người này nói là cha cháu? Cho dù là cha cháu thì cũng vài chục năm không quan tâm tới cháu. Cháu nên suy nghĩ cho tâm trạng của người mẹ đã qua đời của cháu.”
Quý Trạch An vừa nghe Hạ Hoài San nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt lập tức khó chịu. Ngẩng đầu thấy mặt mụ ta viết ba chữ “bạch nhãn lang” thì trong ngực thấy bực bội.
(bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)
“Mợ, cảm ơn mọi người mấy năm nay chiếu cố cháu.” Quý Trạch An nhìn mụ, hai tay nắm chặt, cố gắng để giọng mình bình tĩnh “Những năm trước như thế nào thì sau này cứ như vậy. Mọi người không để cháu lưu lạc vào cô nhi viện, cho cháu một miếng cơm, cháu đều ghi nhớ trong lòng. Sau này khi mọi người già thì cháu cũng sẽ làm được những việc như thế.”
“Thằng nhóc mày có ý gì!” Hạ Hoài San nghe được Quý Trạch An nói như vậy chưa kịp kinh ngạc, đã bị những người đứng xem dùng ánh mắt phỏng đoán cay độ nhìn. Cuối cùng giọng điệu cũng không còn tốt như trước.
“Hừ! Đúng là bạch nhãn lang!” Quý Giai Thành không bị ai chặn lại quát lên.
Điều này khiến mấy bác gái ngồi lê đôi mách bắt đầu không nhịn được mà nói nó không có giáo dục. Hạ Hoài San càng nghe càng ngượng, nghiêng đầu qua chỗ khác hung hăng nhìn để khiến nó im miệng, rồi lại nhìn Quý Khâu Nguyên chồng mình.
“Tiểu An, cháu trách chúng ta mấy năm nay không quan tâm cháu?” Quý Khâu Nguyên nhíu chặt lông mày. Hắn ta nhận được ánh mắt bảo giúp đỡ của vợ mình, không tỉ mỉ quan sát người xưng là cha của Quý Trạch An mà quay sang nhìn cậu “Ban đầu là cháu bàn muốn quay về nhà của mẹ cháu, muốn độc lập nên chúng ta mới để cháu làm vậy, cũng đem toàn bộ đồ mẹ cháu để lại cho cháu. Đúng là chúng ta không quá quan tâm cháu, những cháu cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người làm anh em của mẹ cháu, là ta chứ. Chúng ta cũng là người, mà cháu lại….”
“Cháu biết cháu là con chồng trước của mẹ cháu, cháu hiểu. Nên cháu không muốn làm phiền mọi người, lên trung học cháu liền bàn việc về nhà.” Quý Trạch An tiếp nhận lời Quý Khâu Nguyên nói, để bầu không khí về lại bình thường “Cháu không cầu xin mọi người quan tâm, cháu có thể chống đỡ cuộc sống sinh hoạt một mình. Như là bây giờ cháu rất tốt, cũng mong luôn luôn tốt như bây giờ. Cho nên mong mọi người lúc này cũng không cần nhúng tay vào? Cháu lớn rồi, cũng không còn là đứa trẻ khát cầu thân tình của mấy người…”
Quý Khâu Nguyên nghẹn lại, mặt dúm dó nhìn Quý Trạch An như sắp khóc. Xung quanh càng nhiều người đứng xem, còn nghe nói có người đi gọi thầy cô xử lý, không biết phải nói thêm gì.
Lữ Xuyến đúng lúc này nghe được một học sinh nói về chuyện của Quý Trạch An, vội vàng để việc trong tay xuống. Cô vừa đến đã thấy dáng vẻ quật cường của cậu, ngực có chút nghẹn lại. Chỉ là lúc đi qua đó cô phải thả lỏng tâm trạng.
“Quý Trạch An, có chuyện gì vậy?” Quanh đó cũng chỉ có Quý Trạch An là học sinh của cô cho nên cô chỉ có thể hỏi từ cậu trước. Cô cúi đầu nhìn mặt cậu, trong mắt đầy cổ vũ và an ủi.
“Cô Lữ…” Quý Trạch An nhìn Lữ Xuyến đi đến, mở miệng cũng không biết bây giờ nên nói thế nào, sự việc gì xảy ra.
Đối với một nhà Quý Khâu Nguyên đã sớm không còn thương hận. Quý Trạch An nhớ kỹ mình từng thiếu nợ họ khi họ cho cậu ăn mặc ở. Khi họ già thì cậu cũng sẽ cho họ những thứ đó nhưng trừ việc đó ra thì cậu không làm được những chuyện khác, cũng không hứa hẹn trước được. Nhưng vừa nhắc đến mẹ của cậu, Quý Trạch An rất không vui. Cậu không thích đám người đó nói đến chuyện của mẹ cậu.
Trước đây chính là như vậy, cậu nhớ rõ ánh mắt Hạ Hoài San nhìn cậu luôn là không tán thành, cho dù cậu có sai hay không. Hoặc là những chuyện Quý Giai Thành làm sai nhưng lại cố ý biểu hiện như là do cậu, mụ ta sẽ luôn nói câu “Mày không nên phụ kỳ vọng của mẹ mày, bà ta vì nuôi mày mà hao tiền tốn của”. Quý Trạch An nghe được nhiều nhất là câu này, cảm thấy bị kích thích nghiêm trọng. Cho dù là nhiều năm sau, chỉ cần nhìn ánh mắt tương tự của mụ thì cậu cũng sẽ nhớ đến những lời này.
Quý Trạch An há miệng, cũng không muốn làm lớn chuyện. Ngoài ý muốn của cậu là Lữ Xuyến lại đến vì cậu “Cô Lữ, làm phiền cô rồi. Em nghĩ là bạn học kia hiểu lầm thôi, không có chuyện gì đâu ạ. Em gặp được nhà cậu em, chỉ là chào hỏi thôi ạ.”
Nghe Quý Trạch An nhắc đến người cậu, Lữ Xuyến liền hiểu được là ai.
Cô buông tay đang để trên vai của cậu, xoa đầu cậu an ủi rồi mới tiến lên chào hỏi với Quý Khâu Nguyên: “Xin chào, lần đầu gặp ông, hóa ra ông là cậu của học sinh Quý Trạch An. Tôi họ Lữ, gọi là Lữ Xuyến, dạy Quý Trạch An hóa ba năm cũng đồng thời là chủ nhiệm lớp ba năm.”
Những lời này của Lữ Xuyến nghe qua thì như là không có gì, nhưng nghe kỹ thì thấy bên trong có vấn đề. Gần như là trần trụi tát vào mặt Quý Khâu Nguyên. Chỉ có điều cô nói đều là thật, nhưng lời nói thật này tát mới đau!
“Xin chào.” Quý Khâu Nguyên thấy người xung quanh càng nhiều, khiến hắn ta muốn xuống đài cũng không được.
“Thành tích ở trường của Quý Trạch An rất tốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vào trường top đầu hoàn toàn không có vấn đề gì. Khả năng độc lập của em ấy rất tốt, vấn đề đăng ký trường nào thì thầy cô chúng tôi cũng sẽ đưa ra ý kiến. Ông không cần lo lắng đâu.”
Lữ Xuyến như là giận dữ vì Quý Trạch An bị đối xử bất công khiến Quý Khâu Nguyên hận không thể nói cô rời đi.
“Nếu như không có chuyện gì thì tôi yên tâm rồi, mọi người tiếp tục nói chuyện đi. Tôi còn có việc đi trước.” Lữ Xuyến cũng không có ý định ép quá chặt. Dù sao cô cũng chỉ là người ngoài. Cô quay lại chỗ Quý Trạch An, nhìn cậu nói “Có vấn đề gì có thể gọi cho cô, điện thoại cô hai mươi tư tiếng đều mở. Chuyện điền nguyện vọng cũng không cần gấp, còn một thời gian nữa mới có điểm, cứ suy nghĩ từ từ.”
“Dạ, cảm ơn cô Lữ.” Quý Trạch An gật đầu, sự biết ơn với Lữ Xuyến cậu sẽ mãi mãi nhớ kỹ trong lòng. Đây là cô giáo đầu tiên tốt như vậy mà cậu gặp được sau nhiều năm.
Lữ Xuyến vừa rời đi thì Quý Khâu Nguyên mang theo vợ và con lớn bỏ đi rất nhanh, còn không chào hỏi với Quý Trạch An.
Nhưng Sầm Ân Thư nhìn theo bóng lưng Lữ Xuyến như có điều suy nghĩ, sau đó cho Ninh Văn Ngạn một ánh mắt.
Người nào đối tốt với con hắn thì hắn cũng sẽ đối tốt với họ. Còn người nào đối xử không tốt với con hắn thì hắn sẽ cho họ biết cái gì gọi là không tốt. Sầm Ân Thư làm việc này mà hoàn toàn không có áp lực tâm lý. Hơn nữa hắn đã lăn lộn đến mức này rồi thì rất nhiều chuyện đều chỉ cần một câu nói. Nhưng thường thì một câu nói như vậy sẽ khiến rất nhiều người phải ra sức mà làm.
“Chờ có điểm rồi em muốn đi tảo mộ mẹ em, nói cho bà biết thành tích của em.” Quý Trạch An ngồi trên ghế sô pha có chút mệt mỏi, ngày hôm nay gặp phải một nhà Quý Khâu Nguyên khiến cả người cậu đều không còn tâm trạng tốt.
Du Dịch đang thu dọn đồ lộn xộn trong phòng, nghe được cậu nói thì động tác thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh đáp lại cậu “Ừ, anh đi với em.”
Không phải lần đầu tiên Du Dịch đi tảo mộ mẹ của Quý Trạch An, mỗi lần đều khiến anh ấn tượng rất sâu. Quý Trạch An mỗi lần đến đó tâm trạng đều rất nặng nề khiến anh đứng bên cạnh cũng không vui. Chỉ là điều anh có thể làm cũng chỉ có giúp cậu dọn mộ, dọn hoa, đốt vàng mà rồi sau đó đứng trước bia mộ nghe Quý Trạch An nói.
Tảo mộ chẳng qua là một kiểu an ủi, tưởng nhớ người đã mất.
Thực ra Du Dịch nghĩ Quý Trạch An cho rằng nhìn thấy chữ trên bia mộ sẽ thoải mái hơn. Tuy không ai rõ việc chữ viết đó không phải là của mẹ Quý Trạch An hơn cậu. Nhưng một số việc không cần vạch trần ra.
“Đi ngủ sớm một chút đi.”
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, biết hôm nay cậu không có tâm trạng làm bất cứ việc gì nên giục cậu đi nghỉ ngơi. Thường thì ngủ một giấc có thể điều tiết tâm trạng của một người. Cho nên Du Dịch chờ mong ngày mai có thể gặp một Quý Trạch An vui vẻ. Việc này anh không chen vào được, chỉ có thể chờ nỗi buồn của cậu chậm rãi tan đi.
“Mẹ là một người phụ nữ hiền lành. Khi em còn bé, bà một mình chăm sóc em cũng không kêu khổ và mệt mỏi. Bà cũng không vì cuộc sống không như ý mà đánh chửi em, càng không đối xử kém với người nhà… Cho đến tận khi bà biết bà sắp chết, bà mới quỳ xuống cầu xin họ chăm sóc em…” Thế nhưng đời trước cậu vô dụng chết sớm, cũng không biết có người nhặt xác cho không, có người sẽ vì thế mà đau lòng không…
Du Dịch đi đến, vỗ vai nhóc con “Đừng suy nghĩ nhiều, ngoan.”
“Nhưng…”
“Có lẽ mẹ của em đang cùng một chỗ với người bà yêu.” Du Dịch nhìn Quý Trạch An rũ mắt xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Quý Trạch An ngẩn người, liếc nhìn Du Dịch. Cậu nghĩ anh biết một chút gì đó nhưng cuối cùng cũng không hỏi thành lời. Cậu chỉ cười nhàn nhạt, ánh mắt đau thương không còn dày như vừa rồi nữa “Anh nói đúng, đối với bà mà nói có lẽ đó là hạnh phúc. Bà có nói bà thích một người…”
Mẹ của cậu vẫn là một người phụ nữ theo đuổi lãng mạn…
Quý Trạch An bị tiếng chuông điện thoại di động kêu không ngừng đánh thức dậy.
(╬ ̄ 皿  ̄) 凸 Tui còn chưa ngủ no. Có thể đừng để rung lớn nhất khiến tui bị đánh thức không? Còn là nghỉ hè thật sao! Có biết ngủ nướng là cái gì không? Hừ! Không có giấc ngủ tu bổ sắc đẹp, tui lại nóng rần lên thì làm sao! Chẳng nhẽ không biết tui cũng cần nghỉ ngơi hay sao!
Cậu mở điện thoại di động. Chờ dòng chữ oán trách biến mất thì cậu mới nhìn thấy hóa ra cậu nhận được tin nhắn. Nhìn mới biết là Vệ Lăng – người sống rất quy luật, không ngủ giờ này – định rủ cậu ra ngoài chơi.
Quý Trạch An vừa cầm điện thoại nhắn tin trả lời vừa mặc áo ngủ. Cậu ngửi thấy mùi thơm, đi ra phòng khách tìm Du Dịch.
“Đói bụng không?” Du Dịch vẫn chưa quên ngày hôm qua nhóc con không ăn cơm chiều đã đi ngủ.
Quý Trạch An sờ bụng, nhìn anh cười cười, gật đầu nói: “Dạ, rất đói, rất đói.”
Lâu lắm rồi Quý Trạch An không chịu đói cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là “một ngày không ăn đói đến phát hoảng”.
_ Hết chương _