- Chị xin lỗi, xin lỗi…
- Con kia, điên à! Dậy ngay, dậy!
Trong khi tôi mải khóc lóc trong đau khổ vì sự đáng thương của em hoa cúc bé bỏng xinh đẹp thì tiếng gầm của mụ phù thủy Linh Tinh Tinh vang lên dọa tôi sợ hết hồn mà… tỉnh giấc. Nhìn dáo dác khắp căn phòng, trước mắt tôi là bản mặt của con Linh đang được phóng đại hết cỡ.
- Á á á á! Cậu, cậu định làm gì? Tớ thủ thân như ngọc đấy nhá. Có phải cậu thấy tớ ngủ xinh đẹp quá nên là…
- Cô nương ơi, cô bị điên à? Tôi chỉ có gọi cô dậy thôi, điện thoại cô kêu om tỏi nãy giờ.
- À à.
Tên nào dám phá mộng đẹp của ta với anh chàng polime chứ? Mà tôi thấy anh chàng polime đó quen lắm, nhưng chẳng nhớ ra đấy là ai nữa rồi.
- Alo!
- Tôi Phong đây.
Hử?
- À à, có việc gì không?
- Mấy hôm trước cô có cho ai mượn máy hay mượn sim gì không đấy?
Nhớ rồi, chính hắn, chính tên này là ngyên nhân cho sự tai nạn vô cùng thương tiếc của tôi đây mà. Nhớ lại cái câu chuyện vô cùng li kì đó mà lòng tôi đau như cắt.
- Không có, sao không?
- Sao có con điên nào nghe máy hôm đấy vậy?
What? Dám bảo tôi là con điên á, tên này hôm nay uống phải thuốc liều à?
- Không biết!
- Thôi được rồi, cô đang ở đâu đấy?
- Thiên Đường, tôi đang ngồi uống trà với Thượng Đế.
Nói xong câu nói đầy tính chất “ tầng mây” đó tôi đầy lòng nhân ái mà tắt máy luôn không cần suy nghĩ. Cái gì chứ, tôi phải đổi ngay cái sim điện thoại khác mới được, lại tốn tiền mua sim điện thoại.
Cuối cùng thì cái ngày mà gọi là “ngày chào mừng bông hoa cúc đã nở” cũng đến. Nói là cái tiệc mừng gì đó nhưng chính xác thì nó là một cái dạ hội nhưng mỗi tội có một điều kì quái là… quy định rằng tất cả những người đến dự đều phải mặc đồ cổ trang. What? Đùa nhau à? Đây là cái tiệc Cosplay à? Hay là cái tiệc mừng hoa cúc nở? Nhớ lại cái lúc mà tôi nhận được cái tin trời đánh đấy…
- Cậu bị điên à? Tự nhiên lại bày ra cái trò đấy để làm gì? Tớ không đi, không điiiiiiii!
- Thế bây giờ cậu muốn đi hay là muốn tớ gọi người đánh thuốc mê rồi vác đến đây?
- À à, không phải là tớ không muốn đi mà là do à ờ… À, kinh tế khó khăn, đúng rồi, kinh tế khó khăn nên là không có trang phục.
- Tưởng chuyện gì, tớ lo đâu vào đấy cả rồi, tớ chuẩn bị cho cậu trang phục rồi, cả người làm tóc, trang điểm, tất cả đều đủ rồi.
- À à, à đúng rồi, xe của tớ hỏng rồi, tớ không có gì để đi đến đấy được. Tiếc thật.
- Không sao! Tớ sẽ lái xe đến đón cậu mà, không cần phải lo.