- Alo alo! Không cần nhảy nhót gì nữa đâu, tắt hết nhạc đê, mọi người tìm ghế ngồi đê. Hai cái người đang ôm vai bá cổ nhau nhảy nhót cũng buông nhau ra mỗi người một ngả mà tìm ghế ngồi đê, không được ngồi gần nhau đâu đấy, hôm nay là sinh nhật tôi đấy!
Đúng là cái tên “sóng thần” dở dở ương ương, tự bày ra cái trò khiêu vũ vớ va vớ vẩn này xong người ta đang nhảy thì lại bảo không được nhảy nữa, chắc tên này lập kỷ lục Guinness về số lần trúng gió trong đời luôn quá, người đâu mà cứ chốc chốc lại phát điên. Mà nói bình thường thôi là được rồi, còn phải chạy lên lấy cái loa xuống hét thẳng vào tai tôi, thủng màng nhĩ mất.
- Alo alo, Hoàng Minh Châu, chỗ của cô ở cạnh chỗ tôi, cô mà không ngồi đấy tôi cho người đến đốt nhà cô, alo alo!
Ngồi cạnh thì ngồi cạnh, nói bình thường không được hay sao mà cứ dí cái loa vào tai tôi hả? Sau khi tra tấn lỗ tai tôi xong, hắn mới bình thường mà đứng lên cái bục cao cao to to, mô phỏng cái sân khấu, cầm cái micro lên rồi hít hơi như rồng chuẩn bị khè lửa.
- Sau đây là một tiết mục quen thuộc ở mỗi bữa tiệc sinh nhật, hát chúc mừng sinh nhật, tôi tự hỏi không biết có quý cô bào muốn lên đây hát mừng sinh nhật tôi không?
Và ngày sau đó là hàng trăm tiếng lao xao vang lên.
- Em!
- Em!
- Em!
Cái bữa tiệc dở hơi này khi nào mới chấm dứt chứ? Sau một hồi các cô gái diễm lệ ở đây lườm nguýt nhau tranh dành cái micro thì cuối cùng một cô nhìn có vẻ đanh đá nhất đám kiêu hãnh làm dáng con đà điểu mà bước lên cái bục là cất giọng hát. Tôi phải nói thật một điều rằng nghe sét đánh còn thấy hay hơn nữa.
- Cảm ơn tiểu thư đã hát tặng cho tôi một bài ca tràn đầy ý nghĩa, chúng ta hãy cùng nhau cắt bánh sinh nhật thôi nào!
Một bài ca tràn đầy ý nghĩa? Chắc gì đã hiểu cái bài đấy nói gì mà ý với chẳng nghĩa. Cùng nhau cắt bánh sinh nhật? Chỉ thấy có một đám gười hầu đi ra cắt rồi đưa cho mọi người. Cái bánh sinh nhật cũng rất là vĩ đại, cho cả gần trăm người ăn mà, không to sao được, cái bánh vẽ cái mặt hắn nhìn cũng giống phết, ở chỗ cuối cuối có ba cái chữ được viết bằng socola “Trần Lam Phong”. Và ngay khi tôi nhận được miếng bánh của mình thì suýt nữa té lăn đùng ngã ngửa ra vì đó là miếng bánh ghi một chữ “Phong” to đùng, tôi không muốn miếng bánh này, hu hu hu.
- À bạn ơi, bạn có thể đổi cho mình miếng bánh đó được không?
Cô bạn xinh xắn ngồi kế bên tôi hình như cái vẻ rất muốn cái chữ “Phong” được viết rất rồng bay phượng múa này thì phải, không sao, nhìn cô bạn này tôi rất là có cảm tình nha.
- Tất nhiên là được rồi!
Và ngay khi tôi vừa định đưa cho cô bạn xinh xắn đó miếng bánh kia thì cái tên lắm chuyện kia lại cầm cái loa lên chen miệng vào.
- Hoàng Minh Châu! Cô mà dám đổi tôi chặt gãy tay cô!
Lần này tôi sẽ quyết tử vì tổ quốc quyết sinh!
- Tôi đổi bánh cho người đẹp thì có gì là sai trái chứ hả?
Và ngay sau câu nói đối đáp lại đó, cô bạn bên cạnh tôi hai mà hồng hồng lên, cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Aaaa, lại muốn véo má rồi. Kiềm chế, mặc kệ cái tên trời đánh đấy, tôi ngang nhiên đưa cho cô bạn miếng bánh đó rồi ngồi vắt chéo chân ra vẻ thách thức, và mọi người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. What? Có gì kì lạ chứ hả?
- Anh ấy… có vẻ…
Hình như cô bạn bên cạnh tôi lo lắng cái quái gì cho tên đó thì phải.
- Kệ tên đó đi, có khi được bạn nhận miếng bánh đó là niềm hạnh phúc của hắn đấy!
Mặt cô nàng đã đỏ nay còn đỏ hơn. Dễ thương quá đi mất thôi, cái má, cái má, ôi ôi. Châu, kiềm chế đi Châu.
- Bạn rất thân với anh Phong à? Mình thấy hai người rất thân thiết.
- À, cũng không hẳn, tôi học cùng lớp hắn.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Vậy thôi!
- Vậy còn với anh Quân…
- E hèm, hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?