Phần :
Tề Khang có một bí mật, chính là hắn thích em trai của bạn mình.
Đúng là khi so sánh với bạn bè xung quanh hắn, Đàm Dung chẳng có chút nổi bật nào nhưng sự thật là hắn vẫn thích cậu.
Thích bộ dạng cậu nghiêm túc ăn thứ gì đó, thích nhìn cậu vẽ tranh, thích khi cậu đứng trước mặt mình nhu thuận, ngoan ngoãn, thích sự săn sóc của cậu, thích cậu ngây người ngốc ngốc ở một chỗ, thích đôi mắt cong cong mỗi khi cậu vui vẻ…
Tề Khang thích Đàm Dung, thích từ rất lâu rồi.
Khi đó mỗi lần đi chơi, Đàm Tông đều sẽ dẫn theo Đàm Dung. Ban đầu họ còn có chút không quen nhưng dần dần cũng thích ứng.
Mà Tề Khang cũng bất tri bất giác thích Đàm Dung nhưng hắn không dám mở miệng, hắn sợ dọa Đàm Dung bỏ chạy, vì vậy chuyện này vẫn luôn kéo dài, thẳng tới khi nghe tin Đàm Dung bị đánh gãy chân.
“Cậu như thế nào còn khẩn trương hơn người làm anh này vậy?”, Đàm Tông cười trêu chọc Tề Khang.
“Vì sao vậy?”
“Là vì em ấy nói mình thích đàn ông”, Tề Khang nghe xong ngây ngẩn cả người.
Đàm Dung thích đàn ông.
Nội tâm hắn mừng như điên, đợi lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể nói ra tâm ý của mình.
Nhưng ngay sau sự vui sướng lại là khủng hoảng.
Với tính cách của Đàm Dung, nếu đã quyết định xuất quỹ thì chắc chắn trong lòng cậu đã có người mình thích, người đó là ai chứ?
“Dù sao cũng không phải mày”, một thanh âm vang lên từ trong đầu.
Đúng vậy… Dù sao cũng không phải là mình…
Đàm Dung từ trước đến nay vẫn luôn giữ khoảng cách trong mối quan hệ của bọn họ, thậm chí còn có chút khách sáo không giống người đã quen biết từ lâu. Rõ ràng cậu có thể cùng người khác trò chuyện vui vẻ, vậy mà chỉ cần đối mặt với mình thì lập tức trầm mặc, thậm chí có đôi khi còn không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Hắn cảm thấy Đàm Dung ghét mình.
Hóa ra còn có chuyện còn đau lòng hơn so với việc người mình thích ghét mình, đó chính là khi biết người mình thích thích người khác.
Ngày đó, hắn say bí tỉ ngủ một giấc, đợi sau khi tỉnh lại thì lại tiếp tục thích Đàm Dung, chỉ là việc bày tỏ phải xếp vào một góc.
Không có biện pháp, thích một người lâu như vậy, không thể nói bỏ là có thể bỏ.
Hắn thích đi theo Đàm Tông, bởi vì như vậy hắn có thể nhìn thấy Đàm Dung nhiều hơn.
Nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, hắn đau lòng vô cùng, mà càng nhói lòng hơn khi nghĩ tới việc Đàm Dung đã có người mình thích.
Có một lần sau khi theo Đàm Tông đi thăm Đàm Dung, trên đường về hắn nhịn không được nhớ lại những mảng lớn nốt ứ thanh trên người Đàm Dung.
Hắn biết đây là do cha Đàm Dung đánh.
Chắc chắn là rất đau, nên khi xoay người Đàm Dung không nhịn được kêu lên.
Buổi tối hôm ấy, trong khi cả nhà đang vui vẻ nói đùa, hắn đột nhiên lên tiếng: “Con thích đàn ông.”
Mọi người cùng lúc dừng lại hết tất cả động tác, không khí càng ngày càng ngưng trọng.
Cho tới khi chị hai kêu “nha” một tiếng mới khiến không khí vui vẻ trở lại, cảm giác đè nén trong nháy mắt tan biến.
Nhìn sắc mặt của cha mẹ, hắn có chút không hiểu.
“Từ lâu đã biết tiểu tử em thích đàn ông”, chị hai đạm mạc nói.
“Đúng vậy!” Mẹ ở một bên tiếp lời: “Từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy con yêu đương bao giờ, đối với con gái cũng không thèm để ý tới.”
Chuyện Tề Khang xuất quỹ cứ như vậy trôi qua.
Hắn tưởng mình sẽ phải hứng chịu một hồi gió tanh mưa máu, kết quả lại là hoa thơm chim hót.
Hắn vốn nên vui vẻ nhưng trong lòng lại càng thêm khổ sở.
Hắn cảm thấy đau lòng thay cho Đàm Dung, vì sao cùng là xuất quỹ, Đàm Dung lại phải chịu khổ như vậy, tại sao chứ?
Sau khi Đàm Dung xuất viện, Đàm Tông vẫn thường xuyên dẫn theo cậu đi tới các buổi tụ hội, mỗi lần Tề Khang đều nhân lúc người khác không chú ý tham lam nhìn ngắm Đàm Dung.
Chỉ cần nhìn thấy cậu là được rồi, hắn nói với chính mình.
Bởi vì mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn…
Mấy ngày sau Đàm Tông phải đi công tác nên Tề Khang “hảo tâm” đảm nhận công việc đưa đồ cho Đàm Dung.
Đi tới địa chỉ Đàm Tông đưa cho mình, Tề Khang không biết hôm nay mình đã chỉnh lại quần áo bao nhiêu lần. Hắn hít vào một hơi rồi mới bấm chuông cửa. Cánh cửa mở ra, lộ ra thân hình của Đàm Dung.
Đối phương mở to hai mắt nhìn hắn, tựa hồ rất kinh ngạc.
“Đàm Tông đi công tác rồi, tôi thay cậu ấy đưa đồ tới cho em.”
Sau khi nhận đồ, Đàm Dung lập tức nói cảm ơn nhưng sau đó hai người đều lúng túng không biết nói gì, không khí yên lặng đến xấu hổ. Ngay lúc Tề Khang định về thì nghe thấy Đàm Dung nhỏ giọng nói: “Anh có muốn… vào trong không?”
Ánh mắt Tề Khang sáng lên, nội tâm kích động nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, “Được.”
Cho là mình đồng ý quá nhanh, âm điệu quá nhẹ nhàng nên hắn cảm thấy ảo não vô cùng, sợ mình lộ ra suy nghĩ thật trong lòng. Tề Khang đỏ mặt cúi đầu đi theo Đàm Dung vào phòng.
Vì vậy hắn thấy được hai lỗ tai ngày càng đỏ của Đàm Dung.
Hết phần .