-Ôi phật tổ ơi, ngài đang ở đâu? Cứu con với _nó nói khi vừ đi vào nhà ma
Vũ cười
-Phật tổ bận lắm, phải giải quyết nhiều việc và phải nghe lời thỉnh cầu của hơn bà mẹ trong ngày cầu cho con của họ. Cậu nghĩ phật tổ có thể giúp được cậu sao?
-Thế thì thánh Ala vậy. Ngài đang làm gì không biết, hãy nghe lời thỉnh cầu của tui
-Cậu ko biết thánh Ala là vị thánh bận rộn nhất TRung Đông đang bất ổn hả?
-Hừ, chết tiệt…
Bốp bốp binh binh hự hự…….lũ ma bị đánh cho tơi tả. và vì bỏ chạy lên nó bị lạc
-Tên gà đáng chết tỉ lần, dám lôi mình vào đây
Nó bức xúc, đi loanh quanh tìn đường ra. Bỗng nó thấy con ma chạy ngang qua
-Ê cu, cho hỏi đi đường nào ra khỏi đây?
Tên ma giả đó nhìn thấy nó thì chạy biến ko dám ngoảnh mặt lại
-Tên kia, sao chạy nhanh dữ vậy? Nhìn thấy ta như nhìn thấy ma í, hả,_nó bực mình, tên đó nhìn thấy nó là bỏ chạy luôn (chả chạy à, ko thì bị ăn đập tiếp hả, hắn đâu có ngu) ….-A ma ma…..ôi mẹ ơi ma…..aaaaaaaaaa_nó nhớ lại từ mình vừa nói, ma ma, nó sợ quá, bỏ chạy
Aaaaaaaaaaaaaa
Tiếng la hét của nó làm mọi người kinh ngạc, trẻ con khóc toáng lên. Còn người làm ra cái nhà ma này thì sung sướng đỡ mất tiền thuê loa làm giả tiếng mà.
Nó chạy, chạy cho đến khi thấm mệt.Lôi chiếc điện thoại của mình ra định gọi nhưng ko có sóng, nó đành lấy điện thoại làm đèn bin, vì vừa nãy mải chạy nên đã vứt cái đèn ở chỗ nào ko biết. Cuối cùng cũng túm được con ma để hỏi
-Cho-ta-biết-đường-ra-ở-đâu? _nó gằn từng chữ, vừa mệt vừa sợ nên thế.
Mặt nó ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt đỏ lên vì giận, khuôn mặt trắng vì có đèn điện thoại soi lên
-Ma…ma…nữ…tha cho em…em em ko có tội tình ì_tên ma đó sợ mất mật tưởng đang gặp phải ma thật “mình thề mình ko làm cái trò dọa ma này nữa, hic, hôm lại còn gặp ma thật”
Nó mất kiên nhẫn, hỏi lại
-RỐT CUỘC ĐI NHƯ THẾ NÀO ĐỂ RA…HỬ?
-Dạ..dạ..đi thẳng…đập mặt vào tường…rẽ trái …xuyên thủng là tới..ạ
-Mi đùa ta hả tên !
Nó hét vào mặt tên ma, hắn sợ nhũn người thế là ngất sỉu tại trận.
Còn Vũ, cậu biết nó ở đâu nhưng lại ko ra đi cùng nó mà cứ đi đằng sau xem rồi cười
-Woa, phản ứng thật là pro, mấy chú nhóc đáng thương sao lại phát hiện ra cái sự thật phũ phàng ko thể chấp nhận như thế này được cơ chứ _Vũ lắc đầu
Rẽ trái…đi thẳng…rẽ phải….
Cuối cùng cũng ra được, nhưng trông nó còn phờ phạc hơn VŨ vừa nãy rất nhiều
Vừa ra đến cửa thì Vũ đã đứng đó cười ngiêng ngả
-Ha ha, nhìn cậu có thể coi là trong những sinh vật hiếm có khó tìm, và đang bị tuyệt chủng gần hết rồi ha ha
-Cậu…đúng là đồ óc hẹp!_nó lừ mắt nhìn Vũ đang cười sằng sặc như thằng điên –vào quán kem
người đi vào quán kem, mọi người nhìn hết về chỗ nó
-Con nhỏ kia may thật, được đi cùng vs người đẹp trai như thế kia
….
-Ha ha cậu thấy chưa, được đi cùng tôi là vinh dự lớn đó ha ha
-Ưm, lớn, lớn đến nỗi mong cho nó đè chết cậu luôn đi, cái con gà hôi hay tự sướng
-Cậu…_thường thì Vũ là người bị thua trong mấy cái vụ tranh cãi này, mặc dù mình nắm thế thượng phong trc
Cả ngồi vào bàn ăn kem.
-Uống gì? _Vũ hỏi
-Cà phê
-Không, cô ca là thức uống ko được bán ở tiểu học vì nó có thể gây béo phì, vì vậy, tốt nhất cậu nên uống cô ca
Sặc……..khác trong quán phụt ra cả lũ, mọi nhìn về phía nó và Vũ
Nó che mặt, tên chết toi.
-Quản lí, quản lí, làm gì đi, khách của chúng ta bỏ đi kìa _cô nhân viên giục quản lí
-Thằng nhãi ranh cố tình phá hoại chuyện làm ăn của chúng ta trong ngày hôm nay đây mà, hừ _quản lí tức giận, nhìn về phía tụi nó
Còn Vũ dường như chẳng hề hấn gì, vẫn cứ nói bình thường
-Nè, thế rốt cuộc cậu định đi đâu mà lôi người bận rộn như tôi đi thế hả?
-Tôi hiểu tâm trạng của cậu (ý là hiểu cái tâm trạng bị gọi dậy sớm)
-Cậu cũng thế à? (đang tưởng tượng bà này vì mê ổng quá, nên muốn đi choi cùng). Nếu ko thì cậu hiểu cái gì?
-Có quan trọng ko?
-Quan trọng chứ!
-Vậy…thì cứ ở đó mà suy nghi đi
-Này, cậu muốn chết hả?
Vy chợt quệt kem lên mặt Vũ
-Con nhỏ khùng này, nghe vẻ muốn chết thật rồi _cậu lấy cả cố kem úp vào mặt nó –Đắp kem vào, nhìn cậu xinh hơn khối
-Tên gà hôi. Đứng lại_ nó đuổi theo đánh cậu
-Hô hô còn lâu mới bắt được tôi
-Đứng lại…
Nó bống chợt nhớ điều gì đó, nhưng vì đâu đầu nên chẳng muốn nhớ nữa. NÓ dừng lại mua kem bong rồi vừa đi vừa ăn
-Đúng là trẻ con, cứ thích ăn những đồ như thế _Vũ cũng đã dừng lại, mỉa mai nó
-Ăn ko? _nó chìa que trước mặt cậu
-Tôi mị phải ăn những thứ như thế này á?
-Ko ăn thì thôi
-Tất nhiên rồi, những thứ quá mất vệ sinh hừ, mời cũng ko them
-Xì..
Nhưng đi được đoạn thì cậu thấy ai cũng ăn cái thứ trắng trắng này (nói thật là bố này đã bao giờ ăn đâu)
-Đưa đây_cậu giằng que kem từ tay nó
-Làm cái gì đấy hử? Con gà này
-Làm gì là làm gì, nghịc chứ làm gì. Cậu cho rồi thì ai cho đòi lại
-Thế ai bảo ko ăn, ai bảo mất vệ sinh
-Ai, đứa nào bảo thế
-Tức quá, nói chuyện với những người thiếu I ốt thì thường như thế này
……..
Đã tháng trôi qua, nó làm ở nhà Vũ được tháng và cũng đã đến lúc nó phải đi thi học sinh giỏi cùng Tuấn
- em đã chuẩn bị sẵng sàng chưa, hì hì, các em nhất định sẽ làm tốt
-Thầy à…_nó lên tiếng
-Hử? Trò có việc gì sao? _thầy tỏ vẻ vô cung vui mừng khi được học trò hỏi
-…Nói nhiều cũng là loại bệnh. Nó ko trầm trọng như dồ dại nhưng nó cũng ko kém phần nguy hiểm đâu ạ
Thầy tím mặt, nó cười ha hả, còn Tuấn cười mỉm
….
Nó và Tuấn vào phong thi. Đề dễ
‘đề này mà ko làm được thì chết đi cho rảnh cuộc đời” nó nghĩ thầm
Chỉ cần khoảng ’ là nó và Tuấn là xong đề thi của ’. Và chắc chắn là hoàn toàn đúng
…
Lúc về
-Đi vào quán chơi đê, thi xong rồi _nó khều tay Tuấn và mọi người
Hầu hết ai cũng đồng ý, trừ Tuấn, cậu ko thích đi cùng mọi người
-KO đi hả? Thế thôi mình cũng chả đi nữa, đi cùng thầy cô làm cái qoái gì, toàn nghe khen thôi, chán! Thôi mang cái bằng khen về cho ba ba chơi còn hơn _nó chán nản nói
Nó cầm bằng khen đi qua đường. Bỗng chiếc xe lao tới…
Bíp…bíp…bíp..lại là tiếng xe cứu thương, nó lại đâu đầu, những kí ức ngày xưa hiện về, nhưng mờ ảo quá, nó nhìn ko ro nữa
Tai nạn….bị tai nạn…