Chạy theo cậu, giờ chả có việc gì làm ngoài chuyện này cả. Nhưng đang đi thì nó bỗng thấy dáng người rất quen đi qua. Dáng cao, cái người mà nó không thể quên, cho dù có hoá thành tro.Nó đứng lại nhìn người đó, và hắn cũng quay lại nhìn nó.
Khác…khác quá…quá khác…nhưng mà nó vẫn có thể nhận ra.
Là Tưởng, cậu ta đã làm gì từ cái bữa tiệc ở nhà tổng thống? Mất tích? con người như cậu ta mà cũng có lúc biến mất không tung tích sao?
Sau bữa tiệc hôm đó, cậu đã thực sự biến khỏi tầm mắt nó mà không có bất cứ dấu vết nào? Tại sao?
GIỜ cậu ta rất khác. Khuôn mặt không còn như xưa mà dài và góc cạnh hơn nhiều. Đôi mắt không còn mí mà là mí….cậu đã thay đổi.
Nó đang nhìn chằm chằm vào Tưởng, nó thực sự đã quên mất sự tồn tại cũng như vết thương cậu gây cho nó trong suốt thời gian qua. Thật vui vì điều đó. Nhưng giờ nhìn cậu ta tiều tuỵ thế này, bỗng lòng nó lại dao động, dù chỉ chút thôi. Tình cảm trong lòng con người không thể nói từ bỏ là có thể bỏ. Nó là thứ rất mơ hồ, tuy có thể chạm đến nhưng có rất ít người đạt đến đỉnh cao của sự hy sinh. MỐi tình đầu, thường gọi là mối tình khắc cốt ghi tâm. Có thể quên, có thể bỏ thứ tình cảm đó trong góc khuất nào đó nhưng khi đã nhớ lại, khi bỗng tìm thấy nó ở đâu đó thì chắc hẳn ai cũng có thể dao động. Nó bây giờ không còn tim đập thình thịch, tay chân luống cuống khi gặp Tưởng, nhưng hình ảnh cậu vẫn còn chút trong lòng nó.
Nó nhìn Tưởng, cứ tưởng cậu ta cũng nhìn mình nhưng cậu ta không nhìn nó mà nhìn Vũ, nhìn bằng ánh mắt căm thù.
-này, cậu đã rùa rồi còn không mau chạy theo tôi, lạc giờ đấy _Vũ quay xuống, thấy nó cứ dừng lại lên gọi
-Hừ, cái đồ tự sướng, biết rồi.
Vũ dẫn nó đến nơi khá vắng vẻ, hình như là khu rừng nào đó (lắm cây là nó gọi là rừng)
Hiện giờ ở địa bàn của Tuấn
-Này, thư của nhỏ Thiên Thần đấy, cậu đọc đi _Tường để lá thư lên bàn Tuấn. Tấm thiệp rất đặc biệt. Nó màu trắng, không đục như màu của giấy mà nó trong hơn. Ở mặt của tấm thiệp có hiện lên đôi cánh, màu đen, cánh gắn liền với thiệp nhưng khi nhìn lại thấy đôi cánh nằm ngoài. Có chữ : Angel màu đỏ, nằm phía dưới đôi cánh. Đằng sau tấm thiệp có hình đầu lâu cũng màu đen. NHìn bề ngoài, tấm thiệp được làm rất công phu. Tuấn bất giác mỉm cười, chả biết có nọi dung gì nhưng tự dưng cậu lại thấy vui khi nó làm vậy.
Mở tấm thiệp ra, những dòng chữ màu đỏ hiện lên. Không phải chữ viết tay mà là loại chữ viết sẵn, mình chỉ cần bóc lớp băng dính mặt đăng sau nó ra là có thể dùng. Cậu đọc nó
From : Ac Quy
….đại loại là muốn gặp mặt, nói chuyện…..
By : Thien Than
Ha Noi, //,…
-Đi gặp đi, rồi giải quyết luôn thể, tìm công bằng cho anh em đã chết _Trường cứ lải nhải bên tai cậu
Ở rừng, nơi nó và Vũ đang đi
-Sao cao thế này? _nó hỏi khi Vũ đi lên đằng trên núi, cứ leo. Leo mãi
-Cao vì nó không thấp!
-Thế bao giờ mới đến?
-Sắp!
-Cái tên kia! Rốt cuộc là định đi đâu? Hay định mang tôi lên núi, đào cái hố rồi ném xuống đó, hử, hử, hử? _nó túm vào áo Vũ để đi lên
-được thế thì còn gì bằng. Cậu mà chết nơi rừng rú này thì khỏi tiền lương tháng này thôi. Tôi mong còn không được. _Vũ chẳng những đốp lại mà còn không thèm nhìn nó, kệ cho nó bám áo đi lên (khổ, nó bám áo, ngại, không dám quay xuống í mà, kiêu cái nỗi gì)
-Tên vô nhân tính, keo kiệt, …._nó nói cả tràng, không cần nghỉ lấy không khí
-Thế cậu định thế nào hả? Có đi hay không đây? _Trường giục khi thấy Tuấn không có phản ứng gì
-THế cậu bảo có nên đi hay không? _nhìn Trường, đây là lần đầu cậu phân vân, và phải hỏi đến người khác. Khuôn mặt đăm chiêu, nhưng ánh mắt ánh lên chút niềm vui
-Tất nhiên là có đi rồi. Cậu không thể để cho người khác xem thường bang chúng ta được. Nếu có war thì mọi người luôn ủng hộ
-War? _Tuấn hỏi, cậu dường như giờ mới trở về hiện thực, nãy giờ chỉ nghĩ đến niềm vui, chưa bao giờ cậu bị lú lẫn như thế này.
-Thế không nhớ chuyện năm trước hả? _Trường nhìn Tuấn, cậu ta thấy Tuấn hình như đã thay đổi
…
“ năm trước. Lẽ ra có đến bang lớn (trong đó Tưởng cũng có chức cao trong bang)
Cái hôm chia tay tưởng,, nó bị shock nặng, tinh thần không được ổn định. Thế là đi gây chuyện với bang của tưởng (cậu ta không biết nó là người của Thiên thần TT)
Chém…giết…
Nó sẵn sang giải quyết ai cản đường mình
-Có chuyện gì vậy? Sao ở ngoài kia ồn ào thế? _ tên đại ca hỏi
-Thiên thần bỗng dở chứng đánh vào đây ạ _tên đàn em hốt hoảng
-Cái gì? Láo thật! Gọi tất cả an hem tới giải quyết đi. Lũ…
Tưởng đến khi không khí đang náo loạn, đâu đâu cũng thấy đánh nhau.
-Có chuyện gì vậy? _cậu ta chạy vào
-Đại…đại ca..chết rồi!
-Cái gì?
-Thiên thần bỗng dẫn người tới đánh bất ngờ. Không trụ được, chết rồi
-Thiên thần..!
Trog đêm, bang lớn bị tiêu diệt
Ngay ngày hôm sau, chưa rõ chuyền gì xảy ra thì vài bang khác đến định chiếm địa bàn.
Nhưng không để chúng có cơ hội, nó cũng đến.
Lại hỗn chiến…
Tưởng thấy vậy thì không có ngu mà xông vào, nên rút sớm.
….chỉ trong vòng ngày đên, bang lớn bị tiêu diệt…mọi quyền lợi đều thuộc vào tay thiên thần.
Thấy vậy Ác Quỷ và JJ cũng không thể đứng yên nhìn nó bành chướng địa bàn. Cũng ra tay, thủ tiêu mấy bang còn lại.
….còn lại bang…lớn nhất…mạnh nhất…
Lúc đấy đã lớn chuyện, cảnh sát nhảy vào điều tra. Dư luận xôn xao. phen hú hồn với mọi người đặc biệt với nhưng người trong thế giới đêm, hội đua xe, những câu lạc bộ, sàn nhảy, quán bar…
Cũng vì lớn chuyện nên nó mới ra nước ngoài.
Tiền…địa vị xã hội…đã bịt miệng mọi người.
Chuyện lắng xuống.”
Tuấn đang suy nghĩ vè cái quá khứ ấy. Liệu, nó có xảy ra lần nữa?
…
-Đến rồi! _Vũ ngửa cổ lên trời, nhìn trời, thấy vậy, nó cũng làm theo.
-Thật thoải mái!
Những đám mây bồng bềnh trôi trên nền trời xanh.lắm lúc xô vào nhau tạo thành những hình thù rất hay. Nắng chiếu xuống nhưng không thể chạm vào nó bởi ở đâycó quá nhiều cây. Tiếng chim hót, tiếng nước chảy. Không khí trong lành, quả không hổ cả chuyến đi của nó.
-cậu biết sao tôi dẫn cậu đến đây không? _Vũ tỏ vẻ bí hiểm
-Biết bằng niềm tin à?
………..
-Thế nào rồi? Có chuyện gì chưa?
-Hôm nay Thiên Thần gửi thư thách chiến rồi ạ (thiệp gặp mặt chứ không phải thư thách chiến, thằng cu ngu ngốc à)
-Uây, vậy sao? Sắp oánh nhau to rồi. Thế chúng ta có phải làm gì không đại ca? _tên đó quay sang hỏi tên
-ha, ….làm gì sao?… ha ha…không phải làm gì, cứ ngồi xem cái đã. Chắc chắn sẽ có chuyện hay mà.
Tên đó cười. con người nham hiểm, mắt mí, khuôn mặt góc cạnh..còn ai khác ngoài Tưởng.
Thực ra sau bữa tiệc ở phủ tổng thống, cậu ta đã b ị đánh cho không lết nổi thân về nhà. Phải trốn ra nước ngoài, rồi phẫu thuật thẩm mĩ.
Và người làm cho Tưởng ra nông nỗi ấy là Thành. Thành nghe có người làm phiền nó, thế là đi điều tra, biết là Tưởng, nên định cho hắn đi gặp các cụ luôn
-mày có tránh xa Vy ra không? _Thành gằn giọng, ánh mắt đáng sợ nhìn Tưởng
-mày, là cái thá gì? _Tưởng không biết, lên mặt
Thành nhếch môi rồi lườm hắn
-Hôm nay mày chết rồi. KHỎi nói nhiều! _cậu đá cho Tưởng ngã lăn ra rồi đấm vào mặt. Tuy hắn có đánh lại nhưng làm sao có thể làm khó Thành. Dám động vào con thú đáng sợ như cậu thì làm sao có thể yên. Cậu đánh, cậu giẫm đạp làm Tưởng máu me đầy mình.
Cuối cùng game over bằng cú giẫm vào ngực
-Xuống âm phủ mà kiện JJ bọn tao, ha ha
Nhưng ai ngờ, số hắn lớn,chưa chết
Vì vậy là chỉ cần nhăc đến Vũ Thành JJ là hắn giận, căm phẫn
…….
-Gà gì mà cũng có lúc tương tư hả? _nó trề môi chế diễu Vũ
-Đây là (Vũ chỉ vào gò đất nhô lê, có cả hoa bên cạnh) người con gái đầu tiên trong mắt tôi
-hả? _nó hơi bất ngờ. Cái loại người thay người yêu như thay bi tất ấy mà lại nhớ mối tình đầu. CHuyện lạ có thật
-Hồi t…_Vũ đang hồi tưởng, kể lại. Nhưng lại bị nó phá vỡ cái không khí trừu tượng, hướng về quá khứ ấy bằng tiến cười hô hố
- Hô hô hô…cậu nói cậu yêu lúc tao hả? cái đò chăng hoa, ha ha ha
-Lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi ngỡ ngàng. Cô bé ấy quá xinh đẹp. Đặc biệt rất cá tính, tôi thích
(Tuấn : Tôi thích cái vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy, thích nụ cười như nắng ban mai của cô ấy, thích cái dáng bé bé, nhỏ nhỏ, xinh xinh của cô ấy, và đặc biệt là cách cô ấy năng niu những con vật né nhỏ =) yêu động vật)
Vũ bỗng lấy trong túi ra tấm hình, đứa bé, thật dễ thương.
-tôi đĩnh sẽ tìm cô ấy,sẽ cưới cô ấy nhưng tôi đã thay đổi rồi. Tôi đã thích…_đang định nói thì nó cướp tấm ảnh trong tay cậu
-Ơ, nhìn quen quen (chính mày đoá)_nó ngắm ngía tấm hình và chắc là mình đã thấy ở đâu.
Thứ nhất :nó không thích chụp ảnh (do sợ ma có trong ảnh)
Thứ : hồi nó bị xe đâm, mất trí nhớ, bác sĩ có bảo nếu là quá khú không tốt đẹp thì không nên cho nó thấy bất cứ cái gì làm nó nhớ lại. Và bố mẹ nó đã giấu hết hình của nó hồi đấy.
-Nhìn quen quen nhưng hình như chưa gặp bao giờ ! _nó vuốt cằm rồi phán
-Giả đây! Quen cái gì. Làm sao mà cậu quen được! _Vũ giằng lại rồi nhét vào túi
-Hừ,c hả có gì hot! _nó khoanh tay lại, vẻ bất cần
-Có, sít đấy, hot không?
-Cậu….cậu đi mà hot sít với bạn gái của cậu đi!
-Hô hô, ghen hả? _Vũ tiến sát vào mặt nó, cúi đầu, nhìn lên từng biểu hiện trên khuôn mặt
-này, đui thì có giờ thôi chứ, cứ đui hoài là không ổn đâu! _nó hậm hục rồi quay đi
-Á….nó bị trượt chân
-Cẩn thận (Vũ nắm tay nó, kéo lên)…đi đứng phải cẩn thận chú, cứ khiến người khác phải lo
-Tôi mướn cậu lo hả? không phải tại cậu sao? Tự dưng lại đến cái nơi vượ ho gà gáy này.
-….
-….
=> cãi nhau
Lúc này, ở trường, giờ ra chơi, sân thượng
-Bực mình. Sao hôn nay cả cùng nghỉ là thế nào? _Trang cau có, giậm chân
-Hay bọn họ đi chung? _Phong
-Con nhỏ khốn kiếp! _cô ta gằn lên tức giận, tay đập vào lan can
-CẬu thôi đi! _Phong quát, vì Trang nói nó
-Cái gì?… Cậu dám bênh con nhỏ đó hả? _Trang trợn mắt
-Tôi cũng như cậu thôi, không muốn người họ ở cạnh nhau. Thế định làm gì?
-Hừ, tôi sẽ không để yên đâu!
“cướp đồ của ta mà còn muốn yên thân sao? Hừ, sẽ có ngày ta giết mày”