-Lớp trưởng báo cáo hôm nay vắng những bạn nào?
-Dạ lớp sĩ số , vắng ạ!
-Học sinh nào vậy?
-Trịnh Bảo Ngọc ạ!
Lời nó rõ ràng và rành mạch này khiến nó đang nằm gục xuống bàn phải nhổm dậy. Quay xuống chỗ Ngọc nhìn. Đúng, cô bé không ở đây? Nó đã đi cái nơi quái nào vậy?
Trần chừ lúc rồi nó cũng lôi điện thoại ra.
-Bố, Ngọc bệnh hả?
-Không, sáng nay nó vẫn đi học bình thường mà. Con sao vậy, lại có chuyện gì à?
-Không có gì, bố đừng lo.
-Ừ…à còn chuyện…
-Con bận rồi!
Nó cúp máy, phải, nó biết bố đang định nhắc đến chuyện gì, nhưng nó mệt lắm rồi, nó không muốn nghĩ đến cái vấn đề này thêm một giây phút nào nữa.
Lại quay xuống chỗ Ngọc nhìn lần nữa, trong lòng lo lắng như lửa đốt. Trần trừ, trần trừ…..nhưng rồi nó cũng đưa ra quyết định. Đứng dậy, chạy ra ngoài.
-Ơ, Vy, đi chơi đâu thế, t đi với _ tiếng của Quỳnh ở đằng sau.
_________________)o(_____________
-Thả tôi ra, thả tôi ra, các người sao bắt tôi vào đây chứ. Người đâu rồi………
-Yên lặng và xem đi!
Giọng người đàn ông ồm ồm.
Trong căn phòng khá rộng, tối, nhiều ghế quá. Đúng, Ngọc đang ở trong rạp chiếu phim nào đó. Tối quá.
Một buồng tối , nhiều hàng ghế, có nước uống, có bỏng ngô…..Đây chính là rạp chiếu phim.
Nguồn sáng duy nhất khiến Ngọc có thể nhìn thấy là cái màn hình tivi.
-Thả tôi ra, các người là ai tại sao lại bắt tôi? Thả ra!
Ngọc vùng vẫy, cô bé hất hết những cuốn tiểu thuyết trên ghế xuống. Toàn tiểu thuyết về gia đình, về tình cảm chị em cả….người bắt Ngọc có ý gì????
-NHÌN!
tiếng hét lớn từ màn hình tivi kia khiến cô bé giật mình. Ngước lên nhìn cái máy chiếu chết tiệt đó…..HÌnh ảnh của Vũ….
-Cô đã phạm sai lầm rất lớn có biết không? Cô không biết quý chị mình còn đổ oan cho cô ấy nữa. Tôi thực sự không biết nên nghĩ cô là loại người gì nữa. hãy thức tỉnh trước khi quá muộn! Please!
-Cậu bị đui à? Mau thả tôi ra. Tôi gọi cho cảnh sát đó. ĐIên!
-Xem hết bộ phim này đi đồ cứng đầu.
Hình ảnh của Vũ chợt biến mất và thay vào đó là bộ phim đen trắng về tình chị em, về gia đình.
___________________)o(_____________
“Cháy nhà! Cháy nhà! Cháy nhà!”
Chuông điện thoại reo khiến Vũ chợt tỉnh giấc.
-Cháy nhà thằng nào đếq?
-Điện…điện thoại của cậu reo….._ tk bạn bên cạnh run lên
-Cái gì, m bảo cháy nhà t sao? Muốn chết phải không?
Vũ đập bàn đứng dậy, Cô chủ nhiệm nuốt nước bọt, giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống.
-Là…là điện điện thoại, của, của e gieo đấy….
-Hả? Vậy à?….hơ ơ….không có gì đâu!
Cậu cười và vỗ vai thằng bên cạnh đang tím mặt và rồi ngồi xuống nghe điện thoại
-Alo, có chuyện gì?
-Dạ, thiếu gia định giải quyết con bé này như thế nào ạ?
-Nó la hét nhiều lắm đúng không?
-Dạ không ạ!
-Nó ném hết truyện mà t đã chọn đúng không?
-Dạ không ạ!
-Muốn chết à, cái gì cũng không thế hả?
-Dạ, tại con bé đó chẳng làm gì cả ạ ^^
-Cái gì? Rõ ràng là t nghe thấy nó ch-ửi bới mà!
-Thiếu gia vừa ngủ dậy phải không ạ?
-Ừ thì sao?
[email protected]@/…Dạ cô bé này không nói gì ạ. Ngồi đọc hết truyện rồi ngồi im xem phim thôi ạ. Vẻ mặt hơi sad!
-Có gì đặc biệt nữa không?
-Dạ, cô bé ăn hết phần bỏng và lon cô ca ạ.
-T.T….CÚT!
Vũ bức xúc dập máy “ Rõ ràng là thế mà, chẳng lẽ mình nằm mơ….hừ….” Lắc lắc đầu rồi cậu quay sang chỗ mọi người và giật mình.
-Ơ, Vy đâu rồi, mọi người đi đâu hết cả rồi??
-Dạ, ra ngoài từ nửa tiếng trước rồi ạ!
-Sao t không biết?
-Ngủ như con heo ấy mà giờ lại còn dở chứng! _ Tuấn xen vào, thở dài.
-Cậu nói ai đấy? Muốn chết hả?
-Ừ,…giỏi thì làm đi!
-Cậu ….. tím mặt…..! Có biết họ đi đâu không? tươi cười
-Có.
-ĐI đâu?
-Chơi..
_______________________)o(_______________
Trong lòng tức tối, đi xe lòng vòng quanh thành phố rồi đến nơi giữ Ngọc. Đường Hà Nội tấp nập thật, có ra đường, có học hỏi thì mới biết cuộc sống nó sôi động như thế nào. Vũ nhìn quanh mấy công viên gần đây, bao lần muốn đưa nó đến chơi. Cậu nhìn quanh mấy quán ăn, bao lần muốn được cùng nó vào. Cậu nhìn những đôi đang nắm tay nhau, thèm muốn biết bao.
Nhưng không sao, cậu luôn tin nó mà, luôn tin rằng nó sẽ về bên cậu mà. Cậu luôn tin như vậy….càng tin cậu càng ghét Ngọc hơn….
-Con bé sao rồi?
Vứt chùm chìa khoá xuống ghế, chân đặt lên bàn, lưng dựa vào ghế. Tay bật tivi xem thời sự.
-Dạ, vẫn ngồi xem phim ạ.
-Phim hết chưa?
-Dạ chưa ạ.
-Bao giờ hết
-Tầm ’ nữa ạ..
…………….
-Ơ cậu chủ lên tivi kìa!
-Hả?
-Ồ, là hôn ước của cậu chủ đó. Ông chủ đang úp mở về hôn sự của cậu ấm ấy mà, ha ha…
-Cái qoái gì thế? Ông già lại nói linh tinh gì thế không biết. Hừ.
…………………..
Đạp cửa đi vào phòng chiếu. Vũ vênh mặt nhìn bao quát căn phòng. Ngọc giật mình nhìn ra cậu.
-Cậu biết suy nghĩ hơn tôi tưởng đó. Ngồi im đọc hết truyện và xem hết phim…Rút ra được cái gì chưa?
-Có, được rất nhiều thứ. Cảm ơn cậu…..VỊ HÔN PHU…..
-CÁI GÌ???
________)o(_____________
Vũ cậu ngạc nhiên đến tột độ. Đang từ thế chủ động cậu bỗng biến thành thế bị động ngốc nghếch. Biến thành trò cười trước mặt Ngọc.
Vũ ngạc nhiên thì nó lo lắng, Tuấn thờ ơ thì Thành, V.Anh và Quỳnh đi theo cho rực rỡ.
-Cho người đi tìm đi, lục tung cái thành phố này cũng phải tìm ra con bé trước tối nay!
-Dạ, chị hai!
Quỳnh tiến lại gần nó, khẽ đặt tay lên vai con bạn. Biết, điều nó cần nhất bây giờ là sức mạnh,là sự động viên và tiếp sức của người thân.
-Mày đừng quan trọng hoá vấn đề. Biết đâu…..
-Ừ…._nó trả lời nhanh và thật chắc chắn. Lòng lo nhưng nó không muốn ai biết là mình lo.Nó là chị hai mà, là tấm gương mà…
________________)o(____________
Khuôn mặt nó phờ phạc hẳn đi. Nắng đã tắt trên những dãy nhà cao nhất thành phố. Trên con đường trở về nhà. cuộc sống nội thành vẫn tấp nập. Khẽ thở dài. Nó tiếp tục cuộc hành trình của mình.
-Trông m mệt mỏi lắm. Về nghỉ ngơi trước đi.
-Chúng m cứ về trước đi.
-M thật là … Quỳnh thở dài, bất lực thực sự bó tay với nó lúc này……Ơ…Vy Vy…máu, máu kìa….Q hoảng hốt…Ơ. vy, vy, tỉnh lại đi…
Trời tối dần, tối dần đến khi đèn đường được bật lên. Hôm nay không có sao mà cũng chẳng có trăng gì cả. Trời mùa hè mà tệ quá. Nhưng bù lại hôm nay có gió, gió mạnh. Nó tiếp tục thở dài.
-Ước gì gió có thể mang đi tất cả!
-Ước gì chứ. M đã ngất hơn h đồng hồ rồi đấy. T nói vs bác rằng m đi chơi vs t. Về liệu mà giải thích đi.
-Ừ
…………………….
Nó mệt mỏi lê những bước chân nặng trịch vào nhà. Sao doạnđường từ cổng vào trong nhà lại xa đến thế? Sao nó lại cảm thấy mệt mỏi thế này. Rõ ràng sáng nay nó vui mà….
-Tiểu thư đã về!
-ừ
…….
-Sao con về muộn thế?
-EM ĐÃ ĐI ĐÂU VẬY HẢ?
Nó trợn tròn mắt nhìn Ngọc, nhìn cái vẻ dung dung trước mặt. Với bao lo lắng, bao mệt mỏi hoá hoá ra Ngọc đang ở đây…
-Chị lo cho em à?
-Chị hỏi em đã đi đâu?
-Em xin lỗi. Hôm nay e có việc bận nên…không nói trước với chị được
-Thôi!
Nó xua tay và đi lên phòng, nhưng đang đi trên cầu thang thì nó đau đầu quá…ngã khuỵ xuống….đầu đập vào lan can…
-Vy…….Vy ….nó nghe loáng thoáng tiếng gọi tên mình
_______________)o(________________
Nhà Vũ.Phòng đọc sách
-Bố làm cái qoái gì liên quan đến hôn lễ của con nhe thế hả?
Vũ đập bàn, nhìn ông bằng cái ánh mắt không thể tha thứ được.
-Bố cũng đang có chuyện muốn hỏi con đây.
Khác hoàn toàn với Vũ, đứa con nóng nẩy, ông ôn tồn nói. Nhưng ánh mắt sắc, sắc đến mức như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu,
-Chuyện gì cơ?
-Cô bé sáng nay là ai?
-Không phải việc của bố. Bố bỏ ngay cái hôn ước kia đi trước khi con phá hoại nó,. Con đã hết kiên nhẫn rồi đấy.
-Đây không phải việc con có thể quyết định. Im lặng và đi về phòng nếu không muốn nói chuyện về con bé kia/
Ông hơi gằn giọng. Nhưng, lần này Vũ không hề sợ. Từ bé đến giờ, cậu sợ đủ rồi, quá đủ rồi…Ánh mắt căm phẫn, nhíu mày. Mái tóc đỏ rực rủ xuống trán. Cậu cắn môi, đôi môi hồng lên thật sinh động. Lúc tức giận cậu mới handsome làm sao .
-Bố để yên cho cậu ấy đi, nếu không thì đừng có trách con!
Ông tức giận lấy tay xoa thái dương.
-Về phòng, t không dạy m hỗn như thế!
-Đúng, bố không dạy con cắn môi, cười khẩy…..Chẳng ai DẠY CON CẢ NÊN MỚI THÀNH RA HƯ HỎNG NHƯ THẾ NÀY ĐẤY……ÔNG hài lòng chưa?
chát…………cát tát thật mạnh đươck giáng vào má cậu.
Vũ đơ người, tròn mắt. Bố cậu thì giật mình, rụt tay lại, ngỡ ngàng vì cái điều mình vừa làm. Ông nhìn cái bàn tay vừa đánh cậu con trai của mình. Đau.
Gió lại thổi mạnh, mạnh hơn ban chiề, Mạnh đến mức làm cánh cửa sổ trong phòng đọc đập mạnh vào tường, đập mạnh vào tường….Kính vỡ….Tuy không vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi ra nhưng nó cũng đã nứt, nứ vệt thật dài….
Cũng giống như tình bố con của cậu hiện giờ vậy.
Đợi cả tiếng đồng hồ cuối cùng bác sũ cũng đã ra thông báo kết quả cho gia đình nó
-Bác sĩ, con tôi sao rồi, bác sĩ….
-Chủ tịch, xin ông hãy giữ bình tĩnh. Tôi sẽ đưa này tờ kết quả chụp XQ. Tôi thấy có vấn đề!