Nó đang thẫn thờ với với đống suy nghĩ vây quay, thì bọn bạn nó kéo tới ào ào xả liên tục vào mặt nó
- thằng quân sao rồi- châu
- sao nó lại bị tai nạn- vân anh
- nghiêm trọng không- linh
- anh tớ sao lại bị tai nạn- nhi
- Im, đây là bệnh viên, nó có biết cái gì đâu mà chúng mày hỏi lắm thế- trường thấy sắc mặt nó yếu ớt quay ra ngăn cản bọn bạn xả vào măt nó
- ừ- bọn bạn nó im re ra chỗ ghế chờ ngồi
lúc sau cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài, pọn nó ào tới
- bác sĩ bạn tôi sao rồi- duy lo lắng
- cũng không có gì nghiêm trọng, cậu ta chỉ gãy tay với chấn thương nhẹ ở đầu, chỉ cần chăm sóc tốt là có thể xuất viện, bây giờ cậu ta đã được chuyển sang phòng hồi sức, mọi người có thế sang thăm được rồi- bác sĩ nói
- cảm ơn bác sĩ- duy nói mà mặt thở phảo nhẹ nhõm
- chúng ta sang thăm quân- vân anh
- ừ- đám bạn nó
tại phòng hồi sức của bệnh viện xx
Hắn vẫn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái đi vì mất nhiều máu, nó nhìn hắn mà cảm giác đau nhói len lỏi trong tim, vì nó quá ngây thơ hay vì nó ích kỷ đã gây cho hắn ra tình trạng thế này, nó cảm thấy có lỗi lắm, nó tự nhủ sẽ chăm sóc cho hắn đến khi hắn khỏi thì thôi, hắn khỏi hẳn rồi nó sẽ cho hắn trận vì cái tội không quý trọng bản thân ( ác vãi)
- tối nay tôi ở đây- nó nói mắt vẫn nhìn hắn
- sao ? - vân anh mở to mắt
- Có vấn đề- nó liếc vân anh
- rất có đấy chứ- đạt đốp thêm
- quỳnh anh không phải ở đây đâu, để duy ở đây cho, hôm nay cậu mệt rồi- duy nhìn nó
- tôi không sao- nó vẫn nhìn hắn trả lời
- thôi để nhi ở lại, quỳnh anh với duy về nghỉ ngơi cho đỡ mệt- nhi
- không cần, dù sao thì cũng vì tôi quân mới như vậy- nói mà người nó nóng ran
- sao? à thôi mày ở đây cũng được, mai chủ nhật mà- vân anh nói rồi nháy mắt đám bạn đang bày lũ mặt ngu ở đó
- ờ ờ- bọn bạn nó mặt ngu lắc lắc gật gật, duy thì nhìn thấy vân anh nháy mắt với mình liền gật luôn ( hám gái quá)
- vậy đi thế pọn tao về trước đây- vân anh nói rồi lại kéo bọn bạn ra ngoài, để lại nó trong đó với hắn
Nó lấy ghế đặt cạnh giường hắn rồi ngồi xuống, nó nhì hắn không chớp mắt
- tại sao anh phải làm thế chứ, đồ quân óc lợn, quân ngu xuẩn,............. anh mà hồi phục tôi cho anh nhập viện tiếp- nó nói mắt đỏ rực ( ặc ác quá má)
Nó tuy nói vậy thôi nhưng nó đau và lo lắng cho hắn lắm, nó ước lúc đó nó nên quan tâm đến cảm xúc của hắn tý, nó ước lúc đó nó đừng ngây thơ quá, thì hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nó cứ nhìn hắn nhìn hắn rồi cứ suy nghĩ quay cuồng bỗng ngủ gục trên tay hắn lúc nào cũng không piết
Hắn tỉnh, tỉnh từ lúc bác sĩ đưa hắn đến phòng hồi sức, hắn biết nó ở đó,hắn giận nó, không muốn nhìn thấy nó, hắn cứ nhắm mắt lại, để nó không nói chuyện với hắn, để nó về, bây giờ hắn lại nghe thấy nó nói, nó lại còn ngủ gục trên tay hắn, hắn vui lắm, bao nhiêu buồn bã cũng tan hết, hắn hết giận, hắn yêu nó, yêu nó thật
Hắn cứ nhìn nó ngủ say sưa trên tay mình, nhìn nó ngủ sao mà đáng yêu thế nhưng chắc hôm nay nó mệt lắm, hắn bỗng cảm thấy có lỗi, hôm nay là sinh nhật nó, tại hắn mà làm nó không vui hết bữa tiệc, bống nhiên hắn cảm thấy ngu xuẩn vì hành động của mình, vì hắn quá yêu nó nên đã lù mờ tâm trí, nhưng nó đâu có biết, hắn đành chôn chặt, chờ ngày nó chính thức làm bạn gái của hắn,
h sáng tại bệnh viện
- Ối đau lưng quá- nó thức dậy sau trận ngủ như chết, bỗng ngước mắt lên hắn, nó nhìn hắn chăm chú bỗng
- Làm gì mà nhìn tôi thế- hắn mở mắt làm nó đỏ lừ mặt
im re
- sao tôi lại ở đây- hắn ( t/g nể anh này thật)
- hôm qua anh bị tai nạn anh không piết- nó nhắc đến chữ tai nạn mà làm nó tức sôi máu
- không- hắn vẫn thờ ơ
- vậy mà anh cũng nói được hả, đầu anh có não không? anh có piết tôi qua tôi mệt sắp chết ........................ @$%%^&^%% - nó cứ xả ra bài ( bệnh cũng không tha)
- tôi tưởng tôi bị tai nạn thì liên quan gì đến cô, mà sao cô lại ở đây- hắn cố chọc nó
- ừ thì ...........- nó không nói nổi
- cô quan tâm tôi? - hắn
- vớ vẩn .. thương hại đúng hơn, thôi tôi không thèm giằng co với anh, tôi đi mua cháo- nó nói mặt bừng bừng nhanh nhanh chóng chóng ra ngoài để lại hắn ngồi úp mặt xuống gối cười
lúc sau nó mua cháo về thì đã thấy đám bạn quỷ quái của nó xông đến hỏi cho quân chóng cả mặt
- ầy chúng mày phải cho bệnh nhân nghỉ ngơi chứ- nó đến kéo đám bạn
- Sao hôm nay cô tốt thế- hắn chọc nó tiếp
- vậy thì sao, anh nghĩ lúc nào tôi cũng ác như anh á .... không đâu .... tôi hiền mà - nó nói mà mặt mày sáng bừng
- HIỀN QUÁ - bọn bạn nó nhấn mạnh
- tất nhiên- nó cười cười
- thôi đừng chấp nó làm gì, con này nó vừa ở V về đó mà- trường( V= viện thần kinh)
- Ngứa mồm ????- nó liếc sang trường
- tao đùa tý mà- trường uốn éo
- Anh piết vì sao tôi tốt với anh không ?- nó quay sang hắn mặt gian gian
- không ?- hắn mặt ngu
- đó là bởi vì tôi hiền để chăm sóc cho anh tinh thần tốt hơn, mau chóng khỏe lại- nó cười cười
- vậy à- hắn trong lòng hạnh phúc ( lại ăn dưa bở)
- Đúng vậy đó, tôi sẽ chăm sóc anh, cứ yên tâm , khi nào anh khỏe lại thì hãy bảo bác sĩ bó bột cho tiếp nhé- nó cười đểu
- có nghĩa là ..............- hắn mở to mắt hết cỡ nhìn nó trăn trối
- TÔI SẼ ĐÁNH CHO ANH NHẬP VIỆN LUÔN- nó gằn giọng làm hắn không đỡ nổi
- quỳnh anh à ... lẽ nào mày đối xử ác với quân thế ..- linh trăn trối
- đây là hậu quả mà anh ta phải nhận lấy- nó nói mà làm hắn lại nuốt nước bọt
Bọn bạn nó im lặng lắc đầu nhìn hắn với hàm ý ........
- CHÚC BẠN NHẬP VIỆN LẦN SAU- rồi quay người đi luôn để lại hắn với nó
- đừng có năn nỉ .. tôi nói là tôi làm- nó dường như piết trước thản nhiên nói làm hắn cứng họng
- cô ác thế- hắn mặt gian gian
- không ác lắm- nó vẫn thản nhiên nghịch điện thoại chơi
- vậy cô ở đây bao lâu- hắn nói mà lòng vui ơi là vui
- khi nào anh khỏi thì tôi thôi- nó
- vậy hả- hắn
- đúng, tôi ra ngoài gọi bác sĩ thay băng, ngồi im đấy cấm đi linh tinh- nó nói rồi dậy đi luôn
hắn nhìn theo nó mà cứ thấy vui vui, bao nhiêu buồn phiền giờ trôi đi hết bỗng hắn sực nhớ, lôi trong tủ ra món quà mà hắn để tặng nó, hôm nay hắn phải tặng nó mới được