- Cô ở một mình sao?- hắn ngưng đếm sao quay sang hỏi nó
- Ừ- nó cười
- sao lại vậy, bố mẹ cô đâu- hắn nhíu mày
- mẹ tôi mất từ lúc tôi lên , tôi sống với bố đến năm tuổi thì tôi ở riêng, sống một mình cũng quen rồi nên không cảm thấy gì cả- nó nói mà mắt cay xè
- tôi xi lỗi vì đã.............- hắn
- sao anh phải xin lỗi anh có làm gì đâu- nó cười
-.......................- hắn không nói
- nghe bố tôi kể rằng có một người đàn ông quyền lực rất yêu mẹ tôi, mẹ tôi yêu bố tôi, vì ông ý quá yêu bà ý không chấp nhận được sự thật đó nên đã hãm hại bố tôi, ông ta đã bắn bố tôi nhưng mẹ tôi đã chạy ra đỡ lấy viên đạn đó rồi.....................- nó không nói nổi mắt đỏ hoe
- vì ông ta quá yêu mẹ cô- hắn vỗ lưng nó
- chắc vậy - nó nói cổ họng nghẹn ứ lại
- cô có hận ông ta không- hắn
- có chứ, tôi rất hận, tại sao ông ta phải làm thế chứ, sao ông ta cứ cố gắng cướp những thứ không thuộc về mình chứ, tại sao ông ta lại phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác chứ, tôi hận không thể giết ông ta..........- nó khóc,
- tình yêu mà, quá yêu người sẽ không thể chấp nhận người đó rời xa mình, sẽ khiến tâm trí lu mờ mà có những hành động ngang trái- hắn xoa nhẹ lưng nó
- nếu tình yêu mà không xuất phát từ phía, thì cho dù có cưỡng ép thì cũng không có hạnh phúc- nó
- " tôi hận rất hận ông ta, suốt baoo năm nay ông ta đã khiến gia đình tôi đau khổ, tôi ông ta được nếm mùi vị đó "- nó nói mà khóc
- đừng khóc nữa, nếu khóc sẽ không giống quỳnh mà tôi biết nhỉ- hắn cười bẹo má nó làm nó bật cười
- ..........- nó không nói nổi
- tôi cũng khâm phục cô thật, bao năm cô vẫn bọc được cho mình vỏ bọc hoàn hảo đến thế- hắn dỗ dành nó
- cô mạnh mẽ thật đó
- ừ- nó nuốt nghẹn lại, kìm hãm nước mắt
- sao anh lại ở mình - nó
- vì gia đình tôi không hạn phúc- hắn chợt ngước lên cười khổ
- tại sao, tôi nghĩ anh như vậy thì gia đình anh phải hoàn mĩ lắm chứ- nó lạ
- ở đời đâu có ai được hoàn mĩ, - hắn
- ...........-- nó lạ lẫm
- bố mẹ tôi ly dị lâu lắm rồi- hắn
- sao chứ- nó ngạc nhiên
- bố tôi đã pỏ mẹ tôi vì ............- hắn
- đừng nói nữa- nó
- ừ- hắn cũng không nói nữa, nghĩ đến mà hắn thấy đau lòng, hắn cũng hận bố hắn, hắn hận bố hắn bỏ rơi mẹ nó, hận bố lấy mẹ nó vì tiền đến khi giàu rồi thì gạt mẹ hắn không thương tiếc, hắn giàu như vậy cũng là mẹ hắn cho hắn tất, căn nhà, tiền bạc, hắn thương mẹ nó, vì hắn là con trai duy nhất , là người thừa kế tập đoàn của bố hắn nên bố hắn phải níu kéo hắn
- hoàn cảnh chúng ta cũng oái oăm nhỉ- hắn đau khổ
- ừ- nó cười khổ sở
- cô ở mình trong căn nhà to vậy không sợ sao?- hắn
- không- nó tl chắc nịnh
- không nguy hiểm sao- hắn
- không có, bố tôi là trùm thế giới đêm, cứ h là có vệ sĩ đứng canh cửa rồi- nó
- cũng an toàn- hắn nhẹ nhõm
- tôi đâu có ở mình đâu- nó cười
- hả- hắn
- giống anh á, tôi cũng ở với bạn bè mình- nó cười
- vậy sao? vậy cũng không có buồn chán nhỉ?- hắn cười tươi
- ừ, - nó hạ giọng
- cô với minh có quan hệ gì đó- hắn nhân lúc nó đang xả hỏi luôn
- thì bạn bè mà- nó
- sao tôi thấy cô cứ lép vế minh thế- hắn xị mặt
- không phải đâu, suốt những ngày chán nản, minh là người bảo vệ và tâm sự tôi, minh hiểu tôi , lúc nào cũng lo lắng cho tôi, cậu ý lúc nào cũng quản lí khắt khe chỉ mong tôi đừng có sự tổn thương nào, tôi coi minh là bạn thân nhất của mình, là người bạn mà không thể thiếu- nó nói mà cười mãn nguyện
- thật chỉ là bạn- hắn
- thật mà- nhìn nó giống người đang giải thích lắm nhể
- tôi tin cô- hắn buột mồm, đáng lẽ câu này phải nói trong lòng mới phải chứ
- hả?- nó ngơ ngác, tin sao? ý hắn là nó là người yêu của hắn, hắn hiểu nhầm, nó giải thích nên hắn tin sao..........tên này đúng là vớ vẩn
- không có gì- hắn ngại quá
- đi ngủ đi, muộn lắm rồi đó- hắn nhìn đồng hồ
- ừ- nó cười