Sau năm ...... Hiện tại, bây giờ không phải đầu mùa thu, không còn những ánh nắng, hơi nóng của mùa hè hay không phải là cuối thu, cũng không có trên những cành cây lá vàng rụng gần hết, cành cây trơ trụi đón mùa đông, cũng không bắt đầu có những cơn gió, những cái lạnh gần như buốt của mùa đông mà thời tiết đẹp vô cùng!
Bầu trời cao, trong xanh, không khí mát mẻ, dễ chịu, cảnh vật thiên nhiên đẹp mê hồn. Những đoạn cây cổ thụ nối nhau liên tiếp trên những chặng đường như được nhuôm màu vàng xuộm, ánh lên rực rỡ như chuẩn bị đến vương quốc mặt trời ..
Trên con đường đang ngập tràn khung cảnh đẹp mê hồn, hắn và nó trên chiếc xe đạp đang phóng vi vút trên nẻo đường vắng người, tiếng người cứ văng vẳng khắp chốn.
- Đạp chậm thôi chứ!!!
Hắn hét ầm lên, mặt mày tái nhợt, không phải vì hắn sợ tốc độ nhanh đâu, hắn là người rất đam mê tốc độ là đằng khác nhưng thời khắc này mặt hắn cắt không giọt máu, nó á, cái đứa vừa mới biết đi xe thôi mà , phi nhanh kinh hoàng, chết thật! nó lại còn hưng phấn mới chết chứ! ( đó là theo anh í cảm nhận.. )
- Mát quá
Nó hưng phấn lạ thường , thật ra nó biết đi xe từ lâu rồi, đi giỏi là đằng khác, nhưng mồm miệng vẫn cứ chém gió với hắn là không biết đi, ai ngờ hắn tưởng thật haha , nó cứ tưởng hắn nhìn nó đi xe như vậy là phải biết nó đi như thế nào chứ, nào ngờ cứ mặt mày xanh lè nhìn mắc buồn cười ..
- Dừng lại !!!! Quỳnh Anh !!! Dừng Lại !!!
Hắn hét ầm lên, hắn sợ nó đi nhanh, sợ nó ngã, sợ nó bị thương, sợ nó đau, sợ nó phải vào viện, sợ nó....... nghĩ đến đây hắn không dám nghĩ tiếp ( cái anh này, thật là....hazi)
Nó thấy hắn hốt quá bèn không báo trước phanh kít đột ngột khiến hắn phản ứng không kịp đập thẳng đầu vào lưng nó, mặt nhăn nhó hết sức nhìn mà buồn cười rống lên
- Em đi kiểu gì thế hả??????
Nó nhăn mặt xoa xoa lưng đằng sau, cả lưng đau ê ẩm, thầm nghĩ tên này đầu gì mà như đá thế!!!
Hắn xoa xoa đầu rời khỏi ghế sau, mặt phừng phừng ( sắp điên rồi đấy..............cứ liệu hồn hehe)
- Em đi thế này rồi nhỡ không may đấm trúng người ta là đằng nhưng mình lại mất cả người đấy !!! !!! !!! - Hắn giáo huấn
Hắn đang quan tâm cho mình- đúng đó
Hắn đang lo lắng cho mình - đúng rồi
Hắn sợ mình bị thương- chuẩn rồi
Hắn sợ mình đau- quá chuẩn
Hắn sợ mình làm sao - chuẩn không cần chỉnh
Hắn sợ nhìn thấy mình ngã- đừng tự hỏi nữa mà
Hắn sợ mất mình - Dạ chuẩn phát kinh rồi chị ạ
Nó tự hỏi bản thân rồi bất giác cười nhẹ, nụ cười rất đẹp, rất trong sáng, rất thoáng qua, má núm cứ sâu lại, rồi bỗng nhiên lại nghiêm mặt
- Mất sao được- nó nhe nhởn
Hắn thấy vậy liền trợn mắt lên, cốc cho nó cái đau điếng. Nó đau quá kêu lên, đang định cho hắn bài thì bị hắn xổ cho tràng
- Anh yêu em năm, nhưng vẫn không thể hiểu nổi em suy nghĩ cái gì, em đã tuổi rồi chẳng còn là trẻ con nữa đâu, đi đứng phải cẩn thận, mình là con gái không thể học theo con trai được, vừa mới tập đi mà cứ lao như đứa vừa trốn trại, may là chỗ này ít người, nếu như đông người thì em có đang đứng đây không hả??
Hắn vừa nói, vừa cáu, như nó đâu phải dạng con gái hiền thục, người yêu đang tức nhảy ra bày vẻ mặt hết sức ngây thơ miệng cứ nói " em xin lỗi" nhưng mà, nó không phải như họ, nó trợn trừng mắt
- ĐỒ DỞ NGƯỜI
Nó quay đi, vừa đi vừa chửi hắn, rốt cuộc trong đầu nó chỉ có duy nhất câu lặp đi lặp lại không thôi " Sao mà anh ngu thế??? "
Đúng vậy.. Sau thời gian năm, nó vẫn vậy, vẫn trẻ con, vẫn vô tư. Còn hắn, đã trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn, thấu đáo và tình yêu dành cho nó ngày càng mãnh liệt . Tình yêu hắn với nó cứ lớn dần theo năm tháng, rất sâu đậm, vẫn hay cãi vã, bướng bỉnh, nhưng có lẽ chính những thứ đó đã khiến tình yêu hắn nó đẹp hơn, trong sáng, tràn ngập tuổi học trò vô tư, ngây thơ
Tại lớp a
Vẫn vậy ,vẫn lớp cá biệt , vẫn những đám học tinh nghịch không biết trời biết đất. Đám bạn của nó vẫn vậy chỉ là theo thời gian khiến họ có suy nghĩ chín chắn hơn, và không còn nông nổi nữa
Vân anh đang ngồi trầm tư vẽ những bộ quần áo thời trang, hình như đó là đam mê của cô ấy, dường như sau năm cô ấy đã đẹp nay còn đẹp hơn
- Ôi vân anh vẽ đẹp quá!!
Duy cười, vân anh cũng cười, trong khoảng thời gian đó, duy đã cố gắng hoàn thiện bản thân và được chấp nhận. Đúng là ông trời có mắt nhỉ?? haha
Bên bàn cạnh chính là châu.. Cô đang ngồi với quyển từ điển dày cộm, cô đang cố gắng trở thành phiên dịch viên, hiện tại đang miệt mài dịch hàng tệp giáo án
Linh lớp trưởng kiêm hội trưởng hội học sinh, vẫn luôn bù đầu giải quyết trong trường.. hình như cô đấy đang tập luyện trở thành lãnh đạt vậy. Bàn trên là đạt, vẫn anh chàng hot boy năm nào, đầu tóc lòe loẹt , nó hỏi thì hình như ước mơ của anh ấy là mở salong tóc nổi tiếng vậy.
Trường vẫn vậy, vẫn suốt ngày đánh nhau tơi bời ở trường, là uy lực , dũng mãnh khó ai so bì, là người chuyên đánh nhau ở trường, khiến ai cũng lơm lớp lo sợ ( ú òa)
Nó chả biết từ đâu bay tới, mặt xị ra đùng đùng ném cặp vào chỗ ngồi
- Bỏ tiết đi chơi mà sao mặt xị thế.. không vui hả? - châu dừng lại tệp dịch quay ra cười nó cái
-.......................- nó im như hến
- mày hỏi làm gì , chắc con này bị thằng quân nó.....
trường lấp lửng nhìn nó thì nó liếc nó cái im luôn
Hắn bình thản đi tới, năm lớp , hắn như công tử bột, trắng như bạch tạng, người gì như con gái. Sau năm, hắn đã thay đổi hoàn toàn, làn da nâu đồng, cơ bụng múi, thân hình chắc khỏe vô cùng
- Năm chính xuất hiện-
Vân anh cười để gọn bản vẽ sang bên chuẩn bị xem hắn dỗ dành nó, trong năm qua, vân anh không biết phải chứng kiến bao nhiêu là lần hắn năn nỉ, giọng điệu nhão nhoẹt giõ nó, nhìn đến buồn cười, nay chuẩn bị xem kịch rồi
----------------
Lời t/g:
Họ nói hình như minh với nhã mất tích..
À.. thật ra ở phần ( cứ gọi tạm vậy ) tôi chỉ đả đổng hắn nó và cuộc sống sung quanh, và đã đến lúc phản diện sắp xuất hiện rồi...........