Có thể truyện này sẽ không có H đâu, ai muốn có thì nói Min biết nha.
---------------------------------
-Tiểu Khải, chúng ta đi đĩa bay đi!-Vương Nguyên chỉ vào trò đĩa bay, cái đĩa cứ cao lên rồi hạ xuống, đã vậy còn xoay vòng vòng làm Khải xanh mặt.
-Nguyên Tử,hay…là…chúng ta chơi trò khác đi…ha?-Một màu xanh hiện rõ, anh không thể chơi mấy trò chóng mặt được đâu.
-Sao vậy, anh không thích sao, vậy chúng ta chơi trò khác vậy! Chơi cốc xoay đi!-Vương Nguyên lại hướng nơi khác ma kéo anh tới.
-Chúng ta đừng chơi mấy trò xoay xoay đó có được không, chơi tàu ma đi!-Anh cười gian làm cậu xanh mặt, chưa kịp định thần đã bị kéo đi.
Ở bên chỗ Thiên Tỉ…
-Thiên Thiên,chúng ta chơi tàu cao tốc đi!-Chí Hoành nhìn Thiên Tỉ (Min:Mấy ‘’tiểu thụ’’ không muốn ‘’lão công’’ nhà mình sống nữa sao?),nhưng mà…
-Anh bị mắc chứng sợ độ cao, em muốn đi tàu thì mình chơi tàu ma đi, không có độ cao.-Một mạch kéo cậu đi.
Cả người lên một con tàu chuẩn bị xuất phát, bắt đầu thám hiểm ‘’động ma’’.
-Tuấn Khải, ở trong đó có ma không?-Vương Nguyên giật giật áo anh hỏi nhỏ.
-Không phải là có hay không mà là rất nhiều ma đó.-Anh cười lộ răng khểnh, mắt híp lại.
-Vậy trong đó chắc chắn có nhện nhỉ,cả rắn nữa!-Cậu doạ lại anh.
-Nhưng mà toàn đồ giả thôi!-Hù doạ thất bại.
-Thiên Tỉ, tàu chạy rồi, em nhắm mắt,nếu ma có xuống thì anh nói một tiếng nha.-Chí Hoành ôm cứng tay Thiên Tỉ.
-Vậy thì ôm anh cho đỡ sợ!-Thừa cơ ăn đậu hủ.
-Có thật sẽ đỡ sợ không?-Hoành Thánh ngốc nghếch mắc mưu rồi.
-Thật!-Nói xong liền ôm cậu vào lòng.
Tàu ma khởi hành, trong động tối om, sau đó là thứ ánh sáng màu đỏ, tàu đi với tốc độ rất chậm, còn chậm hơn cả người bình thường đi bộ.Con tàu đi ngang qua bức tượng đá hinh một con đại bàng, nó hú lên một tiếng.Một cặp mắt màu đỏ với đống vài luộm thuộm tạo hình dáng một con ma bật ra làm cả con người nhút nhát kia la toáng lên.Những chiếc lồng sắt chứa mấy con ma đang bị giam cầm, chất lỏng màu đỏ chảy dọc hai bên hốc mắt, vài con khuôn mặt còn bị biến dạng như xe cán qua máu me lung tung cả lên.Đàn dơi như hẹn trước bay ra từ khắp các hốc đá trên cao.
-Trả mạng,trả mạng!-Một tấm vải trắng phất phơ, bộ tóc dài theo đó rơi xuống, chạm nhẹ vào vai Vương Nguyên, cánh tay từ từ chạm xuống chỗ khách.Từng con ma như thế lướt qua,chỉ còn nghe những tiếng khóc thảm thương, cộng thêm tiếng khóc của Chí Hoành.Vương Nguyên vẫn bất động,ngồi nghiêm chỉnh.
-Bảo bối, ngoan không khóc nữa.Ngoan nào.-Thiên Tỉ phải dỗ Hoành đang khóc thét kia.(Min:Sao Min viết Hoành ‘’bánh bèo’’ vậy trời)
Vương Nguyên hoàn toàn bất động tới lúc ra khỏi cửa hang, ngoan bất thường.
-Haha, Chí Hoành là đồ mít ướt, plè!-Vừa ra khỏi cửa đã châm chọc Lưu Chí Hoành, không ai khác ngoài Vương Nguyên.
-Này, anh lo mà bảo vệ bảo bối của mình cho tốt, coi chừng tôi!-Thiên Tỉ liếc sang Tuấn Khải.
-Nè, chẳng phải vừa nãy em nhắm tịt mắt với bịt chặt tai nên không nghe hay nhìn thấy gì cho đến lúc ra sao, còn cười người khác!-Tuấn Khải quay sang lườm Vương Nguyên.
-Thôi đi ăn kem đi, Chí Hoành ha!-Vương Nguyên bỏ lơ.
Tuấn Khải với Thiên Tỉ đi mua kem cho hai bạn nhỏ,còn hai người thì ngồi nói dóc.
-Cho cháu hai kem vani, hai kem dâu!-Thiên Tỉ đưa tiền cho phục vụ, chợt để ý ánh mắt của Khải đang hướng về phía khác.
-Nè, anh định để tôi cầm hết đấy à, cầm cho bảo bối nhà anh đi chứ!-Anh lay con người kia từ trong mộng tỉnh ra.
-Ừ!-Tuấn Khải chính là vừa nhìn thấy một người lướt qua trong bóng tối,dáng người, rất quen.
Tay cầm kem, hai người đi về chỗ hai bảo bối đang đợi.
-Tuấn Khải tuyệt nhất a!-Vương Nguyên nhận kem liền cảm thán.
-Thiên Thiên của tớ tuyệt hơn!-Chí Hoành vênh mặt.
-Ừ, ừ được rồi ăn đi!-Tuấn Khải nhắc khéo.
-Tuấn Khải, sau này anh sẽ mua kem cho em thường xuyên đúng không?-Vương Nguyên bất giác hỏi.
-Ăn kem nhiều sẽ bị bệnh!
-Vậy anh sẽ nấu ăn cho em thường xuyên, dẫn em đi chơi, luôn ở bên em, được không?-Càng nói cậu càng cúi đầu, giọng cũng càng nhỏ.
-Có thể…
-Sao lại có thể, anh hứa với em đi, được không?
-Ăn kem đi, kem sắp chảy hết rồi.-Anh không dám hứa, đơn giản vì anh không xác định mình có thích em hay không, hay chính mình đã từng thích em chưa, hay anh chỉ xem em là người thế thân cho Đan Thư, Vương Nguyên, anh xin lỗi.
-Em ăn, được chưa!-Vương Nguyên cười tươi, anh chính là không dám hứa, anh vẫn còn yêu người con gái ấy, đúng không, vậy thì em sẽ đợi, sau này không biết anh có yêu em không, nhưng em bất chấp tất cả, chỉ vì đã yêu anh.
Chí Hoành nhìn hai con người cười nói vui vẻ kia mà muốn nói điều gì đó, Vương Nguyên, cậu chịu chấp nhận sự tổn thương mà sau này có thể Tuấn Khải sẽ gây ra cho cậu sao.
Nghê Tử Ngư ở một nơi khác đang nắm tay người ta, mà đã gọi là người ta thì cậu có biết người này tên gì đâu, cả hai có biết nhau đâu, vậy mà nắm tay đi giữa khu vui chơi như tình nhân vậy, chỉ là Tử Ngư thấy người con trai này có chút gì đó, mang đến cho cậu một loại cảm xúc mà lần đầu cảm nhận được.
-Anh, tên gì?-Cậu ta chợt buông lỏng bàn tay, đứng lại hỏi Tử Ngư.
-Nghê Tử Ngư, A trường Fight (Min:Cái này Min bịa ^^).-Hỏi một câu lại khai ra tất tần tật-Cậu?
-Anh cũng học ở Fight sao, trùng hợp vậy, tôi cũng ở đó, lớp D!
-Sao lại học tuốt gần cuối khối vậy?Do học phí sao?
-Có liên quan gì tới anh?
-Cậu tên gì?
-Khương Nha.-Nhận được một cái gật đầu liền bị kéo đi, là nắm tay dắt đi mới đúng chứ.
-Người này là ai vậy?-Chí Hoành hỏi Tử Ngư.
-Người yêu mình.-Tử Ngư trả lời rất tỉnh.
-Anh ta bị bệnh, đừng có tin!-Khương Nha giật tay ra khỏi bàn tay cậu.(Min: Sai rồi, trời ơi, nghĩ sao để Tử Ngư làm công vậy chớ, thấy kì kì. TT^TT)
-Cậu dẫn Thiên Tỉ đi đu quay không sợ cậu ấy…-Tử Ngư nhìn cái đu quay được gọi là đu quay tình yêu mà chép miệng.
-Thiên Thiên đi cái này được, tên chết nhát nhà cậu không dám đi chứ gì?
-Ai bảo, chúng ta mỗi người một vé, đi!
Đu quay này là nơi tập trung nhiều người nhất khu vui chơi, vòng quay chầm chậm, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, ở trên đó phải mất tới nửa tiếng mới xuống được.Mỗi cặp một vé bắt đầu trải nghiệm cảm giác khi yêu, có lẽ vậy.
Người ta nói, ở trên độ cao nhất của một vòng quay, nếu hai người cùng ước một điều ước, nó sẽ thành hiện thực.(Quần chúng: Thiệt hả?;Min:Trong truyện thôi, ngoài đời hông có đâu mấy người đừng có mơ ^^) Và cùng lúc đó, họ đã ước một điều, cả cuộc đời này, chỉ để dành cho nhau.
[END CHAP]
------------------------------
Mọi thứ thay đổi từ khi em biết yêu, và nó cũng làm em thay đổi, ngay cả chuyện có thể luôn luôn cười mặc dù tim thực sự rất đau
-------------------------- Cmt nghen ^^.