Lại là phần đây, tại vì chương này căn bản rất dài a~
______________________
Sáng sớm tỉnh giấc, không thấy người bên cạnh, Vương Tuấn Khải bị dọa sợ, lập tức chạy xuống lầu tìm Vương Nguyên thì phát hiện trong phòng tắm có tiếng nước chảy mới yên tâm.
Vương Nguyên lúc bước ra đã thấy Tuấn Khải đang làm bữa sáng.
-Trong phòng có phòng tắm sao lại không dùng?
-Sợ anh thức giấc.
Vương Nguyên cười tươi, vòng tay ôm anh từ đằng sau.
-Tuấn Khải, ăn sáng xong anh chở em đến công ty nha, có một số việc cần gải quyết.
-Ừ, mau ăn sáng, anh chở em đi.
-Chiều nay về gặp ba mẹ với em.
-Ừm.
Vương Tuấn Khải hơi hoang mang, lúc trước làm cậu tổn thương nhiều như vậy, ba mẹ vợ không làm khó dễ chứ.
-Anh đừng có lo, em mọi chuyện đều nói với ba mẹ rồi nên hai người mới muốn anh đến nhà dủng bữa.-Như đoán được anh nghĩ gì, cậu lập tức trấn an.
Trước cổng Vương Thị nay xuất hiện chiếc xe lạ, người xuống xe đặc biệt anh tuấn, vòng qua kế bên mở cửa xe cho Vương Nguyên.
-Anh cũng đi làm đi.
Vương Nguyên cười tươi rói với Tuấn Khải, thành công làm chấn động đến nhân viên đang ở đó. Giám đốc Vương còn có thể cười tươi đến vậy sao, đây là lần đầu tiên nha.
Vương Tuấn Khải ánh mắt hết sứa ôn nhu xoa đầu cậu rồi rời đi. Chiếc xe vừa rời đi, Vương Nguyên lập tức khôi phục trạng thái thường ngày, quét ánh mắt lạnh băng qua các nhân viên, ý bảo sao còn chưa vào công ty làm việc. Các nhân viên bị dọa sợ, lập tức có vẻ mặt “tôi cái gì cũng chưa thấy” nhìn cậu rồi mau chóng vào trong.
-Cậu với Tuấn Khải đã làm hòa rồi sao?
Shin Young Kyo mở cửa bước vào.
-Ừ.
Vương Nguyên cười thật tươi.
-Thật hiếm thấy cậu cười tươi đến thế. Sao rồi, chắc cũng bị ăn rồi đúng không?
Thấy nét mặt cậu phiếm hồng, Kyo cũng không hỏi nữa, miệng cười như thể mình là người được ăn không bằng.
-À, chuyện của Đan Thư?
-Cậu muốn nhúng tay vào sao?
-Dù sao cũng là bạn bè, giúp đỡ một tí.
Đan Thư hiện tại được Mai Thanh đón về ở cùng với Hy Thương, hai chị em vẫn còn đang nghĩ cách tìm mẹ, không dám nhờ tới Hy Thương. Tịnh Xuyên hiện tại thì bị Trương Địch suốt ngày kiếm chuyện, Lạc Du không chịu nổi tình cảnh mẹ mình bị đánh đập nên cùng bà dọn đến chỗ ở mới một thời gian.
-Vương Nguyên, cậu muốn giúp Đan Thư tìm mẹ sao?
-Ừ, dù sao Lạc Khuynh Nhu cũng là mẹ của Thanh tỷ, lúc trước tỷ ấy đối xử với tớ rất tốt, nay hoạn nạn đương nhiên nên giúp đỡ.
-Tiểu bạch thỏ thật tốt bụng.
Kyo giơ ngón cái, Vương Nguyên mặt tối sầm lại, bạch thỏ cái đầu cậu.
-Cậu mau điều người điều tra tung tích bà ấy đi.
-Được.
Vương Nguyên mở laptop trên bàn, gõ vài cái mục cần xuất hiện liền xuất hiện.
Sau nửa tiếng rốt cuộc có cách chống lại Trương Địch, nhưng cái này cũng hơi mạo hiểm, nếu Trương Thị phá sản thì mẹ con Đan Thư có ảnh hưởng hay không.
Chiều hôm đó Vương Tuấn Khải đến đón Vương Nguyên, cùng lúc chạm mặt Ưng Huy.
-Vương Tuấn Khải?
-Ưng Huy?
Rõ ràng hai bên có quen biết.
-Cậu đến đây làm gì?
-Đón Nguyên Tử.-Tuấn Khải thản nhiên gọi thân mật.
-Có tư cách?
-Sao lại không?
-Cậu làm Vương Nguyên tổn thương.
-Còn hơn người giả danh tôi đi thân thiết với em ấy.
Từng lời Vương Tuấn Khải nói ra đều sặc mùi thuốc súng.
Vương Nguyên lúc đó bước ra khỏi cửa, thấy hai người kia mắt đối mắt rất đáng sợ, liền đến phía trước giải vây.
-Nguyên Nhi.
Tuấn Khải thấy cậu tới liền cho Ưng Huy biến thành không khí.
Tay ôm eo cậu, sủng nịch hôn lên chóp mũi cậu một cái. Vương Nguyên nhăn mặt, ở đây là trước cổng công ty nha.
-Em sao lại thân thiết với hắn như vậy?
Ưng Huy nheo mắt.
-Chồng tương lai không được thân thiết à?
Vương Tuấn Khải đúng là có lời nói mang tính đả kích rất cao.
-Anh cũng thấy rồi đó Ưng Huy, em với Tuấn Khải…
-Anh biết rồi, anh đi trước.
Chiếc xe mất bóng, Vương Tuấn Khải ngồi trong xe nắm chặt tay lái.
-Lúc trước hắn có làm gì em không?
-Không có, em đều cự tuyệt.
Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải xông qua cắn vào cổ một cái, trên cổ còn hằn lạ dấu răng.
-Đau a.
Vương Nguyên bĩu môi, hung hăng như vậy.
-Chúng ta đi gặp mặt ba mẹ vợ thôi.
-Ai là vợ anh?
-Em.
-Anh mới là vợ ngoan.
-Hôm trước em nằm dưới.
-Nằm trên cũng có thể là vợ.
-Vậy ra em muốn nằm trên.
-Không có ý đó.
Vương Nguyên mếu máo.
Vương Nguyên ở công ty thường ngày băng lãnh, đi chung với Vương tuấn Khải lại hóa thành mèo con rất đáng yêu.
-Tiểu Khải, con tới rồi.
-Chào hai bác.
Vương Tuấn Khải cúi đầu, dẫn theo Vương Nguyên vào nhà.
-Chúng ta ăn thôi.
-Con đi tắm.
Vương Nguyên định đi tắm thì ba mẹ cậu lại bảo, ăn xong rồi tắm, hôm nay làm rất nhiều món ngon.
Buổi cơm tràn ngập không khí gia đình, chuyện trước kia cũng không nhắc lại.
-Em nói mà, ba mẹ sẽ không để bụng.
-Ừ, đi tắm thôi.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên vào phòng tắm.
-Em tự tắm.
-Không được.
…
Tại sao không được?
-Tuấn Khải?
-Hửm.
Vương Tuấn Khải để cậu tựa lên người mình, còn anh giúp cậu mát xa.
-Đan Thư…
-Anh tìm thấy mẹ cô ấy rồi, đang để ở bệnh viện Trùng Khánh trị bệnh, bà ấy bị nhốt trong nhà kho quá lâu, bị hít phải khói độc nên cần chữa trị.
-Anh biết em muốn nói chuyện này?
-Ừ, mọi chuyện cứ để anh lo, em cứ việc ăn no ngủ đủ thôi.
Lời nói sặc mùi ngôn tình.
-Thành heo à? ==
Vương Tuấn Khải cọ cọ mũi cậu, lại dùng môi hôn xuống, đầu lưỡi dây dưa qua lại.
-Thành gì anh cũng nuôi.
Cực kì ôn nhu!
Hy Thương nghe Vương Nguyên gọi điện về liền đưa hai chị em Trương gia đến bệnh viện.
-Mẹ?
Đan Thư ngay lúc nhìn thấy người mẹ nằm trên giường bệnh, nước mắt hạnh phúc lẫn xót xa ôm chầm lấy.
Bà lấy tay vuốt đầu con gái, lại ra hiệu cho Mai Thanh đến gần, mẹ con đoàn tụ thật hạnh phúc.
-Trương Địch ông ấy đâu?
-Mẹ đừng lo cho ông ta.
Hy Thương từ xa đứng nhìn, lại bắt gặp ánh mắt Khuynh Nhu nhìn mình chằm chằm, bà khẽ vẫy tay.
[Continue]
------------------------------