Chap :
-Quản gia Lee, bọn nó đi đâu hết rồi?- Hắn hỏi
-Mọi người ra ngoài từ nửa tiếng trước rồi ạ!- Quản gia Lee cười đôn hậu.
-Hả? Sao đi mà dám bỏ lại mình?
-Hôm nay qua nhà tớ chơi nghen! Sei nói
-Được á! Dù gì tớ cũng chưa biết nhà cậu!- Nó
-Lâu rồi chưa chào ba mẹ cậu!- Tuấn nói
Nhà của Sei là căn biệt thự nằm gần trung tâm thành phố, rất rộng và dài. Nhưng không xây thêm nhiều tòa phụ như nhà của hắn. hàng người làm đứng cung kính chào
-Cô chủ đã về!
-Tôi đã bảo m.n không cần phải chào tôi mà!- Sei cười nhẹ nhàng
-Vâng ạ!
-Mina, Misu, Mia ra đây nào!- Sei gọi chú cún chạy ra
-Đây là mấy chú cún bữa cậu mua trên đường hả?- Nó cầm chú lên nựng, chú cún đó liếm má nó rất nhột.
-Uhm! Mình tự chăm sóc chúng đấy! Còn Đăng, sao tớ qua mà không thấy con tớ cho cậu
-À ờ…- Đăng gãi đầu
-Sao nào?- Sei hỏi
-Tớ đem về nhà tớ cho người làm nuôi giùm rồi!- Đăng cười
-Thật hết biết!- Sei
-Cả đám ngồi ngoài vườn nói chuyện vui vẻ thì người, người phụ nữ là người việt còn người đàn ông người nước ngoài, mắt xanh đi tới.
-Cậu có anh chị mà tớ không biết đấy Sei!- Nó ngây thơ nói
-Phụt! Bó tay với cậu! Đây là ba mẹ tớ đấy!- Sei nói
-Woa! Sao trẻ thế? Tớ cứ tưởng…! Cháu chào bác ạ, xin lỗi vì sự vô lễ của cháu!- Nó
-Không sao! Ta biết ta vẫn còn rất trẻ mà, haha!- Người phụ nữ nói
-Cháu chào bác!- Tuấn và Đăng nói
-Đăng dạo này lớn lên đẹp trai ra phết, hồi nhỏ cháu và con bé Linh vẫn hay chơi trò vợ chồng mừ!- Mẹ Sei trêu
-Ơ! Mẹ này! Quá khứ rồi mà!- Sei đỏ mặt, cả Đăng cũng vậy
-Haha, hồi nhỏ đứa cứ đòi lấy nhau cho = được thôi!- Mẹ Sei vẫn nhây nhây.- Còn tuấn thì sao? Ba mẹ cháu có về VN không?
-Không ạ! Họ cũng như ba mẹ Phong, hiếm khi về lắm!- Tuấn cười
-Lâu rồi ta không gặp họ!- Ba Sei giờ mới cất tiếng nói nhưng nói lơ lớ rất vui
-You can speak English to me!- Tuấn đáp
-OK! It’s been a long time since the last I saw you Tuấn!
-Yeah! I know! And you haven’t changed much. Still handsome as ever haha!
-Haha, thanks. Ok take ur time guys , I won’t disturb!
-Yah! Bye!
-Cô tưởng các cháu nghỉ chơi nhau rồi chứ, năm trước con bé Linh về nhà khóc lóc đòi đi du học làm bọn ta lo lắm!- Mẹ Sei nói
-Haha! Chỉ hiểu lầm thôi cô ạ! Nhờ cô bạn này chúng cháu đã hóa giải được!- Huy nói
-Cháu là Huy phải không? Woa, đẹp trai nhỉ? Cô thích quả đầu đó đấy haha!- Mẹ Sei nhí nhảnh thật ==’’
-Mẹ…!
-Thôi ta không đùa nữa! Bọn ta có việc ra ngoài gặp đối tác, các cháu cứ vui vẻ nghen!
-Vâng!
-Chúng ta im im đi chắc tên kia ở nhà tức lắm đây!- Tuấn hí hửng
-Mà sao không thấy gọi điện gì hết nhỉ?- Huy
Đt nó reo
-Linh ghê!
-Alô?- Nó bắt máy
-Cậu đang ở đâu?- Hắn
-Ở đâu sao tôi lại phải nói cho cậu!- Nó vẫn còn giận
-Cậu thật là.. sao giận tớ? Cậu phải nói tớ nghe chứ!
-Nói ra được gì đâu, với tên bội bạc như cậu thì còn gì mà nói!- Nó
-Cậu…được lắm!
-Tôi vậy đấy! Đi mà kết hôn đi kìa! Đừng liên lạc với tôi nữa!
-Được thôi! Cậu cũng lo mà tránh mặt tôi đi!
-Yên tâm! Tôi sẽ không về nữa đâu! Bây giờ chúng ta như người không quen biết!
-Này này!- Hắn nghe nó nói ‘’không về’’ thì hết hồn, nhưng nó đã tắt máy và khóa nguồn
-Sei, có lẽ tớ sẽ ở nhà cậu thời gian!- Nó bắt đầu chảy nước mắt
-Cậu muốn ở luôn cũng được!- Sei hào hứng
-Tớ ở thời gian thôi rồi tớ sẽ tự đi tìm nhà ở
-Đừng nói vậy! Chúng ta là bạn mà!- Sei
-Nè Sei! Còn phòng không? Bọn tớ ở lại đây luôn!- Tuấn
-Tớ cũng thế!- Đăng
-Phong sẽ giận các cậu đấy!- Nó
-Mặc kệ anh ấy!- Dù gì bọn tớ cũng về phe cậu!- Huy
-Uhm! Thanks các cậu- Nó
-Woa vui quá! Ở lại hết luôn à? Vậy giờ nhà tớ sẽ vui lắm đây!- Sei
-Nè Linh, cái lầu ‘’color’’ gì đó còn không hay sửa lại rồi
-Gì thế? Đương nhiên là vẫn còn!- Sei
-Vậy tớ màu xanh!- Đăng lanh lẹ giành
-Tớ màu trắng!- Huy
-Các cậu lanh quá! Vậy tớ ở phòng màu đỏ vậy!- Huy nói
-Hì hì! Sei cười
-Lầu ‘’ Color” là sao?- Nó hỏi
-À là nhà tớ căn lầu tớ ở thì mỗi phòng sơn theo màu khác nhau, cậu sẽ ở phòng màu hồng nhé!- Sei
-Sao cũng được
-Đi nào!- Huy
-Đi đâu?- Đồng thanh
-Ra ngoài mua đồ chứ sao! Chúng ta đi đâu mang theo đồ mang đâu!
-OK!- Đồng thanh tập
-Để cho tên ác ma kia ở trong căn biệt thự với nhỏ cáo già đi, đáng đời!- Tuấn nói.
-Nè bộ này được nè! Thanh!- Sei ướm thử bộ váy lên người nó
-Mua đồ ngủ nữa Thanh!- Huy
-Thanh mua đồ bơi luôn đi! Nhà Sei cũng có hồ bơi mà!- Tuấn
-Các cậu…bảo đi mua đồ cho cả đám sao toàn mua cho tớ không thế? M.n đang nhìn kìa.- Nó
-Yên tâm! Tớ cải trang rồi! Không ai nhận ra đâu!- Sei cười tinh nghịch
-Thanh áo đẹp nè!
-Thanh cái short này hợp với cậu đấy!
-Giày nữa!
-Đầm này mang đi chơi nè Thanh!
Tiếng ‘’Thanh” í ới phía làm nó mệt nhoài, mấy người này quả là giỏi tra tấn nó. Còn Đăng thì mua xong phần đồ của mình rồi. Rút cuộc nhiều đồ quá nên phải gọi xe chở về nhà Sei ==’’
Điện thoại Đăng reo
-Các cậu đang ở đâu đó?- Giọng hắn
-Bọn tớ hả? Đang ở bên Nhật í!- Đăng nói dối
-Cái gì? Sao các cậu đi không nói với tớ!
-Đưa đây cho tớ!- Tuấn giựt cái đt- Bọn tớ đi Nhật rồi đi Hàn Quốc rồi qua Trung Quốc đến hết kì nghỉ Đông luôn! Cậu ở nhà hạnh phúc với con nhỏ hôn thê hôn thiếc gì đi nghen! Tết bọn tớ về dự đám cười của cậu, bye bye!- Tuấn nói hơi rồi cúp máy
-Chắc anh ấy đang tức lắm đây!- Huy cười
-Đáng đời! Ai biểu dám làm Thanh buồn!- Tuấn
-Được rồi, về nhà thôi m.n!- Sei
-Thức ăn nhà cậu nấu ngon quá!- Nó
-Uhm!, nhà tớ thích ăn món của người Việt hơn! Có lẽ vậy nên cậu thấy ngon!- Sei
-Đúng á! Nhà các cậu ấy toàn đòi ăn đồ ăn Tây! Nhất là tên P…!- Nó định nói gì rồi ngừng lại, mặt lại buồn xo
-Thanh à! Đừng buồn nữa! Coi như chúng ta đang thử thách hắn thôi! Nếu hắn thương cậu thiệt thì sau khi ta về sẽ thấy hắn với nhỏ đó không có gì!- Sei
-Uhm!
-Huy!- Nó kéo Huy ra ngoài nc
-Huh?
-Tối nay tớ và cậu lén vào biệt thự của Phong nhé! Tớ muốn theo dõi người đó thế nào!- Nó
-Uhm! Tớ biết đường vào từ sau nhà!- Huy
-Uhm
Tối đó, Huy đưa nó ra đường sau nhà, có vài chú bảo vệ bắt gặp tính la lên thì im lai vì nhận ra Huy
-Sao cậu chủ vào đường này?
-Bí mật nghen! Đừng nói cho anh Phong!- Huy
-Vâng!
Lúc đó, hắn đang ngồi trong phòng khách. Lẩm nhẩm mình dự định mai sẽ bay sang Nhật tìm bọn nó. Dám bỏ hắn lại, còn nó lại dám giận hắn vô cớ. Tức quá hắn ném đổ vỡ tất cả những gì hắn vớ được.
-Anh sao thế? Chẳng lẽ vì chị ấy bỏ đi mà anh giận dữ như vậy ư? Không giống anh chút nào! Anh vốn không quan tâm đến con gái mà!- Alisa nói
-Cô im miệng đi!- Hắn gằn lên
-Anh xem! Không ai có thể thoát khỏi được sự quyến rũ của em!- Alisa lại gần hắn và từ từ…trút bỏ quần áo!
Còn nó và Huy, khi mở cửa sau núp dưới cầu thang ngó ra thì không nghe người nói gì hết, chỉ thấy Alisa cởi quần áo tiến lại gần hắn…
- người họ tới mức đó rồi ư?- Nó nói như sắp khóc
-Lại giở chiêu đó ra!- Huy lẩm bẩm- Nhân cơ hội này…
-Tớ muốn về!- Nó nói
-Được! Tớ sẽ đưa cậu về nhà Linh!
Khi xe Huy dựng trước cổng nhà Linh…
-Thanh! Nếu cậu tiếp tục đau khổ hư vậy hoài, vì yêu a ấy. Chi = hãy đến với tớ, tớ sẽ xóa đi nỗi đau trong lòng cậu!- Huy nói
-…!- Nó không nói gì, thẫn thờ ngồi đó.
-Tớ sẽ không bao giờ để cậu buồn đâu!- Huy chắc nịch
Nó khẽ gật đầu! Và Huy chồm wa ôm lấy nó.
“ Huy tốt bụng hơn hắn, vui vẻ dễ gần hơn. Và…lo lắng ình hơn. Không như tên đó!” Nước mắt nó lại chảy ra
-Thanh! Cám ơn cậu vì đã cho tớ cơ hội!
Hết chap