Phó Ngôn trực tiếp từ tầng hai nhảy xuống, cầm theo quà trèo tường đi ra ngoài.
"Tiểu Từ" Cố An đi tới, gật đầu với Phó Ngôn, sau đó nói với em trai: "Mẹ ở nước ngoài gửi quà về, anh để ở trên tầng, em có muốn xem không?"
Cố Từ nghe vậy lập tức vui vẻ hỏi: "Quà của bố mẹ tới rồi ạ? Đó có phải là cuốn sách em mong chờ nhất không?"
Cố An gãi gãi mũi, ngữ khí cưng chiều nói: "Không chỉ có vậy đâu, hình như còn có rất nhiều quà khác."
Cậu gật đầu, cười nói: "Vậy bây giờ em đi xem!"
"Đi đi." Cố An đưa mắt nhìn cậu rời đi, ánh mắt ôn nhu, quay đầu nhìn Phó Ngôn, lại khôi phục lại thành Cố thiếu gia khiêm tốn xa cách.
"Cậu là bạn của em trai tôi, Phó Ngôn, đúng không?"
Ôn Viễn đã sớm theo ra hiệu của Cố An rời đi đến chỗ khác, những vị khác khác đang được người giúp việc tiếp đãi, đều vui vẻ, không ai để ý đến động tĩnh bên này.
Phó Ngôn biết thân phận của anh ấy, cũng có thể nghe ra giọng của Cố An không có ác ý, vì vậy anh cũng cung kính trả lời: "Vâng, tôi là Phó Ngôn."
Cố Từ đi lên tầng, thần sắc không mang một tia bất thường, bước chân bình tĩnh, chậm rãi lên cầu thang.
lại cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao lúc này lại bảo kí chủ đi lấy quà, hơn nữa Cố An cũng không phải người sẽ để Cố Từ một mình mở quà của bố mẹ mình, lúc đây anh ấy nhất định sẽ chọn ở bên cạnh em trai mình, cùng cậu chia sẻ phần hạnh phúc này.
"Bởi vì, anh trai có chuyện muốn nói với Phó Ngôn, nhưng không tiện để cho ta nghe thấy." Nghe Cố Từ trả lời, mới biết nguyên lai suy nghĩ trong lòng nó vô thức nói ra.
"Vậy...." Hệ thống nhìn cậu, trong lòng có chút lo lắng chuyện này sẽ làm Cố Từ cảm thấy đau lòng.
Cố Từ không quay đầu lại, mà nghiêng đầu cười với , lý giải: "Không có gì, mỗi người đều có bí mật không muốn cho người khác biết mà, ta cũng có."
Cậu ôm lấy mèo con, tiếp tục đi lên tầng, "Trong phòng ta có rất nhiều đồ ăn, ngươi muốn ăn gì?"
lập tức quên đi chủ đề vừa rồi, vui vẻ trả lời cậu: "Bánh quy!"
"Bánh quy thì rất nhiều, đủ tiêu chuẩn đấy!"
Nói xong, bọn họ liền vào phòng, chia sẻ đồ ăn nhẹ của ngày hôm nay.
Mà bên kia, Cố An còn đang nói chuyện với Phó Ngôn.
Khi nghe câu trả lời của Phó Ngôn, anh ấy hơi ngạc nhiên, vốn cho rằng người này khi đối mặt với mình sẽ có chút dao động cảm xúc, dù sao ngay cả Ôn Viễn đã gặp anh ấy nhiều lần, đôi khi nhìn thấy Cố An, vẫn sẽ sợ anh ấy, nhưng không ngờ tới bạn mới của Tiểu Từ lại khá bình tĩnh.
Cố An cũng không vòng co, chỉ nói một câu: "Đừng làm Cố Từ buồn."
Thấy Phó Ngôn mở miệng, giống như muốn nói gì đó, Cố An cười xua tay, ngăn anh lại, tiếp tục nói: "Cậu có mục đích gì, tiếp cận Tiểu Từ vì cái gì, mấy chuyện này tôi không quan tâm."
"Nếu Tiểu Từ đã chấp nhận cậu, như vậy tôi chỉ có một yêu cầu, làm một người bạn tốt của em ấy."
Phó Ngôn sửng sốt, anh không ngờ rằng, Cố An chỉ hỏi đơn giản ngắn gọn như vậy.
Cố An nhìn về phía những người trong tiệc sinh nhật, lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Đứa nhỏ này thật ra rất sợ cô đơn, mặc dù được nhiều người vây quanh, nhưng em ấy không vui vẻ mấy.
Quá thông minh chưa chắc đã là một điều tốt, em ấy luôn có thể biết được những người đó có thật lòng hay không.
Có lúc tôi nghĩ, giá như đứa nhỏ này ngốc hơn một chút thì tốt biết mấy, ít nhất có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ hơn."
"Em ấy rất thích các cậu, tôi không muốn cậu với tư cách là bạn, sau này lại trờ thành con dao nhọn làm tổn thương em ấy."
"Mà trước đó...!tôi sẽ tiêu diệt tất cả những nhân tố không an phận," nói đến đây, giọng Cố An đột nhiên trở nên trầm thấp lãnh đạm, giọng điệu gần như vô tình, anh ấy thêm từng câu từng chữ một, "bằng mọi giá."
Lúc Cố Từ đi xuống tầng, trong phòng khách vẫn náo nhiệt như cũ, lúc này trời đã tối, quản gia chuẩn bị rất nhiều trò chơi và hoạt động, đang tổ chức cho người giúp việc cùng khách tham gia.
Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của họ, Cố Từ trong lòng cũng cảm nhận được niềm vui của họ.
Cậu cụp mắt cười nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn ánh trăng bên ngoài, ánh trăng dịu dàng, sáng ngời động lòng người.
Cố Từ trong lòng khẽ động, nhịn không được đi ra ngoài, lẳng lặng thưởng thức ánh trăng, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có lúc này.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Bên cạnh bỗng nhiên có người hỏi cậu, Cố Từ nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy vẻ mạt tươi cười của Phó Ngôn nhìn cậu.
Cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn trăng sáng, vui vẻ nói: "Tôi đang ngắm trăng."
"Ngắm trăng sao?" Phó Ngôn nắm chặt món quà trong tay, trong lòng có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng không khỏi đổ mồ hôi, anh giả vờ bình tĩnh, thuận theo lời của Cố Từ vừa nói lặp lại.
Cố Từ gật đầu, "Đúng vậy, cậu không cảm thấy rất thần kỳ sao? Bất cứ lúc nào, ở nơi nào, chỉ cần ngẩng đầu lên, đều sẽ thấy cùng một phong cảnh."
Phó Ngôn chăm chú nhìn góc nghiêng của cậy, dưới ánh trăng, dáng vẻ của Cố Từ càng thêm thanh tú, mềm mại, anh nhất thời cảm thấy tim mình đập dữ dội.
"Phải, đúng là rất thần kỳ." Phó Ngôn đáp.
Cố Từ quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên cười nói: "Nói dối, rõ ràng cậu đang nhìn tôi, đâu có nhìn trăng."
"Bởi vì giờ phút này cảnh đẹp nhất, ở ngay trước mặt tôi." Phó Ngôn ma xui quỷ khiến nói ra lời trong lòng.
Cố Từ giật mình.
Phó Ngôn cố lấy lại dũng khí, đưa đồ từ trong lòng bàn tay ra, đưa ra trước mặt Cố Từ, "Đây là món quà tôi muốn tặng cho cậu."
Trong lòng bàn tay Phó Ngôn đặt một chiếc chìa khóa màu bạc, làm rất tinh xảo, bên cạnh còn một sợi dây chuyền bạc, mặc dù rõ ràng là làm thủ công, nhưng lại vô cùng tinh tế và xinh đẹp.
"Đây là?" Cậu tò mò nhìn chiếc chìa khóa.
"Chiếc chìa khóa này, có thể mở một rương kho báu, trong đó chứa tất cả những thứ quý giá, đáng giá nhất của tôi." Tài sản trên danh nghĩa của anh, còn có những thứ mà ông nội trước khi qua đời đã để lại cho anh, tất cả, Phó Ngôn đều cất giữ ở trong một cái két sắt, gửi ở ngân hàng.
Chỉ có chiếc chìa khóa này mới có thể mở được.
Cố Từ đang định nói thứ quý giá như vậy mình không thể lấy, Phó Ngôn đã cẩn thận từng li từng tý đem sợi dây chuyền đeo vào cổ cậu, rồi mỉm cười hài lòng.
Cố Từ vô thức chạm vào sợi dây chuyền, định lịch sử từ chối ý tốt của anh, nhưng thấy Phó Ngôn vẫn kiên trì như trước, cậu muốn nói, lại không biết làm thế nào để từ chối món quà quý giá này.
"Cậu cầm đi, " Phó Ngôn đã sớm chuẩn bị, biết cậu sẽ không nhận, giải thích: "Cậu cũng biết tình hình trong nhà tôi, nếu để cho người kia biết trong tay tôi còn có di vật của ông nội, ông ta nhất định sẽ..."
Cố Từ tuy rằng còn có chút do dự, nhưng nghe được câu này, cũng chỉ có thể gật đầu, "Vậy tôi giữ giúp cậu, sau này nếu cần, liền bảo với tôi."
"Còn có một việc..." Phó Ngôn nói.
Và còn? Cố Từ nhìn anh, chờ lời nói tiếp của Phó Ngôn.
Ánh mắt anh nhu hòa, nhẹ giọng nói: "Mặc dù đã gửi tin nhắn rồi, nhưng là, tôi vẫn muốn chính miệng nói với cậu một câu..."
Dứt lời, Phó Ngôn nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ lên tóc Cố Từ, trang trọng và không có chút dục vọng nào.
- ----"Chúc mừng sinh nhật, Cố Từ."
Anh nghiêm túc chúc mừng.
Cố Từ có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc nóng bỏng, mạnh mẽ và xa lạ của anh, thậm chí cậu có thể cảm nhận được sự quý trọng của Phó Ngôn khi hôn cậu.
Cảm giác này, dường như khác với khi hôn cậu.
Cố Từ hơi mở to hai mắt, trong lòng chứa đầy nghi hoặc, còn có một tia mờ mịt.
Phó Ngôn cười nhìn cậu, ánh mắt hai người nhìn nhau, cách nhau rất gần.
Anh biết, Cố Từ hiện tại vẫn chưa hiểu ý nghĩa của mối quan hệ này, nhưng Phó Ngôn có thể kiên nhẫn chờ cậu lớn lên và thấu hiểu được.
"Cậu!" Bầu không khí vốn có chút lãng mạn, lại bị phá vỡ bởi tiếng của một người.
Ôn Viễn che miệng lại, trợn mắt há miệng mà nhìn hai người, cũng không biết đến từ bao giờ, thấy được bao nhiêu.
Phó Ngôn cay mày, vô thức bảo vệ Cố Từ ở phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Ôn Viễn.
Hắn kinh ngạc nhìn Phó Ngôn, lại nhìn Cố Từ, đột nhiên nghiêm mặt nói với Cố Từ: "Lão đại, em cũng muốn hôn anh!"
Cố Từ: "???"
Cậu ổn chứ?
Thế giới thứ nhất----
Việc lựa chọn nghệ thuật và khoa học diễn ra thuận lợi, có lẽ là bởi vì lời cảnh báo trước đó của Phó Ngôn có hiệu quả, bố anh không có ý ngăn cản quyết định của anh nữa, Phó Ngôn đi theo bước chân của Cố Từ, cùng nhau chọn văn học nghệ thuật.
Sau đó lại qua một học kỳ, bọ họ học lớp , Cố Từ và Phó Ngôn được phân vào cùng một lớp, cũng chính là lớp chuyên, mà bọn Ôn Viễn lại bị tách ra, học lớp khác.
Lúc đó Ôn Viễn lo lắng quả nhiên đúng, mà hắn xui xẻo nhất chính là, khoa học tự nhiên được phân ở tầng một, cách lớp chuyên văn học nghệ thuật quả thực giống như cách một hệ ngân hà, ngay cả khi hắn muốn chạy lên tầng tìm Cố Từ nói chuyện phiếm giờ ra chơi, chờ hắn thật vất vả leo lên tầng bảy, chuông vào lớp gần như vang lên.
Cố Trạm trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm, mấy ngày trước anh ta đã đến trường thông báo, không có anh ta ở bên bầu bạn, hiện tại hầu như đều là Phó Ngôn cùng Cố Từ đến trường, mà Cố gia dường như cũng ngầm thừa nhận sự tồn tại của Phó Ngôn, không can thiệp quá nhiều.
Và bởi vì không có sự đe dọa của vị đệ khống đó, những người trước đây bị hạn chế không dám tự tiện hành động, liền bắt đầu liều lĩnh gửi thư tình.
Tủ đồ của Cố Từ lúc nào cũng chất đầy thư tình chồng chất như núi, thỉnh thoảng cậu cần thay quần áo để học tiết thể dục, cậu vừa mở cửa tủ ra, thư tình đầy ắp như lũ trút cuống, rơi đầy trên mặt đất.
Ban đầu Cố Từ gặp phải tình huống này có chút không thoải mái, nhưng sau khi quen dần, cậu dần hình thành thói quen đem đồ đạc bỏ vào tủ, mỗi lần nhặt thư tình dưới đất đều cho vào tủ, sau đó cất vào trong túi, về nhà cất đi.
Mặc dù cậu sẽ không bao giờ mở những thứ này ra để xem, nhưng cậu sẽ tôn trọng, bỏ từng thứ một và cất chúng đi.
Chỉ là chất đống quá nhiều thư tình không phải là biện pháp, cho dù Cố Từ đã từng tuyên bố giai đoạn trung học không có ý định yêu đương, trong tủ chỉ là có rất nhiều thư tình, chưa từng ngừng.
Đối với phương diện này, cậu luôn có chút bất đắc dĩ, lại không biết từ chối tâm ý của những nữ sinh này như thế nào.
Hôm nay tiết thể dục, vừa vặn hai lớp học trùng nhau, Ôn Viễn đã sớm chờ ở đó, vừa nhìn thấy Cố Từ liền chạy tới.
"Cố Từ!" Hắn hét lớn.
Cố Từ cùng Phó Ngôn đang từ hành lang bên kia đi tới, thấy vậy, cậu mỉm cười với Ôn Viễn, "Sao cậu đến sớm vậy?"
Tiết thể dục thứ hai mỗi chiều thứ sáu, hai lớp bọn họ đều học cùng nhau, Ôn Viễn từ tiết học đầu tiên đã để ý đến điều này, sau đó mỗi thứ sáu đều mong chờ khoảng thời gian này.
"Giáo viên cho tan sớm, nên tôi đến đây sớm hơn."
Bọn họ vừa nói chuyện, vừa đi đến tủ quần áo để thay quần áo phù hợp cho tiết thể dục.
Đứng trước tủ, Cố Từ đã chuẩn bị sẵn trong lòng sẽ gặp cảnh tượng gì khi mở tủ ra.
Ôn Viễn vốn định tới xem một chút, ai ngờ vừa mở tủ quần áo ra, quả nhiên lại là một đống thư tình, tất cả đồ vật đều rơi xuống, suýt chút nữa rơi vào người hắn.
Cố Từ nhìn thấy bức thư tình, mới đầu còn có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy Ôn Viễn bộ dáng chật vậy, nhất thời nở nụ cười, cậu nói: "Đã nói với cậu không nên đứng lại gần như vậy, cậu xem, bị tấn công rồi."
Nói xong, cậu liền khom lưng xuống, thu dọn thư tình, cho tất cả vào túi giấy, Phó Ngôn cũng đi tới nhặt giúp.
Sau khi hai người thu dọn xong đồ đạc, anh lại giúp Cố Từ mở tủ, lấy quần áo ra, lại cho túi giấy vào.
Ôn Viễn không khỏi cảm thán, "Nhóm nữ sinh này cũng kiên nhẫn quá đi, sao tôi cứ có cảm giác mỗi lần đến tiết thể dục là thấy rất nhiều thư tình nhỉ?" Thư tình chất đầy ngăn tủ coi như xong, nhưng thậm chí bọn họ lúc tan học cũng không buông tha, thường xuyên sẽ chặn ở đoạn đường nhất định mà Cố Từ lúc về phải đi qua, canh giữ ở đó chờ Cố Từ xuất hiện, quả thực điên cuồng cực độ, sau đó họ chỉ đơn giản đổi thành một con đường nhỏ.
Cố Từ từ sau khi lên lớp , cũng rất ít để vệ sĩ đưa đón cậu đi học, hầu như đều là cùng bạn bè đi về.
Vì không muốn làm người nhà khó xử, đương nhiên là sáng sớm cậu đưa ra yêu cầu này với người nhà Cố, Cố An nghe được đề nghị này của cậu cũng không nhiều lời, chỉ cười, liền đáp ứng em trai.
Sau khi để cho người âm thầm bảo vệ cậu vài ngày, thấy rằng thực sự đúng là không có tiềm ẩn nguy hiểm nào, mới bắt đầu thực sự yên lòng, chấp thuận yêu cầu của Cố Từ.
Cố Từ cầm lấy quần áo, định đến phòng thay đồ để thay quần áo.
.