Tầm mắt Cố Trạm vừa mới rời khỏi người Cố Từ, trong mắt còn mang theo ý cười, nghe thấy đại ca nói, vội vàng nghiêm mặt nói: "Vâng, nhưng đã bị em đuổi đi rồi.
Cố An lại thản nhiên: "Cũng không có gì ghê gớm, nếu cậu ta muốn làm quen với A Từ, vậy thì kệ cậu ta đi.
Cố Trạm cau mày không đồng ý với quan điểm của anh cả, ngại thân phận của là anh trai của Cố An nên anh ta không lên tiếng phản bác.
Cố An nhìn ra tâm tư của anh ta, liền nói: "Tiểu Từ thích chơi đùa, thêm vài người cùng chơi với em ấy cũng không sao, coi như có thêm một con mèo con chó con, bình thường nhìn trông chừng một chút là được."
"Em bí mật ngăn cản, sau này Tiểu Từ biết được, trong lòng em ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Cố Trạm trầm mặc.
Cố An ngưng lại, cũng không nói thêm gì nữa, đi đến bên cạnh Cố Từ, lấy khăn giấy lau đi vết kem bên miệng cậu, cười nói: "Làm gì mà phải ăn vội như vậy?" Đĩa nhoe bị lấy đi, "Được rồi, phần của tuần này đã hết, không thể ăn thêm."
Cố Từ không nỡ nhìn về phía nó, nhỏ giọng giải thích: "Nhưng mà, anh Trạm nói em có thể ăn thêm một phần." Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn bọn họ, lông mi khẽ run, thật dài, lại rất dày, tựa như hai chiếc quạt nhỏ, khiến người ta mềm lòng.
Cố An liếc mắt nhìn em họ, Cố Trạm bị nhìn có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng, "Chỉ một phần nhỏ thôi, anh cả cứ nhắm một mắt mở một mắt đi.
Cố An thỏa hiệp, "Được, một phần thôi.
Cố Từ nhất thời cong mắt lên.
Thế giới thứ nhất---
Phó Ngôn sau khi nghe những gì người đàn ông kia nói, trong lòng không khỏi có chút cảm thấy ghê tởm, anh trực tiếp trở về phòng, sau đó khóa cửa lại.
Nhưng trước khi vào phòng, anh nghe thấy mẹ hình như đang gọi ai đó, bà nhẹ nhàng đáp lại: "Thằng bé rất thương con, không có gì phải lo lắng đâu.
Đứa nhỏ Ngôn ấy? Thằng bé ở trường rất ngoan ngoãn, nghe lời, kết quả tuyển sinh thằng bé thậm chí còn đứng vị trí đầu danh sách, bây giờ thằng bé đang học ở cao trung tốt nhất thành phố."
"Mọi thứ ở đây đều ổn..."
Đây là câu cuối cùng Phó Ngôn nghe được trước khi trở về phòng.
- --mọi thứ đều ổn.
Phó Ngôn nghĩ đến những vết thương trên cánh tay bà, còn có vết bầm trên cổ bị bà cố tình che đi bằng áo cao cổ.
Đấy có phải là những gì bà ấy coi là "ổn"?
Anh cũng từng bình tĩnh thuyết phục bà, bảo bà ly hôn với người kia, nhưng bà lại chỉ biết ôm anh khóc, nói có lỗi với anh, lắc đầu từ chối, rồi lại xin anh kiên nhất nhất có thể, nói bố anh không cố ý, ông ta yêu bọn họ.
Nhưng nếu ông ta thực sự yêu mẹ con bọn họ, liệu ông ta có đánh bọn họ không? anh yêu bọn họ.
Nhưng nếu thật sự yêu mẹ con bọn họ, sẽ động thủ đánh người sao? Sẽ ngoại tình nuôi tiểu tam sao? Đến bây giờ cũng không có hối hận sao?
Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông đoan trang, tinh tế và nhã nhặn với thế giới bên ngoài như vậy thực chất lại là một kẻ hèn nhát chỉ biết trút giận lên vợ con để phát tiết sự bất mãn trong sự nghiệp.
Phó Ngôn mở ngăn kéo, lấy cuốn nhật ký bị khóa ra, mở con thỏ giấy mà anh đã gấp trước đó, đặt nó vào cuốn nhật ký để cất giữ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lấy cuốn sổ phác thảo của mình ra, vẽ dáng vẻ của Cố Từ lên đó.
Nhưng sau khi vẽ xong, xung quanh Cố Từ dường như lại thiếu cái gì đó, Phó Ngôn suy tư, muốn thêm chút gì đó, nhưng vẫn không tìm thấy người hoặc vật nào có thể ở bên cạnh cậu.
Trên thế giới này, không ai có tư cách có thể đứng ở bên cạnh Cố Từ.
Cậu kiêu hãnh như một tiểu vương tử, nhưng cũng lấp lánh như viên kim cương trên vương miện.
Cuối cùng, không còn gì trong cuốn phác thảo ngoại trừ Cố Từ.
Phó Ngôn lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cái rương gỗ nhỏ đã khóa lại, anh đem nắp bình sữa bỏ vào, cẩn thận khóa chặt cái rương lại.
Nhưng sau khi làm xong tất cả, Phó Ngôn lại ngồi ở trước bàn ngây ngốc, anh không biết mình nên làm cái gì, trái tim anh trống rỗng vô.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên, bà hỏi một cách căn nhắc: "Con trai Ngôn, ngày mai là thứ bảy, mẹ dẫn con đi thăm bà ngoại và mọi người nhé?"
Phó Ngôn cũng không muốn về nhà ngoại, dù là nhà mẹ đẻ của mẹ, anh đều không có hứng thú ở đấy.
Thế là anh không trả lời.
Mẹ của Phó Ngôn dường như đã quen với sự lãnh đạm của anh, khẽ thở dài, liền không miễn cưỡng nữa, rời khỏi phòng của Cố Từ.
Phó Ngôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, chờ đợi buổi chiều đến.
Khi đến giờ học, anh có thể đến trường, để...!anh có thể gặp Cố Từ.
Nghĩ đến chuyện này, trái tim Phó Ngôn liền không nhịn được đập mạnh mẽ.
Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nó, đếm từng phút từng giây, chờ đợi thời gian trôi qua.
Nhưng qua ngày thứ sáu là hai ngày nghỉ cuối tuần, không cần đến trường.
Nghĩ như vậy cuối tuần dường như cũng không khiến người ta mong đợi như vậy.
Cố Từ trở về nhà sau một ngày đến trường.
Cậu đang suy nghĩ chuyện của thế giới này, thân phận mà sắp xếp cho cậu xem ra rất thích hợp, nhưng cậu luôn cảm thấy có chút bất an, ngay cả Cố Từ cũng không biết tâm trạng bất an của cậu rốt cuộc từ đâu mà đến.
biết rõ, nhưng là nói: "Chuyện này rất đơn giản, bởi vì lúc trước không thuận lợi, hiện tại quá thuận lợi, chênh lệch có chút, cho nên ngài mới cảm thấy bất an."
"Thật vậy sao?" Cố Từ cau mày, cũng không bị lý do này thuyết phục.
"Tôi bảo đảm!" Nói xong, thấy trong phòng không còn ai, nó trực tiếp biến thành một con mèo đen từ trong sợi dây chuyền chui ra.
phân tích: "Ngài xem, Ôn Viễn bọn họ có quan hệ tốt với ngài, tuy rằng khó dạy một chút, nhìn qua tính tình cũng không tốt, nhưng tốt ở chỗ biết sai liền sửa, cũng nghe lời ngài.
Chỉ cần chúng ta coi chừng bọn họ thật tốt, đừng để bọn họ học, sẽ không có vấn đề gì!"
Cố Từ gật đầu, cũng có chút tán thành, "Ngươi nói đúng, bọn họ đều là những đứa trẻ ngoan.
Căn phòng của Cố Từ giống như một kho báu nho nhỏ, chứa rất nhiều đồ cậu yêu thích, lúc nói chuyện với hệ thống, cậu đưa cho nó một túi đồ ăn vặt, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cũng không sợ sẽ bị người ngoài phát hiện.
là một hệ thống, không phải là một con mèo theo đúng nghĩa, cho nên bình thường không có kiêng ăn gì, lúc đầu nó còn rất thích uống xăng, hơn nữa thích ấn đuôi vào ổ cắm sạc điện.
Chỉ là sau khi ở cùng với Cố Từ, nó dần dần thay đổi thói quen ăn uống và tác phong sinh hoạt, thậm chí hiện tại ngay cả sở thích ăn uống cũng rất giống Cố Từ.
Nó ăn được một nửa, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Cố Từ, "Ngày mai chúng ta có gì phải làm không?"
Cố Từ không muốn ăn gì, chỉ ôm gối, đem cả khuôn mặt đều chôn ở bên trong, thất thần suy nghĩ sự tình, nghe được hệ thống nói mới ngẩng mặt lên, suy nghĩ một chút lại trả lời: "Không phải làm gì, liền ở nhà học đi."
Chuyện này là quan trọng nhất.
Vì vậy, trong những ngày nghỉ, Cố Từ ở trong phòng đọc sách và học bài, ai tới gọi cậu đều không chịu.
Ngay từ đầu Cố An còn cảm thấy có chút ngạc nhiên, sau khi đi vào nhìn thoáng qua, phát hiện em trai mình vậy mà thật sự đang đọc sách, dáng vẻ nghiêm túc như vậy, khiến Cố An có chút không đành lòng quấy rầy, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, hơn nữa bảo những người khác lúc đi qua giữ nhỏ giọng, đừng quấy rầy đến tiểu thiếu gia học.
Chỉ là thật lâu sau, anh cả lại bắt đầu lo lắng, sợ cậu cả ngày ở trong phòng buồn chán sinh bệnh, cho nên buổi chiều, liền nhịn không được gọi Cố Từ ra ngoài, để cậu xem TV một lát, cho khuây khỏa.
Cho dù Cố Từ có nhấn mạnh muốn học bao nhiêu lần, Cố An vẫn không hề lay động, ngay cả lão quản gia vẫn luôn túc trực bên cạnh cũng vẻ mặt cũng lo lắng thuyết phục: "Tiểu thiếu gia, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, đừng để mệt mỏi quá" Cố Từ đã ở trong phòng gần như cả ngày đều buồn chán, chưa kể sức khỏe không tốt, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao chịu nổi.
Kết quả là, cậu cứ như vậy bị ép rời khỏi phòng, đi tới phòng khách ở tầng.
Cố Từ ôm lấy con búp bê lớn, tức giận nhìn chằm chằm TV, đồng thời nói với : "Người nói xem có người nhà như vậy chứ? Bọn họ không ép đứa nhỏ học mà là ép đứa nhỏ không học."
Hệ thống ở một bên phụ họa, "Đúng vậy, bọn họ làm quá rồi.
Tiểu thiếu gia tỏ vẻ rất tức giận, sau đó uống một ngụm sữa lớn.
Vốn lên kế hoạch ngày nghỉ cuối tuần để đọc sách, ngày đầu tiên đã bị gián đoạn rồi.
Ngày thứ hai đi học, không đợi hầu gái đến gọi cậu dậy, Cố Từ cũng đã bò dậy, sau khi cậu tắt đồng hồ báo thức, ngồi ở trên giường thơ thẩn một lát, lúc ý thức chậm rãi tỉnh lại, liền xuống giường.
Hầu gái hôm nay đến đây không phải là người cậu nhìn thấy hôm trước, khi cô ta bước vào, vẻ mặt mong đợi nhưng cũng có chút phức tạp, sau khi thấy Cố Từ dậy sớm, lúc đầu cô ta rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hít sâu một hơi, cười nói: "Tiểu thiếu gia, để tôi giúp thay quần áo."
Trên tay cô ta còn cầm theo bộ quần áo mà Cố Từ cần thay hôm nay.
Cố Từ nhìn thoáng qua, lại hỏi: "Đồng phục học sinh của tôi đâu?" Ngày đầu tiên đi học, cậu đã biết, quần áo cậu mặc hình như không giống với những người khác, những người khác đều mặc đồng phục học sinh, chỉ có Cố Từ mặc âu phục.
"Cái này...!" Hầu gái không kịp phản, nhất thời không nói nên lời.
"Đồng phục học sinh vừa được ủi xong, sắp giao đến rồi." Lão quản gia không biết từ lúc nào bước vào, vui vẻ nói, nhìn về phía hầu gái, ra hiệu cho cô ta liền đi lấy đồng phục học sinh.
Hầu gái nhanh chóng phản ứng, vội vã chạy đi.
Lão quản gia ân cần nhìn Cố Từ, kiên nhẫn hỏi: "Sao ngài đột nhiên nhớ tới chuyện mặc đồng phục học sinh vậy?"
"Bởi vì bọn họ đều mặc, nhưng cháu lại không giống họ." Cố Từ nghiêm túc nói, ánh mắt trong suốt.
Quản gia sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, cũng rất áy náy, "Là tôi sơ suất, lần sau tôi sẽ nhớ bảo bọn họ chuẩn bị quần áo trước.
Người giúp việc vội vàng chạy xuống cầu thang, định lấy quần áo của Cố Từ, lại có một người giúp việc khác đột nhiên từ phòng bên đi ra, chặn đường cô ta, trên tay còn cầm bộ đồng phục học sinh của tiểu thiếu gia.
".....!Tô San." Người hầu gái thấy rõ diện mạo của người này, biểu tình trên mặt trở nên có chút ngượng ngùng, chột dạ gọi cô một tiếng.
"Mai Nhược, đây không phải là công việc của tôi sao?" Khuôn mặt vốn nhìn nhút nhát ban đầu của Tô San lúc này có vẻ hơi lạnh lùng, cô bình tĩnh nhìn về phía bạn mình, giọng điệu vô cùng sắc bén hỏi: "Vừa rồi tại sao có người nói tôi bị bệnh không phải tôi vẫn khỏe đây sao?"
Bị bệnh, quản gia chắc chắn sẽ không để cho bệnh của người khác lây đến tiểu thiếu gia, tránh cho cậu bị bệnh nặng, đương nhiên sẽ để những người khác thế chỗ của Tô San.
"Cô, cô không phải sợ tiểu thiếu gia sao?" Mai Nhược cười ngượng.
Tô San tức giận đến đỏ mặt, "Cô nói bậy, tôi chưa từng nói qua những lời này!"
Mai Nhược nhìn đồng hồ, cũng không muốn tranh chấp với cô vào lúc này, vì thế hạ thấp giọng, lấy lòng nói: "Cô đưa quần áo cho tôi trước đi, lát nữa tiểu thiếu gia sẽ đến muộn.
Vốn tưởng rằng thuyết phục Tô San đưa đồ cho cô ta sẽ tốn rất nhiều công sức, không ngờ ánh mắt phức tạp của Tô San nhìn cô ta một cái, sau đó đưa đồng phục học sinh cho cô.
"Ngày mai tôi sẽ không cho cô cơ hội." Tô San lạnh lùng nói.
Mai Nhược cười cười, nhưng khi cô ta quay đầu lại, vẻ mặt có chút khinh thường.
Cái gì có nhường hay không, lần này căn bản không phải Tô San nhường cô ta.
Là chính cô ta tự giật lấy.
Nhưng ít nhất Tô San đã đúng về một điều, Mai Nhược không biết nghĩ tới cái gì, mà đôi mắt cô ta sáng lên đầy khao khát.
Tiểu thiếu gia quả thực là một người rất hiền lành và tốt bụng.
Mai Nhược nghĩ như vậy, bước chân cũng càng thêm vui vẻ.
Khi Cố Từ đi đến lớp học, cậu thấy một bình sữa trong ngăn bàn của mình, hơn nữa đó là nhãn hiệu mà bình thường cậu hay uống.
Cậu suy nghĩ một chút, sau khi hỏi các học sinh bên cạnh cũng không phải bọn họ để nhầm đồ, mới bối rối cho rằng chắc vệ sĩ cầm thêm một chai.
Cậu nhìn chằm chằm vào bình sữa bò một lúc, muốn uống một chút, nhưng lại không mở nắp bình được.
Cố Từ dù sao cũng là được nuông chiều từ bé đến lớn, cậu muốn cái gì đều có người tự động dâng lên, cậu căn bản không cần nói cũng không cần làm cái gì, cho dù là trải qua ở thế giới trước đó cũng thế.
hết lòng nghĩ đến Cố Từ, sắp xếp cho cậu đều là thân phận tiểu thiếu gia được nhiều người yêu mến.
Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn đặt đồ trở về chỗ cũ.
Cách đó không xa Phó Ngôn vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu, thấy vậy lại không khỏi cúi đầu, nhưng là anh sơ sẩy, lại quên mất chuyện này.
Thế giới thứ nhất----
Khi giáo viên vào lớp, vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho rằng đám học sinh này sẽ không để ý đến cô, muốn ầm ĩ cũng được, cô chỉ cần nghiêm túc giảng bài xong cho bọn họ, làm trong trách nhiệm của một giáo viên, coi như là xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ."
Làm cho người ta thật không ngờ tới chính là, mặc dù bên dưới có rất nhiều người, nhưng lại rất yên tĩnh.
Có người ở dưới đọc sách ngoại khóa, một số chơi điện thoại di động hoặc vẽ nguệch ngoạc lên giấy, nhưng bọn họ không gây ra tiếng động nào.
Chưa kể vẫn có những người nghiêm túc nghe cô giảng bài, thỉnh thoảng giơ tay đặt câu hỏi những điều chưa hiểu trong bài học.
- ------------------------------------------------------------
Cô Từ: (つ✧▽✧)つ.