Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

chương 44: cường bạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Minh Hề vẫn luôn nghĩ rằng, tự mình nói ra chuyện ly hôn là một việc rất khó.

Nhưng sau khi nói ra, cậu lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác như tảng đá luôn đè nặng trong lòng đã bị phá vỡ vậy.

Đường Minh Hề thả đũa xuống, phòng yến hội yên tĩnh đến mức một cây kim nhỏ rơi xuống sàn thôi, tất cả mọi người đều sẽ nghe thấy.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi nghĩ là tôi không cần phải nói lại thêm lần nữa.”

“Đường Minh Hề!” Diệp Hành cất cao giọng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng yến hội: “Anh đừng lấy chuyện này ra làm trò đùa, tôi không cảm thấy buồn cười một chút nào cả đâu.”

Nói lớn hơn thì có tác dụng gì đâu, tui không sợ đâu nhá =)

Đường Minh Hề nghĩ thầm, nếu phải cãi nhau với nam chính, thì phải dùng cả khí thế nữa.

Cậu hơi chần chừ một lúc, sau đó quyết định đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống Diệp Hành, bắt đầu nhập vai, lạnh lùng buông ra một câu: “Ồ? Nhưng mà tôi sẽ không bao giờ lấy tính mạng của mình ra để nói đùa!”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Hành lập tức thay đổi.

Đường Minh Hề không nhịn được mà thả cho nam chính một cái like.

Nam chính quả nhiên không hổ danh là nam chính, rất nhanh đã nhìn rõ được vấn đề, chỉ một câu nói mà hắn đã có thể nhìn ra vấn đề chính.

Haiz, Diệp Tiểu Hành, cậu đừng có mà hận tui đó nhen.

Tui cũng không cố ý khiến cậu phải mất mặt trước bao nhiêu người như vậy đâu.

Đường Minh Hề cắt hết một đoạn lời thoại mình đã chuẩn bị. Ngay lúc cậu chuẩn bị bàn luôn đến trọng tâm thì Diệp Hành bỗng dưng đứng thẳng người dậy.

Đường Minh Hề chưa từng nhìn thấy sự lạnh lẽo như vậy trong mắt nam chính, theo bản năng lùi về sau một bước, túm lấy góc áo của Đường Vân.

Hành động này của cậu khiến cho Diệp Hành cứng đờ người lại.

“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?” Đường Vân cau mày: “Chuẩn bị ăn cơm rồi đấy, đang êm đẹp tự dưng lại nhắc chuyện ly hôn là như thế nào? Tết nhất mà còn cãi nhau.”

Có lẽ Đường Vân cũng nhìn thấy sắc mặt của Diệp Hành và Đường Minh Hề có gì đó không đúng, y lên tiếng giảng hòa: “Có chuyện gì từ từ lên thư phòng rồi nói, lúc đó bàn bạc sau, đang ở trong buổi họp thường niên của cả gia đình, đừng để mọi người cười chê.”

Đường Minh Hề nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, Diệp Hành dù sao cũng là một tên da mặt mỏng.

Bây giờ mà khiến hắn ta mất mặt, sau này chính mình chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả kinh khủng khiếp mà thôi.

Đang định đáp ứng Đường Vân thì cậu nghe thấy giọng nói đầy nghẹn ngào của Diệp Hành.

“Đường Minh Hề, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.”

Không hiểu tại sao, những lời này của Diệp Hành khiến Đường Minh Hề tức giận vô cùng.

Chuyện đã làm thì chính là đã làm rồi, vốn dĩ trước đó Đường Minh Hề còn cảm thấy có lỗi, còn nghĩ rằng Diệp Hành sẽ không tha thứ cho mình.

Nhưng giờ hắn làm xong lại không dám thừa nhận, vội vàng lấy lý do che đậy, việc làm này khiến Đường Minh Hề cảm thấy vô cùng tức giận.

“Không phải như tôi nghĩ là như thế nào?”

Giọng nói của Đường Minh Hề thoáng chốc trở nên sắc bén.

Những tâm tư vẫn luôn được chôn giấu ở trong lòng phút chốc trào dâng.

“Lẽ nào cậu bị người khác chĩa súng vào đầu bắt ép phải lấy máu của tôi đi làm báo cáo huyết kiểm sao? Hay là tôi bị mộng du nên nhìn thấy một bản báo cáo giả?! Diệp Hành ơi là Diệp Hành, cậu để tay lên ngực mình rồi tự hỏi bản thân xem tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu chưa? Tôi giết chết cha mẹ cậu hay là làm hại cả gia đình cậu? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà khiến cậu phải nhẫn nhục lâu như vậy, mặc dù ghê tởm tôi nhưng vẫn phải đối tốt với tôi?! Tôi có nên khen cậu một câu không? Dựa vào cái gì mà cậu dám cho rằng tôi vẫn còn có thể chịu đựng được việc ngày ngày bị người khác nhòm ngó đến tính mạng của chính mình?! Giờ mà còn không ly hôn thì khác nào tự dâng mình lên, để mặc cậu đưa vào chỗ chết?!”

Nói xong một tràng, Đường Minh Hề bỗng dưng phát hiện, hóa ra mình rất để ý đến chuyện này.

Không biết từ bao giờ, những giọt nước mắt của cậu đã rớt xuống hai bên gò má, hốc mắt đỏ bừng, tức giận tới mức run rẩy toàn thân.

Đường Minh Hề cố gắng hết sức để ngăn cản bản thân bật khóc, nhưng vẫn không thành công.

Cậu thừa nhận rằng cậu rất để ý chuyện tại sao Diệp Hành lại có thể vừa đối xử tốt với mình như vậy, vừa có thể âm thầm tính toán lấy đi mạng sống của mình.

Từ trước đến giờ, mình cũng có làm mấy chuyện độc ác gì đối với Diệp Hành không? Tại sao bây giờ người chịu đen đủi lại là mình?

Lẽ nào Diệp Hành cảm thấy chơi mình như vậy rất vui sao?

Tất cả những thứ ngụy trang giả tạo từ trước đến nay, giờ đã hoàn toàn lộ rõ.

Những điều này đã mọc rễ nảy mầm từ bao giờ, chính cậu cũng không biết được, chỉ biết rằng, chúng như những sợi dây leo, quấn chặt vào trái tim của mình, khiến bản thân không thể thở nổi.

Cậu không thể chịu đựng được việc Diệp Hành đang tính kế mình, cũng không thể chị đựng được việc hắn ta đối xử với mình không tốt.

Đường Minh Hề chính là người vô sỉ, tùy hứng, ích kỷ như vậy đó.

“Tôi……” Diệp Hành như thể bị nghẹn lại vậy.

Hắn không biết rõ ràng Đường Minh Hề đã biết được bao nhiêu, chỉ biết rằng hiện tại cả Đường Minh Hề và mình đều cần thời gian để bình tĩnh lại.

“Anh bình tĩnh một chút.” Diệp Hành xoa xoa hai đầu lông mày: “Mọi chuyện thực sự không phải như những gì anh nghĩ thật.”

“Tôi có thể giải thích mà Đường Minh Hề, anh đừng tùy hứng như vậy nữa, đừng ngay lập tức tuyên tôi án tử hình như vậy.”

Đường Minh Hề hơi dừng lại, cười nhạt một tiếng: “Được, cậu nói đi, để tôi xem xem cậu chuẩn bị giải thích những gì.”

“Hồi tháng , quả thực tôi đã lấy máu của anh đi làm báo cáo huyết kiểm.” Diệp Hành cảm thấy vô cùng phiền muộn, không biết nên nói tiếp như thế nào nữa. Hắn vô cùng hối hận với những chuyện mình đã làm hồi tháng , “Nhưng tôi cũng chỉ đem đi làm báo cáo mà thôi, chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưỡng ép anh hay gì cả.”

“Cậu nghĩ rằng chuyện tôi để ý là chuyện hiến tủy sao?” Đường Minh Hề hít sâu một hơi, giọng nói hơi có chút nghẹn ngào: “Tôi nói cho cậu biết này Diệp Hành, tôi có thể hiến tủy cho bất kỳ một người nào, nhưng thứ tôi để ý không phải là chuyện hiến tủy này, mà là việc cậu lừa gạt tôi. Tại sao cậu lại không nói gì với tôi về chuyện này?”

“Có nhiều thời gian như vậy cơ mà, từ tháng đến tận bây giờ. Cậu có cần tôi tính luôn hộ cậu là bao lâu rồi không? Mười một tháng! ngày! Diệp tổng à, cậu bận trăm công ngàn việc đến mức nào đi nữa thì cũng có thể dành ra vài phút để bàn bạc với tôi cơ mà?! Có cần tôi phân tích luôn lý do tại sao không?”

“Là bởi vì ngay từ ban đầu cậu đã nhận định rằng tôi là một tên cặn bã, tôi sẽ không bao giờ làm những việc tốt cho người khác nhưng tổn hại bản thân. Ở trong mắt của cậu, Đường Minh Hề là một tên não tàn đê tiện, vô sỉ, ích kỷ, không biết nói đạo lý!”

Đường Minh Hề nói xong câu cuối cùng, giọng nói cũng đã khàn, bởi vì cảm xúc quá mức kịch liệt mà thở hồng hộc.

Đầu óc của cậu hiện giờ đã trở nên trống rỗng, nước mắt chảy xuống má bỏng rát như lửa cháy, khiến gò má của cậu hơi đau ran rát.

Trong phòng yến hội, không có một tiếng động nào.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Duy chi có tiếng thở dốc và giọng nói nghẹn ngào của Đường Minh Hề. Cậu mệt mỏi mà nhắm mắt lại.

“Tôi đã đủ mất mặt rồi Diệp Hành ạ, tôi không muốn ở đây tranh giành với em gái cậu một chút tình cảm thương xót của cậu. Tôi cũng không muốn biết cậu đang suy nghĩ gì, tôi thực sự, thực sự không thể nào tiếp tục giả vờ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Cuối cùng, cậu hạ cho Diệp Hành một bản án:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Bên ngoài nhà, tuyết không biết đã rơi tự bao giờ, gió tuyết quang quật khắp nơi khắp chốn, gió lạnh thổi qua xé da xé thịt.

Trong phòng yến hội rõ ràng có bật máy sưởi, nhưng ngay một khắc Đường Minh Hề “tuyên án” cho mình, Diệp Hành cảm giác mình đang bị nhốt trong một hầm băng.

Hắn khẽ mấp máy môi: “Đường Minh Hề, đừng nghịch nữa.”

“Cậu nghĩ rằng tôi chỉ đang đùa với cậu sao?” Đường Minh Hề chưa bao giờ lại cảm thấy mệt mỏi như bây giờ: “Tùy cậu, thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Giờ tôi thực sự đang rất mệt mỏi, sáng mai tôi sẽ gọi luật sư đến bàn bạc kỹ hơn về chuyện ly hôn này. Sau này cậu cũng hãy rời khỏi nhà họ Đường đi, thích đến đâu thì đến, không cần phải chịu đựng tôi nữa, chúng ta cũng không cần thiết phải gặp lại nhau.”

Đường Minh Hề xoay người, mặc kệ những người còn lại của nhà họ Đường đang không biết phải làm gì mới được, lập tức đi lên phía tầng .

Kết quả là vừa đặt chân lên cầu thang, cổ tay bất thình lình bị Diệp Hành bắt lấy.

Đường Minh Hề thậm chí còn chưa cả kịp phản ứng lại, Diệp Hành đã nắm lấy cổ tay của cậu, kéo thẳng một đường lên phòng ngủ ở tầng .

Cậu thoáng sửng sốt một lúc, sau đó chớp chớp mắt, hung hăng mà giãy giụa: “Cậu buông tay tôi ra! Diệp Hành! Cậu bị điên rồi hả!”

Diệp Hành như thể không nghe thấy tiếng gì vậy, kể cả khi Đường Minh Hề dùng tay đẩy hắn ra, thậm chí là đấm hắn thùm thụp, hắn vẫn không có cảm giác gì.

Lúc nghe thấy hai chữ “ly hôn” phát ra từ miệng của Đường Minh Hề, ngay lập tức, sợi dây lý trí duy nhất còn sót lại trong hắn lúc bấy giờ đã đứt làm đôi.

Diệp Hành cũng không biết mình đang định làm cái gì, chỉ biết rằng bản thân không thể để Đường Minh Hề rời đi như vậy được.

Một khi cậu đã rời khỏi hắn, chính mình cũng sẽ mãi mãi không thể gặp lại.

Cái suy nghĩ này bao trùm hết thảy những suy nghĩ của hắn, Diệp Hành thấy Đường Minh Hề giãy giụa quá mạnh mẽ, lập tức bỏ tay mình ra, sau đó chặn ngang người đối phương mà bế lên, người kia đương nhiên sẽ càng chống cự kịch liệt hơn.

“Cậu bị điên hả Diệp Hành! Mau thả tôi xuống!”

“Lần nào cũng dùng mãi một chiêu này mà không thấy chán à?”

Tiếng hét của Đường Minh Hề khiến cho tất cả mọi người đang đứng dưới tầng tỉnh táo lại. Đường Vân nhìn thấy Đường Minh Hề bị người khác bế lên đưa đi chỗ khác, sắc mặt lập tức biến đổi.

Chỉ tiếc là lúc y vội vội vàng vàng chạy lên tầng , cửa phòng ngủ đã bị Diệp Hành mạnh mẽ đóng lại, khóa chặt.

“Thùm thụp” hai tiếng.

Đường Vân gõ mạnh vào cửa phòng: “Diệp Hành! Cậu mở cửa ra ngay cho tôi! Cậu định làm gì Tiểu Hề hả?!”

Trong phòng, Đường Minh Hề bị ném thẳng lên chiếc giường mềm mại.

Trời đất quay cuồng, Đường Minh Hề cảm thấy vô cùng hoa mắt, chờ đến khi cậu có thể nhìn rõ lại mọi thứ, trước mắt cậu chỉ có trần nhà trắng tinh.

Cậu chống nửa người trên, nhổm dậy, còn Diệp Hành thì cúi người che phủ lấy người của cậu.

Đường Minh Hề kết hợp đồng thời cả tay và chân để đẩy hắn ra ngoài, giọng nói run rẩy một cách kịch liệt: “Cậu buông tôi ra! Tên khốn kiếp, thối tha này! Tôi nhất định phải ly hôn với cậu!”

Hai chữ “ly hôn” này lại một lần nữa phát ra từ miệng của Đường Minh Hề.

Diệp Hành chưa bao giờ nghe thấy từ nào khiến mình cảm thấy khó chịu như từ này.

Tay phải của hắn giữ chặt tay của Đường Minh Hề lại, đè hai tay của cậu lên đỉnh đầu, sau đó ngay lập tức chặn lại bờ môi luôn thốt ra những lời khiến người khác đau lòng.

Lúc môi Diệp Hành chạm vào môi Đường Minh Hề, cậu không cả kịp phản ứng lại, trên má vẫn còn vệt nước mắt đọng lại, hai mắt thì trừng thật lớn.

Diệp Hành hôn rất vội vàng, ngây ngô mà lại rất mạnh mẽ, thậm chí hắn còn vô cùng lỗ mãng mà cạy hàm răng của Đường Minh Hề ra.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cằm của Đường Minh Hề bị Diệp Hành bóp chặt, bắt cậu phải ngẩng đầu, lông mi run rẩy nhẹ nhàng như những cánh bướm nhỏ xinh, trên đó vẫn còn vấn vương vài giọt nước mắt.

Trong phòng chỉ có thể nghe thấy giọng nức nở của Đường Minh Hề, hơi thở đứt quãng, dồn dập.

Sự giãy giụa của cậu không khác gì một liều thuốc, kích thích Diệp Hành lấn chiếm mạnh mẽ hơn. Đường Minh Hề không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này, chỉ có thể bất lực nằm trên giường mặc cho người kia “xâm phạm” mình, sự nhục nhã và xấu hổ nháy mắt đã bao trùm đầu não của cậu.

Không biết đã hôn được bao lâu, hai tay của Đường Minh Hề cuối cùng cũng được thả ra, ngay giây tiếp theo, cậu lập tức giơ tay lên, hung hăng mà tặng cho Diệp Hành một cái tát đau điếng.

“Bụp” một phát, âm thanh vô cùng rõ ràng.

Nháy mắt, chung quanh trở nên vô cùng an tĩnh.

Cái tát của Đường Minh Hề khiến Diệp Hành thoáng chốc tỉnh táo lại, Đường Minh Hề không hề nương tay một chút nào, thực sự là dùng hết sức để đánh.

Sườn mặt tuấn mỹ của hắn đối diện với Đường Minh Hề, hàm dưới vô cùng đẹp, đây rõ ràng là một gương mặt đẹp nhất trong những gương mặt đẹp của cánh đàn ông.

Đường Minh Hề hiện giờ không còn tâm trạng để đánh giá nhan sắc của Diệp Hành. Người kia chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng đã hơi dính chút máu, nửa mặt bên trái sưng đỏ vô cùng.

Diệp Hành rũ mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Hề đối diện mình, trong mắt hắn là một Đường Minh Hề vô cùng cố chấp với quyết định của mình.

Đường Minh Hề lập tức bò dậy, chạy xuống giường, chỉnh đốn lại bộ tây trang đã bị kéo cho nhăn nheo trên người mình.

Hiện giờ cậu đang vô cùng hỗn loạn, đủ mọi loại cảm xúc đan xen vào nhau. Sau khi trả qua một màn vật lộn vô cùng mệt mỏi, Đường Minh Hề thực sự không thể nghĩ ra làm thế nào mới có thể xử lý tình huống hiện tại.

Tại sao lại như vậy?

Chuyện này không hề giống những gì cậu đã dự định.

Quá mệt mỏi, thế giới này hãy tự hủy diệt đi!- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Trong đầu Đường Minh Hề bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ: “Trốn”.

Đáng tiếc là cậu chưa đi được mấy bước thì đã bị Diệp Hành kéo lại, Đường Minh Hề vô cùng sợ hãi Diệp Hành của hiện tại, như thể hắn đã không còn chút tỉnh táo nào vậy, cậu phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước.

Nhưng lần này Diệp Hành chỉ đơn giản là ôm cậu vào lòng, ghì chặt hai tay lại, như đang muốn khảm người kia vào lòng mình vậy.

Trái tim của Đường Minh Hề đập mạnh liên hồi, lồng ngực tựa như cũng đang nảy lên theo từng nhịp đập.

Cậu đã không còn chút sức lực nào để giãy giụa nữa, chỉ có thể chịu đựng bị Diệp Hành ôm lấy thật chặt mà thôi.

Người kia được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, ghì chặt cậu vào lòng một hồi lâu xong lại thả cậu ra, hôn từ tai của cậu cho đến môi.

Diệp Hành trân trọng từng một vị trí mà môi hắn chạm đến, không còn là sự xâm chiếm mạnh mẽ của ban nãy nữa, mà là sự tôn trọng, sự ôn nhu đầy nhẹ nhàng, tình cảm.

Đường Minh Hề thật sự vô cùng mệt mỏi, nhắm chặt hai mắt lại, không muốn tiếp tục để ý đến hắn nữa.

Sự từ chối không tiếng động này còn khiến Diệp Hành đau đớn hơn cái tát ban nãy.

“Đường Minh Hề, anh không thể ly hôn với tôi được đâu.”

Giọng nói của Diệp Hành trở nên run rẩy hơn rất nhiều: “Ngoại trừ chuyện này ra, tất cả những chuyện khác, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý với anh.”

Như thể bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, hắn đưa tay vào túi áo, lấy ra chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị từ lâu.

Chiếc nhẫn bạc đang nằm gọn trong chiếc hộp nhỏ làm bằng nhung tơ, Diệp Hành nhìn Đường Minh Hề, giọng nói trở nên nghẹn ngào rõ thấy: “Chúng ta đã đi với nhau đến tận bước này rồi.”

Đường Minh Hề mở to mắt, ngón tay hơi cuộn tròn lại. Cậu nhìn thấy Diệp Hành lấy ra một chiếc nhẫn bạc, giơ lên trước mắt mình.

Sau đó, dưới ánh nhìn tuyệt vọng của Diệp Hành, Đường Minh Hề không chút do dự mà cầm lấy nó, ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

“Bịch ——”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cửa phòng bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy ra.

Đường Vân đi thẳng tới bên cạnh Đường Minh Hề, nhìn thấy cậu khóc đến mức sưng đỏ cả hai mắt, môi cũng đã bị trầy vô cùng rõ ràng, ánh mắt của y tối lại vài phần.

Đường Nặc cũng chạy theo vào, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Đời trước, Diệp Hành bị vu oan tham ô tiền bạc của Minh Hằng, đời này, có lẽ bởi vì y trọng sinh nên đã xảy ra hiệu ứng bươm bướm, chuyện bị vu oan này cuối cùng cũng không xảy ra.

Nhưng mối quan hệ của Diệp Hành và Đường Minh Hề lại vẫn đi vào quỹ đạo như của kiếp trước, cả hai đã đi đến kết cục không thể nào cứu vãn nổi.

Đường Vân vô cùng tức giận, y hét lớn: “Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?! Diệp Hành, chuyện hiến tủy mà Tiểu Hề nói là như thế nào? Tôi bảo cậu phải chăm sóc em ấy cho tốt, hóa ra, đây là ‘chăm sóc tốt’ theo ý hiểu của cậu sao hả?”

Đường Nặc thoáng ngừng lại, sau đó lên tiếng khuyên nhủ: “Anh cả, anh hai, hiện giờ Diệp Hành chắc cũng không giải thích được chuyện gì đâu, hay là để cậu ấy nghỉ ngơi một đêm đi, có chuyện gì để ngày mai hẵng bàn.”

Đường Vân vô cùng yêu quý em trai của mình, sau khi bỏ lại Diệp Hành trong phòng, y lập tức bảo người chuẩn bị cho Đường Minh Hề một gian phòng khác.

Trước khi Đường Minh Hề về phòng, Đường Vân cũng muốn hỏi lại Đường Minh Hề lần nữa về tất cả mọi chuyện, nhưng thấy em trai mình đã quá mệt mỏi, vào phòng cái đã leo ngay lên giường, đưa lưng về phía mình, cuối cùng y cũng không lên tiếng nữa.

Mọi chuyện thành ra như vậy rồi, Đường Minh Hề đương nhiên là không thể nào ngủ nổi.

Cậu nằm ở trên giường trằn trọc một lúc lâu, sau khi ổn định lại cảm xúc mới có thể tỉnh táo lại.

Diễn quá nhập vai, tình cảm quá chân thật, cậu thực sự không nhịn được mà làm ầm lên với Diệp Hành.

Cứu mạng với huhu- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Đường Minh Hề ngơ ngơ ngác ngác nhìn tay phải của mình.

Vừa rồi là cái tay này tát Diệp Hành cái đúng không nhỉ?

TvT

Vừa nghĩ đến là muốn khóc.

Đường Minh Hề nằm trên giường một lúc lâu, không tài nào mà ngủ được.

Điện thoại di động hiển thị đã hơn giờ, hôm nay xác định tuyết sẽ rơi suốt cả một đêm.

Đèn ở nhà họ Đường đã dần dần được tắt hết, qua tấm rèm cửa sổ, Đường Minh Hề vẫn nhìn thấy một trụ đèn còn sáng.

Cậu hơi hơi sửng sốt, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại xuống giường, đi đến chỗ cửa sổ, kéo rèm cửa ra.

Đối diện với phòng ngủ, tuyết đã rơi trắng xóa cả một mảng, trên nền tuyết trắng, có một cậu thiếu niên đang cầm một chiếc đèn pin, mò qua mò lại.

Có lẽ hắn ta đang tìm kiếm một thứ đồ gì đó, đi được vài bước lại ngồi xổm hẳn xuống, lật xem từng chút một.

Không biết hắn đã bắt đầu đi tìm từ lúc nào, cũng không biết hắn định đi tìm đến lúc nào.

Đường Minh Hề như thể bị ai đó đổ bê-tông vào chân vậy, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú nhìn chằm chằm vào người kia.

Từng phút một, từng phút một trôi qua, Đường Minh Hề không biết mình đã đứng cạnh cửa sổ được bao lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ là hai tiếng.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, trên người cậu thiếu niên kia đã bị tuyết bao bọc cả mảng lớn.

Hắn lại một lần nữa ngồi xổm xuống, vạch từng chút tuyết lên mà kiếm tìm, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn.

Dưới ánh đèn pin, là một chiếc nhẫn bạc kiểu dáng đơn giản dính một lớp tuyết lạnh.

Đường Minh Hề nhìn thấy cậu thiếu niên kia nửa quỳ trên mặt đất, cả người cứng đờ như một pho tượng vậy, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay rất lâu.

Sau một lúc, hắn nâng chiếc nhẫn kia lên phía môi của mình, hôn lên đó một cái, vô cùng trân trọng.

Đường Minh Hề biết rõ, nếu chiếc nhẫn kia được đeo lên ngón áp út của mình thì sẽ vô cùng vừa vặn, không rộng không chật.

Vốn dĩ, cậu đã có thể đeo chiếc nhẫn đó lên tay.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio