Ninh Thành chỉ nghênh đón Tình Thiên một lúc.
Sau khi bão “Hồ Điệp” đi qua, mang đến một luồng áp suất thấp, mưa liên tục một tuần.
Chiếc Bentley màu đen dừng ở trên vách núi Thanh La Loan, càng gần bờ biển, mưa lại càng lớn.
Dưới vách núi, mười mấy chiếc du thuyền tìm tòi không biết ngày đêm, đã như vậy tầm nửa tháng.
Nhân viên cứu hộ có một thủ lĩnh là Mao Lỗi kết thúc công việc hôm nay, nhưng hắn ta chậm chạp không dám lên bờ, trong lòng gõ như trống.
Cũng không tìm được gì.
Mao Lỗi đã tìm mười lăm ngày, mười lăm ngày này cả đội tìm kiếm cứu nạn của bọn họ thay ca mỗi ngày, chỉ muốn bốn tiếng, đến hôm nay thật sự là cực hạn.
Thậm chí đến tận hôm nay, Mao Lỗi cũng không biết bọn họ phải tìm ai.
Mỗi lần vừa hỏi người phụ trách gọi là Hà Văn Phương, đối phương luôn lộ ra vẻ kiêng kỵ, chỉ kêu bọn họ chú tâm tìm, còn lại đừng hỏi nhiều.
Nhiều lần Mao Lỗi cũng muốn nói cho hắn ta biết, nếu như là tìm người thì thôi, buông tha đi!
Té từ vách núi Thanh La Loan cao như vậy, lại vào ngày bão ác liệt nhất, gần như không thể sống.
Nhưng mà hắn ta đã lấy tiền của người ta, thật sự ngại nói ra khỏi miệng.
Hơn nữa ông chủ lớn của Hà Văn Phương, thậm chí ngủ còn ít hơn bọn hắn.
Thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng giống như mất đi nửa linh hồn, một ngày càng ít nói hơn một ngày, một ngày làm cho người ta sợ hơn một ngày.
Kể từ lần đầu Mao Lỗi nhìn thấy ông chủ này, cũng chưa từng thấy hắn nghỉ ngơi.
Cho dù là ngày hay đêm, chỉ cần Mao Lỗi mở mắt ra, là có thể thấy hắn đứng trên vách núi Thanh La Loan.
Hắn ta sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy người không có sự sống nào như vậy.
Giống như người đã chết, chỉ có một thân thể đang hoạt động một cách máy móc.
Trong lều, Hà Văn Phương mang theo tâm trạng lo lắng lên tiếng: “Tổng giám đốc Diệp, hôm nay… Cũng không tìm được nhị công tử đã rơi xuống.”
Trên mặt của Diệp Hành tái nhợt không còn chút máu: “Ngày mai tiếp tục tìm.”
Hà Văn Phương khẽ cắn răng: “Tổng giám đốc Diệp, đội viên của đội tìm kiếm đã đến cực hạn. Mười lăm ngày cũng không tìm được người, chắc nhị công tử đã…”
“Tôi nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Vừa dứt lời, cái lều tạm thời trên vách núi Thanh La Loan đột nhiên bị vén lên, vành mắt của Vương Mẫn ửng đỏ: “Diệp Hành, anh có chừng có mực!” Diệp Hành cũng không nhìn cô một cái, Hà Văn Phương thấy vậy, chỉ thở dài.
Kể từ sau khi biết Đường Minh Hề gặp chuyện không may, Vương Mẫn không chỉ một lần tới tìm Diệp Hành gây phiền toái.
Không biết vì sao vị đại tiểu thư này cho rằng là bởi vì Diệp Hành lựa chọn Đường Nặc, mới ép Đường Minh Hề nhảy núi.
Đối xử như nhau, coi Diệp Hành và Đường Nặc như kẻ thù.
Mới đầu cô tìm người tới ồn ào một lần, xối máu chó mắng Diệp Hành.
Sau khi mọi người đều cho là cô đang đắc tội với Diệp Hành, nhưng Diệp Hành cũng không trách cô, chỉ là sau khi nghe cô mắng xong, tiễn người hoàn toàn không thương tổn gì trở về.
Hà Văn Phương biết tính tình của đại tiểu thư Vương Mẫn Đại, rất muốn nói lạ, ngoại trừ Đường Minh Hề trị được cô, thật sự không tìm được người thứ hai ở Ninh Thành.
Thế nên hắn ta chắc chắn không ngăn cản được cô.
“Anh còn muốn nổi điên cái gì? Tiểu Hề đã rời đi nhiều ngày như vậy, đến bây giờ anh cũng không cho bọn tôi một lời giải thích sao?!”
Chưa từng thấy sau khi người chết mà không làm đám ma, Diệp Hành đã điên rồi sao?
Lúc Vương Mẫn biết được tin Đường Minh Hề chết, quả thật là long trời lở đất.
Cô không rõ tại sao mấy ngày trước người bạn tốt mới gặp mặt, hẹn đi xem nhạc, chỉ là ba ngày sau đã không thấy, đợi đến cuối cùng là chết rồi.
Giao diện trò chuyện Wechat còn dừng ở thảo luận kế hoạch tới trang trại rượu ở nước ngoài của hai người.
Rõ ràng cậu đã rất mong đợi ở tương lai, tại sao lại có dũng khí nhảy xuống từ trên vách núi cao như vậy.
“Đường Minh Hề chưa chết, tôi không cần khai báo cho cô.”
Vương Mẫn tức đến buồn cười: “Chưa chết? Là nhảy từ trên vách đá cao hơn mười mét mà chưa chết, hay là lúc ngày bão bị cuốn vào sóng biển nên chưa chết? Tổng giám đốc Diệp, anh có biết có một câu tình cảm đến chậm rẻ hơn cỏ dại hay không, bây giờ anh giả vờ thâm tình cho ai xem? Anh cho là mò nhiều ngày như vậy là có thể tìm được Tiểu Hề sao? Tôi nói cho anh biết vùng biển Thanh La Loan sâu như thế nào, ngài từng đọc sách chưa? Biết là sâu hơn một trăm mét chưa? Anh biết anh ấy không biết bơi hay không?”
Câu cuối cùng, Vương Mẫn đã rống lên, ngực của cô phập phồng vô cùng kịch liệt, hốc mắt cũng ửng đỏ.
“Anh cảm thấy lừa mình dối người như vậy thú vị không? Nếu như anh thật sự còn thương anh ấy, tôi xin anh ít nhất hãy để cho anh ấy một chút thể diện đi.”
Vương Mẫn vừa nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài xuống, nhớ tới trước kia chuyện Đường Minh Hề quyên tặng tủy sống, liền nói ra một câu: “Coi như là anh thay em gái anh trả anh ấy một ân tình có được không?”
Diệp Hành giống như lấy lại tinh thần, giống như một tượng gỗ biết nói, trên mặt mang theo vẻ hoang mang, mở miệng: “Có ý gì?”
Vương Mẫn không ngờ Diệp Hành trả lời như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Vẻ mặt của Diệp Hành không giống như là giả vờ, hắn mời mịt suy nghĩ, cái gì gọi là thay Diệp Nguyệt trả một ân tình?
Ngay lập tức, trái tim của hắn giống như bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, có hơi sợ biết sự thật tiếp theo.
Vương Mẫn mở miệng, do dự lên tiếng: “Tháng ba năm nay anh không biết Tiểu Hề quyên tặng tủy sống sao? Anh cho là máu RH âm tính là rau cải trắng sai, anh tìm mấy năm cũng không có tủy sống xứng đôi, Đường Nặc tùy tiện đi tìm là có?”
Đột nhiên trong lều trở nên yên tĩnh.
“Đuổi ——” một tiếng.
Diệp Hành cảm giác mình không thể nghe thêm gì nữa.
Hai lỗ tai của hắn toàn là tiếng vù vù, cảm giác mê muội gần như khiến cho hắn đứng không vững.
Vương Mẫn có ý gì?
Đường Minh Hề quyên tặng tủy sống cho Diệp Nguyệt?
Đường Nặc tìm được tủy sống là của Đường Minh Hề quyên tặng?
Tại sao?
Không phải cậu không đồng ý hay sao?
Cậu không phải là… Cậu không phải là hận mình hay sao?
Vẻ mặt của Diệp Hành trở nên mờ mịt, giống như không biết tiếp theo phải làm như thế nào, nên nói như thế nào.
Hắn giống như đã hiểu lầm Đường Minh Hề thêm một lần nữa.
Vẻ mặt của Diệp Hành bởi vì lồng ngực vô cùng đau đớn mà trở nên vặn vẹo, hắn chậm rãi ngồi xuống, không biết nên giải quyết sự tuyệt vọng và thống khổ trải khắp trời đất như thế nào.
“Diệp Hành nếu như anh thật sự có chút lương tâm, anh hãy bỏ qua cho Tiểu Hề đi.”
Giọng nói của Vương Mẫn vô cùng mệt mỏi: “Cả đời này anh ấy chưa từng làm quá nhiều chuyện xấu, không nên chịu trừng phạt như vậy.”
Cô ngẩng đầu, thấy bộ dạng của Diệp Hành vào lúc này, bỗng nhiên dừng lại một chút.
Trạng thái tinh thần của người đàn ông giống như đã sắp hỏng rồi, vẻ mặt kinh khủng như ác quỷ bò lên từ Địa Ngục, đáng sợ đến mức làm cho lời nói tiếp theo của Vương Mẫn cũng kẹt ở trong cổ họng.
Qua một lúc lâu, Vương Mẫn mới nghe được giọng nói của mình.
“Có đôi khi tôi thật sự không thể hiểu được rốt cuộc là anh đang nghĩ gì, anh đã yêu anh ấy như vậy, tại sao lúc đó lại lựa chọn Đường Nặc? Anh tranh giành hơi thở kia có tác dụng gì? Bây giờ anh nhận được kết quả anh muốn chưa?”
“Anh có biết một người quá thất vọng về anh, mới chọn thà rằng nhảy xuống biển cũng không tha thứ cho anh.”
“Anh thật sự luôn làm cho anh ấy đau lòng.”
“Cho dù là trước kia, hay là bây giờ.”
Vương Mẫn nói xong câu đó, cảm thấy không còn gì để nói với Diệp Hành.
Suy cho cùng trạng thái của Diệp Hành thật sự là rất kỳ lạ, giống như là một cái xác rỗng bị niềm tin mạnh mẽ chống lại, một khi niềm tin vỡ tan tành, một giây sau sẽ vỡ thành cát bụi.
Diệp Hành không biết Vương Mẫn đi từ lúc nào, hắn nhắm mắt lại, cũng không biết trên mặt mình đã tràn đầy nước mắt từ khi nào.
Hai tay của người đàn ông bụm mặt, lưng giống như bị sự tuyệt vọng to lớn đè xuống.
Hắn liên tục nhớ lại cảnh Đường Minh Hề nhảy xuống biển, giống như lăng trì mình một lần.
Tại sao không phải là hắn chết? Tại sao không có hắn chết cùng?
Hắn thật sự không muốn sống nữa.
Cả đời hắn chưa từng trải qua tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy, không rõ tình yêu của người trẻ tuổi, tại sao phải đối xử ác với hắn như vậy, thà rằng chết cũng muốn thoát khỏi hắn.
Nếu như Đường Minh Hề thật sự hận hắn, vậy sự báo thù của hắn đã thành công đến mức xưa nay chưa từng có.
Sau hai mươi ngày Đường Minh Hề nhảy xuống biển, đội tìm kiếm cứu nạn đã rút khỏi Thanh La Loan.
Chỉ còn có Diệp Hành chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày cũng sẽ đi một vòng ở vùng biển dưới vách núi.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Đường Minh Hề không thể nào sống được.
Cuối cùng ngay cả Đường Vân cũng bỏ qua, đóng cửa không ra ngoài, nhốt mình ở trong phòng, ai cũng không gặp.
Diệp Hành vẫn không muốn cử hành tang lễ cho Đường Minh Hề.
Bất kể ai tới hỏi, hắn vẫn luôn chắc chắn Đường Minh Hề chưa chết.
Đã chết phải thấy xác, chỉ cần không thấy xác thì chính là chưa chết.
Diệp Hành giống như là tìm được niềm tin duy nhất để mình chống đỡ, không ngừng tự nói với mình vẫn có hy vọng.
Thời gian cứ trôi qua vội vã như vậy, hai tháng sau, Diệp Hành lại trở về Minh Công Quán thêm lần nữa.
Sau khi Đường Minh Hề rời khỏi hắn một thời gian rất dài, hắn cũng không dám đặt chân tới chỗ này.
Tất cả đồ vật bên trong Minh Hề công quán đều sắp xếp theo bộ dạng trước khi đi của Đường Minh Hề, giống như dựa vào cảnh tượng giả dối như vậy, có thể tê dại chân tướng của mình, xây dựng hiện tượng giả lúc cậu còn sống trong Công Quán.
Diệp Hành vẫn đi làm một ngày ba bữa như thường, nhưng mà không hề mở cửa phòng ngủ của Đường Minh Hề.
Thức ăn đặt lên bàn, hắn im lặng ngồi đó, đợi nó từ nóng đến lạnh, sau đó lại dùng lò vi sóng hâm nóng, cho đến đêm khuya.
Hắn giống như sống trong ảo tưởng to lớn của mình, không ai có thể đánh thức hắn.
Ngày mười lăm tháng chín, Diệp Nguyệt vào phòng không khuẩn, hoàn thành phẫu thuật cấy ghép tủy sống, phẫu thuật vô cùng thành công, gần nhuwkhoong có phản ứng kỳ lạ.
Cái này đi ra từ phòng không khuẩn, tâm trạng của Diệp Nguyệt rất tốt, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, Diệp Hành ở bên cạnh cô im lặng nghe, cô gái nói ra tất cả những thứ muốn ăn trong tương lai.
Cuối cùng, cô ấy cẩn thận hỏi một câu: “Em có thể đi ăn với anh Minh Hề không? Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau, em để dành được rất nhiều tiền tiêu vặt.”
Hình như cô ấy rất xấu hổ, giống như do dự rất lâu rồi mới hỏi, ngay cả hỏi một câu tại sao hôm nay Đường Minh Hề không tới xem cô ấy cũng thấy ngại.
Diệp Nguyệt quá nhỏ, không rõ thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy mở mắt nhìn xung quanh phòng bệnh màu trắng, mỗi ngày đều mơ có cơ thể khỏe mạnh.
Trước kia là muốn đi ăn lẩu với anh trai, không biết từ lúc nào đã bắt đầu nổi lòng tham.
Muốn ăn lẩu với anh trai và Minh Hề.
Thân thể của Diệp Hành cứng như đá cẩm thạch, đối mặt với vẻ mặt u ám của Diệp Nguyệt, hắn không thể nói tiếng nào.
Trong tay Diệp Nguyệt cầm chặt điện thoại mới mua, sắc mặt tái nhợt từng bị ốm đau hành hạ đã có chút máu: “Có phải anh Minh Hề đang bận không? Anh, anh có phương thức liên lạc của anh ấy không, em muốn kết bạn với anh ấy.”
Thời gian giống như là dừng lại.
Qua một lúc lâu, Diệp Hành mới nặn ra một câu từ trong cổ họng, giọng nói vô cùng khô khốc: “Được.”
Lại đi vào phòng của Đường Minh Hề thêm một lần nữa, Diệp Hành bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
Phòng ngủ của cậu tràn đầy mùi hương nhàn nhạt lại ngọt ngào, rất giống mùi trên người cậu.
Diệp Hành sợ mình vào quá nhiều lần, mở cửa phòng sẽ làm biến mất mùi hương ngọt ngào này vào trong không khí.
Vì vậy hắn vô cùng cẩn thận, cẩn thận giữ lại tất cả những thứ Đường Minh Hề để lại.
Lúc cậu đi, ngay cả kim cài ngực có ngọc bảo màu đỏ mà mình tặng cậu cũng không mang theo.
Cô đơn nằm trên tủ đầu giường, khúc xạ ánh nắng.
Diệp Hành ngồi ở trên giường rất lâu, nhớ lại những lúc chung đụng với Đường Minh Hề, trái tim đã bắt đầu đau âm ỉ.
Cây dao cùn lại giống như đang lăng trì, cắt rách cơ thể của hắn.
Chưa kịp nói cho cậu biết bộ dạng mang kim cài ngực rất đẹp.
Quên mất khen quần áo cậu mặc hôm nay nhìn rất đẹp nhiều một chút.
Nghĩ đến rất nhiều lời nói ngại mặt mũi nên không nói với cậu, cảm xúc hối hận từ từ bò lên trái tim của hắn.
Diệp Hành cụp mắt, tóc mái hơi dài che đi biểu cảm trên mặt.
Hắn ngồi yên một lúc lâu, mới đi tìm điện thoại của cậu ở trong phòng của Đường Minh Hề.
Hơn một tháng chưa sạc pin, điện thoại đã tự động tắt nguồn từ lâu.
Sau khi Diệp Hành sạc pin, mở màn hình khóa điện thoại là hình một cây giáng sinh do Đường Minh Hề chụp.
Trong kho ảnh cũng là hình tự sướng của cậu, đã từng gửi cho Diệp Hành xem, cũng có ảnh hắn chưa từng xem.
Diệp Hành ấn vào giao diện Wechat, tài khoản Wechat của Đường Minh Hề có một thông báo kết bạn mới, chính là Diệp Nguyệt.
Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn của Diệp Nguyệt, Diệp Hành biết mình nên bỏ điện thoại xuống rồi.
Nhưng giống như ma xui quỷ khiến, hắn ấn mở lịch sử trò chuyện của mình.
Vĩnh viễn dừng ở tháng mười một năm ngoái.
Thời gian trò chuyện với vòng bạn bè cũng không khác nhau lắm, sau tháng mười một năm ngoái, Đường Minh Hề không hề cập nhật nữa.
Nghĩ đến khi đó cậu đã biết mình có ý đồ với cậu, có lẽ là vô cùng thất vọng về mình.
Diệp Hành kéo xuống mấy tháng, đọc nhanh như gió.
Vốn dĩ là vẻ mặt yên tĩnh bỗng nhiên lộ ra cảm xúc khó tin.
Tay cầm điện thoại cũng bắt đầu hơi run lên.
[Đã ba tiếng năm mươi bốn phút chưa nói chuyện với tiểu Diệp Hành, cậu ấy còn không biết mình sai ở đâu, xem ra nhất định là idol nữ quá xinh đẹp mới có thể nhìn không chớp mắt như vậy, respect:)]
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
[A a a a a tại sao nụ hôn đầu của tôi không lãng mạn chút nào!! Diệp Hành đi chết đi!! TvT]
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
[Haha. Chụp một tấm ảnh anh Diệp đi mua khoai lang】
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
[Trên thế giới này thật sự có đàn ông mời bà xã của mình đi xem phim sao (Meme: Đậu tương nghi ngờ)? Tôi muốn xin ly hôn có quá đáng không?]
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
[Cậu ấy phiền quá]
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
[Thật là khổ sở, phiền chết đi được, Diệp Hành là một tên ngốc không gì sánh bằng.]
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
[Món quà sinh nhật của tiểu Diệp Hành tặng nhìn cũng rất đắt, biểu hiện không tệ!]
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
[Cuộc đời còn lại dạy dỗ vài thứ cho anh Diệp đi [Giấy hôn thú]]
[Chỉ có tôi có thể nhìn thấy]
…
Mỗi một thứ trên vòng bạn bè đặt chế độ chỉ có tôi có thể nhìn thấy, gần như tất cả đều liên quan tới hắn.
Cậu có nhiều bí mật chỉ tự mình biết như vậy, hôm nay từ một góc không ai biết tiết lộ ở trước mắt hắn. Trạng thái cuối cùng trong vòng bạn bè đặt chế độ chỉ có tôi có thể nhìn thấy, là tháng hai năm nay.
Trong yến hội bọn họ đã cãi nhau một trận, Đường Minh Hề ném chiếc nhẫn cầu hôn của hắn.
Nhưng mà trong tấm ảnh.
Mu bàn tay trắng nõn sạch sẽ của Đường Minh Hề, chiếc nhẫn đeo kín kẽ ở trên ngón áp út của cậu.
Diệp Hành giống như bị đánh một đòn cảnh cáo, hô hấp ngừng lại một chút.
Một giây sau, nước mắt của hắn chưa từng rơi xuống, trực tiếp rơi lên điện thoại, trở nên mơ hồ.
Thì ra Đường Minh Hề đã từng muốn sống cả đời với hắn, thì ra cậu cũng từng suy nghĩ tới tương lai của bọn họ.
Nhưng mà tất cả đều đã bị hắn tự tay phá hủy.
Sự thật này gần như phá hủy tất cả lý trí của Diệp Hành.
Bỗng nhiên lồng ngực của Diệp Hành đau đến không chịu đươc, hắn chậm rãi cuộn người lại, ấn chặt điện thoại và trong ngực, cơ thể run lên một cách kịch liệt.
“Đường Minh Hề…”
Diệp Hành cắn chặt răng, nặn ra ba chữ kia từ trong hàm răng.
Chỉ là đọc tên của cậu thôi cũng đã sắp tan nát cõi lòng, phá thành mảnh nhỏ, cứ khóc nức nở.
“Đường Minh Hề, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Anh không thể vứt bỏ tôi như vậy.”
“Tôi thật sự…”
“Thật sự… Rất nhớ anh.”
Trả lời hắn, chỉ có sự yên tĩnh trong phòng.
Diệp Hành khóc không thành tiếng trong căn phòng không người, nghẹn ngào nức nở.
Hắn nghĩ tới những năm tháng sau này, không biết phải chịu đựng như thế nào, cũng không biết sống như thế nào.
Nhớ tới đời này duyên phận của mình với Đường Minh Hề, không ngờ lại ngắn ngủi như vậy, cũng không có hồi ức quá nhiều, nhưng sẽ theo hắn hết quãng đời còn lại.