Trả lời Diệp Hành, là tiếng hít thở đều đều, chậm rãi, nhẹ nhàng của Đường Minh Hề.
Có lẽ là do ngồi trong ngực hắn quá thoải mái và ấm áp nên Đường Minh Hề cứ thế mà ngủ thiếp đi luôn.
Diệp Hành vô cùng bất đắc dĩ, đành phải ôm Đường Minh Hề về xe của mình đang đỗ phía bên đường.
Hắn hơi do dự một chút, sau đó quyết định lấy điện thoại của Đường Minh Hề ra, nhắn tin cho Lý Hiểu Vi.
Điện thoại của Đường Minh Hề mười mấy năm nay vẫn như vậy, mật mã gì cũng chỉ có ngày sinh của cậu.
Sau khi mở được khóa điện thoại, Diệp Hành lập tức vào wechat nhắn tin cho Lý Hiểu Vi.
‘Tiểu Hề uống hơi quá chén nên tôi đưa anh ấy về trước đây.’
Lý Hiểu Vi nhận được tin nhắn này thì hơi sửng sốt một chút.
‘?’
‘Anh trai chồng cũ sao?’
Anh trai…… chồng cũ???
Diệp Hành hơi nhăn mày lại, có lẽ vẫn chưa hiểu ý nghĩa của những từ này.
Nhưng hai chữ “chồng cũ” thì hiểu rồi.
‘Không phải chồng cũ.’
‘Chưa ly hôn.’
‘Ồ ồ.’
‘Vậy thì không sao rồi, tối nay Tiểu Hề có về nhà không đây ta?’
Có lẽ là uống hơi nhiều rượu nên giọng điệu của Lý Hiểu Vi bắt đầu có chút ý tức đùa giỡn.
Diệp Hành trả lời lại một câu “Không về nhà.”, sau đó đưa Đường Minh Hề về thẳng Đông Sơn Vọng Hồ.
Say rượu suốt cả một đêm, lúc tỉnh dậy Đường Minh Hề vậy mà lại không cảm thấy đau đầu như mình nghĩ.
Tư thế ngủ của cậu từ trước đến giờ vẫn luôn rất kém, lăn từ bên này sang bên kia, lúc ngồi dậy, tóc còn dựng thẳng đứng trông không khác gì cặp sừng. Cậu liếc mắt nhìn chung quanh xem xét tình hình.
Đường Minh Hề ngây cả người ra như vậy một lúc lâu……
Chiếc giường xa lạ, căn phòng xa lạ, đồ ngủ xa lạ, còn có cả tấm màn cũng xa lạ.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy nè?
Đường Minh Hề bắt đầu vận động hết công suất não bộ của mình.
À. Nhớ rồi.
Tối hôm qua sau khi nghe được câu chuyện Diệp Tiểu Hành đi “ngoại tình”, chân đạp hai thuyền, mình đã tức giận đến mức uống liền hai ly rượu đầy ú ụ, sau đó đi ra ngoài chơi tuyết.
Đúng rùi, chơi tuyết.
Đang chơi rất vui vẻ thì, nhìn thấy Diệp Hành.
Hả? Chờ đã, nhìn thấy Diệp Hành?
Từ giây phút đó, mọi chuyện bắt đầu được tái hiện lại một lần nữa trước mắt Đường Minh Hề. Vô cùng sống động.
Đường Minh Hề đã không còn giữ nổi sự bình tĩnh giả dối của mình nữa. Mọi chuyện được tua ngược lại từ khoảnh khắc Diệp Hành xuất hiện cho đến khi cậu hỏi có phải hắn đang theo đuổi mình không, à, còn hỏi hắn tại sao lại chọn Đường Nặc, mắng hắn là đồ tra nam khốn kiếp, coi mình như cá mà nuôi dưỡng, cuối cùng là vô cùng mạnh mẽ mà ngồi lên đùi hắn bắt đầu ngủ……
Từ đầu tới cuối, vô cùng rõ rành, rành mạch, không thiếu một chi tiết nhỏ nào.
……
……
Lập! Tức! Quên! Hết! Đi!
TvT!!!
Đáng buồn là, những chuyện mất mặt như thế này, càng muốn quên thì lại càng nhớ kỹ hơn.
Đường Minh Hề cảm thấy xấu hổ đến độ toàn thân nóng ran, từ đầu xuống chân đều nhuốm một màu đỏ hồng.
Mình cũng đâu có muốn nhớ rõ ràng từng chi tiết như vậy đâu huhu QvQ!!
Đường Minh Hề khẽ rên vài tiếng, sau đó lấy tay che mặt mình lại, hung hăng mà tự quật ngã bản thân xuống chiếc giường mềm mại.
Đáng tiếc, trốn tránh không thể nào giải quyết được vấn đề. Sau khi tự kiểm điểm bản thân suốt hơn phút, Đường Minh Hề lúc này mới chậm rì rì ngồi dậy, rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Trong tủ quần áo không có đồ để cậu mặc.
Bộ đồ ngủ trên giường cũng vô cùng rộng, Đường Minh Hề đành phải lấy bừa một chiếc áo khoác khoác tạm lên trên người, sau đó bắt đầu cẩn thận, tỉ mỉ mà dò xét khung cảnh bên ngoài phòng ngủ.
Hình như không có ai?
Bụng Đường Minh Hề khẽ réo lên vài tiếng, đôi mắt của cậu cũng rất nhanh đã tia thấy đồ ăn sáng trong bếp.
Cháo và cả sữa đậu nành nóng hầm hập tỏa khói nghi ngút! Còn có cả bánh bao nhỏ!
Đường Minh Hề hơi do dự một chút, nhưng sau đó vẫn quyết định đi chân trần vào trong bếp, ra vẻ lén la lén lút mà lần mò đến bàn ăn.
Cậu liếc trái rồi lại liếc phải, sau khi xác định không có ai ở đây thì lập tức lấy một chiếc bánh bao nhỏ nhân thịt tôm, cắn mấy miếng đã ăn hết.
Sau khi “ăn vụng” thành công, Đường Minh Hề lấy đũa sắp xếp lại vị trí của mấy chiếc bánh bao nhỏ còn lại, tuy rằng thiếu đi một chiếc, nhưng nếu nhìn qua thì không ai có thể nghi ngờ!
Đúng vậy!
Đường Minh Hề tiếp tục áp dụng phương pháp đánh lừa thị giác này là uống hai hớp sữa đậu nành, ăn một gắp mì, sau khi ăn xong thì vô cùng tinh tế mà trộn bát mì lại một lần, thậm chí còn rắc thêm một chút hành lá lên trên.
Sau khi ăn chỗ này chỗ kia mỗi chỗ tí, cậu không còn cảm thấy đói như ban nãy nữa.
Vì thế cậu vô cùng thỏa mãn mà ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lên thì đập ngay vào mắt là gương mặt của Diệp Hành.
……
……
“Tôi không ăn đồ của cậu đâu đấy.”
Đường Minh Hề lạnh lùng nói.
Khóe miệng vẫn còn dính chút màu trắng của sữa đậu nành.
Tầm mắt của Diệp Hành rơi xuống lồng bánh bao hấp nhìn thì bình thường nhưng thật ra là thiếu chiếc trên bàn.
Đường Minh Hề không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Ăn cái bánh bao nhỏ nhỏ thôi mà, gì căng vậy?
Chó nam chính lẽ nào ngay cả một cái bánh bao cũng không muốn cho mình ăn à?
“Quần áo của tôi đâu?” Đường Minh Hề lên tiếng, hơi do dự một chút rồi nói tiếp: “Tối hôm qua, cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”
“Ừm.”
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
“Có chuyện.”
Đường Minh Hề: “?”
Diệp Hành không nhanh không chậm mà ngồi xuống ghế, từ từ mở miệng nói: “Chắc anh vẫn chưa quên tối hôm qua anh đã làm gì với tôi đâu đúng không?”
“?”
Đường Minh Hề cảm thấy vô cùng hỏi chấm.
Đang định hỏi lại tôi làm được cái gì thì bỗng dưng ý thức được bản thân lúc say rượu chắc chắn sẽ không phải dạng người dễ nói chuyện. Vì vậy nên cậu bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về trí nhớ của mình.
Hình như mình đâu có nhớ thiếu phần nào đâu ta?
Đường Minh Hề bắt đầu ngẫm nghĩ lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Vẻ mặt càng ngày càng trở nên do dự.
“Tôi đã làm gì thế?”
“Anh hôn tôi.”
……
……
Diệp Hành ra vẻ “mọi chuyện rõ ràng là như thế” mà nói tiếp: “Còn bảo là nhất định sẽ có trách nhiệm những việc mình đã làm.”
Đường Minh Hề: “……”
Lúc uống say mình phóng đãng đến mức như vậy cơ à?
Không thể nào!!! Không thể nào như vậy được TvT!!!
“Tôi uống nhiều quá.” Đường Minh Hề nhanh chóng phủ nhận, thực ra cậu cũng không chắc những lời Diệp Hành nói là thật hay giả, nhưng với cái tính cổ hủ không khác gì mấy bác cương thi từ triều Thanh sống dậy của hắn thì hẳn là sẽ không nói dối đâu: “Chuyện này cứ coi như chưa từng có đi. Tôi đã quên hết những chuyện xảy ra tối hôm qua rồi.”
“Ồ.” Diệp Hành nói tiếp: “Hôm qua anh còn đồng ý sẽ yêu đương với tôi nữa cơ. Chuyện này anh cũng quên rồi à?”
“?”
Đường Minh Hề lập tức tỏ vẻ không thể nào có chuyện như vậy được.
“Tôi đồng ý yêu đương với cậu lúc nào!?”
Đừng tưởng rằng chuyện quan trọng như thế này mà mình cũng có thể quên được!!!
“Anh nói là đã quên hết rồi cơ mà?”
“……”
Đường Minh Hề thoáng giật mình, lại bị Diệp Hành lừa vào tròng một lần nữa.
Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng giả vờ mất trí nhớ là có thể pass qua chuyện này chứ! TvT!
“Nếu anh không còn nhớ rõ nữa thì trả lời lại câu hỏi tối qua của tôi mà anh vẫn chưa kịp trả lời đi.” Diệp Hành bỗng dưng giương mắt lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đường Minh Hề.
Ngay lập tức Đường Minh Hề cảm giác như da mặt mình sắp cháy bỏng đến nơi, theo bản năng mà lùi về phía sau một bước.
“Tôi đang theo đuổi anh thật đấy, anh có đồng ý không?”
Bầu không khí chung quanh lập tức trở nên vô cùng ái muội.
Đường Minh Hề hơi nắm chặt bàn tay lại, cực kỳ sắt đá đáp:
“Không đồng ý.”
Mười hòn đảo của tui đâu? =)
“Tôi có thể hỏi lý do tại vì sao lại vậy không?” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Hành vang lên: “Là bởi vì tôi là tra nam chân đạp hai thuyền hay bởi vì tôi coi anh như một chú cá để nuôi?”
Những lời mà tối hôm qua Đường Minh Hề say rượu đã thốt ra giờ phút này lại một lần nữa được tái hiện lại qua lời của Diệp Hành một cách hoàn hảo.
Ha ha ha.
Diệp Tiểu Hành, thân là nam chính, cậu đâu cần phải hẹp hòi đến mức như vậy =)
Nhưng tối hôm qua hình như hắn đã giải thích rằng bản thân với Đường Nặc không có chút quan hệ nào cả…… nhưng cậu đâu thể trách mình hiểu lầm mối quan hệ của người họ được.
Rõ ràng là biểu hiện của chó nam chính rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng hắn và Đường Nặc có gì đó. Nói chung, tất cả là do Diệp Hành =)
“Không có tại sao.” Đường Minh Hề nói tiếp: “Bởi vì cậu không phải gu của tôi.”
Diệp Hành không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Vậy gu của anh là như thế nào?”
Đường Minh Hề nghĩ thầm, cậu hỏi như này vừa đúng lúc để tôi phát huy khả năng “từ chối” của mình.
Cậu vô cùng bình tĩnh đáp lại: “Tôi không thích dạng người cổ hủ như cậu.”
“Cậu quá quê mùa, lại còn già nữa.”
“Già?”
“Đúng vậy! Già!” Đường Minh Hề chốt hạ một câu đanh thép: “Tôi chỉ thích nam sinh cấp thôi!”
“……”
“Tôi còn thích người nào mà lùn lùn nữa, vẻ bề ngoài trông bình thường sẽ có cảm giác an toàn hơn, tốt nhất là phải hơi mập một chút, khoảng kg là ổn, à, còn nữa, phải nghèo, bởi đàn ông mà có tiền thì sẽ trở nên đồi bại.”
Đường Minh Hề càng bịa càng hăng, dù sao thì cứ phải bịa gu theo hình tượng đối lập với Diệp Hành.
“Một nam sinh cấp vừa lùn vừa nghèo vừa béo, nhan sắc cũng phải bình thường sao?” Diệp Hành khẽ cười nhạo một tiếng.
Đường Minh Hề gật đầu: “Đúng vậy!”
“Chỉ là nam sinh cấp thôi có được không?”
Đường Minh Hề thoáng sửng sốt một chút: “Cũng không phải là không được.”
Dù sao thì chỉ cần không phải là tổng tài bá đạo là được =)
Diệp Hành hơi dừng lại một chút, “Nếu anh không đồng ý yêu đương với tôi thì có đồng ý để tôi theo đuổi anh không?”
……
Bị điên à? Loại chuyện như thế này mà cũng dám hỏi thẳng như vậy?!
Trả lời như thế nào đi chăng nữa thì nghe cũng tự luyến chết đi được =)
Đường Minh Hề cố gắng ra vẻ bình tĩnh đáp: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Đây là chuyện riêng của cậu.”
Mua kim cương =)
Tôi muốn hai mươi viên to ú ụ =)
Có lẽ Diệp Hành vẫn chưa ngắm đủ vẻ mặt “quẫn bách” của cậu, tiếp tục ép sát vào Đường Minh Hề mà hỏi tiếp: “Thế ý của anh tức là anh đồng ý chứ gì?”
“.”
Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Đường Minh Hề.
“Xem cậu biểu hiện thế nào.”
Một lúc sau đó, cậu cảm giác lời này của mình nghe chẳng có một chút khí thế nào cả.
Vì thế, cậu không khỏi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hai tai đỏ dần lên, vô cùng tự luyến mà bổ sung thêm một câu:
“Tôi có nhiều người theo đuổi lắm đấy nhé.”
Mà mấy người theo đuổi tôi cũng khó chơi lắm đấy cậu biết không hả =)
Thứ hai nên phải xách đồ đi làm, vừa đến công ty Đường Minh Hề đã phải hứng trọn ánh nhìn ái muội của Lý Hiểu Vi.
Đường Minh Hề: ……
Cô rất muốn mất đi người bạn duy nhất là tôi đây có phải không? =)
“Anh và anh trai chồng cũ thế nào rồi?”
“Đừng có mà tùy tiện đặt biệt hiệu cho người ta. Anh trai chồng cũ là ý gì?”
Đường Minh Hề cảm thán một câu, nhớ tới chuyện Diệp Hành nói muốn theo đuổi mình, kết quả là nguyên một ngày hôm qua lại không nhắn cho mình một cái tin nào.
Hôm qua là chủ nhật đó ạ =) Đây là “theo đuổi” mà cậu nói đó hả chó nam chính? =)
Vợ mình nhảy xuống biển đúng là xứng đáng!
Đường Minh Hề bắt đầu bực tức mà “trừ điểm” Diệp Hành đến mức âm mới chịu dừng lại. Nếu tiếp đến mà không thèm mua kim cương, mua du thuyền, mua đảo, mời mình đi ăn cơm, đi xem phim…… thì nhất định sẽ trừ đến âm vô cùng =)
“Tết nhất đến nơi rồi, nhắc mấy chuyện đen đủi này làm gì =)”
Sắp đến tết nên công việc ở Cụ Thuận cũng càng ngày càng nhiều.
Sáng sớm Đường Minh Hề vẫn còn dư thừa sức lực để tức giận, nhưng đến giữa trưa thì chỉ còn thấy mệt mỏi.
Nhìn máy tính suốt nửa ngày trời rồi, mắt bắt đầu hoa rồi TvT
Không muốn đi làm nữa, muốn nằm ở nhà tiêu tiền thôi TvT
Chó nam chính, cái tên tra nam nói lời không giữ lời, chỉ biết nói mấy câu đường mật này! Sao vẫn chưa chạy tới dỗ tui rồi cho tui tiền để tui mua mua mua hả???
Đây là phong cách làm việc của bá đạo tổng tài sao?!
Trước giờ tan làm, điện thoại của Đường Minh Hề khẽ rung một cái.
Là tin nhắn wechat của Diệp Hành.
‘Tan làm chưa?’
Ha ha ha.
Đường Minh Hề chuẩn bị block hắn, nhưng khi đối diện với cụm từ “Block” đỏ chót trên màn hình thì lại hơi do dự một chút.
‘.’
‘Ngài có việc gì không ạ? =)’
Diệp Hành có thể cảm nhận được sự tức giận trong câu từ của Đường Minh Hề.
Hắn vô cùng cẩn thận mà lựa chọn từ ngữ, nhẹ nhàng gửi đi một tin nhắn.
‘Tôi muốn mời anh đi xem phim, không biết tôi có vinh hạnh được làm việc này không?’
Cứu tui với……
Lúc Đường Minh Hề nhìn thấy tin nhắn này, suýt chút nữa thì xấu hổ đến mức muốn nhảy từ đỉnh của tòa nhà trung tâm tài chính xuống.
Cậu úp thẳng điện thoại xuống mặt bàn, không muốn nhìn nữa.
Cần mất vài giây yên tĩnh mới có thể tiêu hoa được, cảm giác tê dại toàn thân cũng đã bớt dần.
Chuyện gì vậy nè?
Diệp Tiểu Hành học được cách nói chuyện kỳ quái này từ ai vậy chứ?
Trong lúc nhất thời, Đường Minh Hề không biết nên nhận xét đây là quê mùa hay là sến súa.
Hơn nữa, Đường Minh Hề cũng “nể” thằng nhóc này thật.
Bình thường sẽ chẳng có người đàn ông nào rủ người ta đi hẹn hò lúc , giờ tối cả.
Lẽ nào không tính toán thời gian để cho người kia chọn quần áo rồi thì trang điểm này nọ sao? Không thể mời trước một ngày được à?
Lẽ nào hắn ta cho rằng đi hẹn hò chỉ đơn giản là xách mỗi thân xác đi thôi là được sao?
Thế khoảng thời gian tiếng đồng hồ ngồi trước bàn trang điểm là để ngồi cầu nguyện à? =)
Đường Minh Hề đang định nhắn câu từ chối thì lại thoáng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi một tin nhắn “Chờ tôi một lúc nữa”.
Thôi kệ đi, dù sao nam chính cũng là một tên thẳng nam chết tiệt, có thể nhớ tới chuyện rủ đi hẹn hò đã là không tồi rồi (. _. )
Đường Tiểu Hề quyết định sẽ rộng lượng mà tha thứ cho hắn một lần.
Cậu nhanh chóng hoàn thành nốt phần việc của mình, sau đó trước khi xuống tầng thì chạy vào nhà vệ sinh soi gương một lúc.
Đường Minh Hề cảm thấy trông cũng không tồi lắm, dù sao thì kể cả là phải đi làm đi nữa thì cậu vẫn sẽ dành khoảng tiếng để tút tát cho bản thân, từ trước đến giờ vẫn luôn kiên trì với nguyên tác: Đã ra khỏi cửa là phải xinh đẹp từ đầu đến chân.
Trạng thái đạt chuẩn nice!
Cậu đi thang máy xuống tầng, chạy chậm tới sảnh lớn, chờ tới khi gần chạy đến quảng trường trung tâm thì thả chậm cước bộ dần.
Cuối cùng là chậm rì rì mà đi tiếp, dù sao thì cũng không thể để lộ ra việc bản thân đang rất hào hứng với chuyện hẹn hò này được =)
Đến giờ tan làm mà vẫn phải dành thời gian ra ngoài hẹn hò, chưa thấy ai sướng được bằng nam chính =)
Đường Minh Hề tới quảng trường trung tâm, bắt đầu không ngừng đưa mắt tìm kiếm siêu xe đậu ở bên đường.
Kết quả là nhìn đi nhìn lại mấy vòng, tầm mắt dừng lại ở một nơi không ngờ đến.
Không thấy siêu xe nào, hôm nay Diệp Hành hiển nhiên là không lái xe tới, chỉ đứng một mình bên ven đường dưới tán cây ngô đồng.
Hắn mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, bên trong lớp áo lông là một chiếc áo sơ mi kẻ dọc, phối hợp với một chiếc quần vải bình thường màu xám, một đôi giày thể thao hai màu đen trắng cũng bình thường.
Hắn còn đội một chiếc mũ lưỡi trai nữa.
Trông rất sạch sẽ, khí chất ngút trời.
Làn da trắng nhợt, dáng người cao gầy, chỉ đứng đó thôi không cần làm gì mà vẫn khiến không ít phái nữ phải ngoái đầu lại nhìn.
Nhưng mà.
Cái vị.
Nam sinh cấp này.
Là ai vậy?