Đường Minh Hề nói được làm được, ngày hôm sau liền dọn ra từ biệt thự của Diệp Hành, chạy như bay vào căn hộ siêu xa hoa nhìn ra Vân Kinh mà Đường Vân chuẩn bị cho cậu.
Trừ cái này ra, phi cơ trực thăng AC cũng rất nhanh chóng đã tới trong tay của Đường Minh Hề.
Trong lúc nhất thời, dân thất nghiệp lang thang như Đường Tiểu Hề một đêm phất lên, cầm trong tay một tấm thẻ đen không giới hạn do một người theo đuổi không biết tên nào đó tặng, ở Vân Kinh sống một cuộc sống quẹt quẹt quẹt, mua mua mua của bình hoa nhỏ.
Tủ quần áo cũng đã lấp đầy, đá quý cùng kim cương nên mua cũng đã đều mua, tất cả các hội sở tư nhân có thể đi cũng đều có thẻ VIP, Đường Minh Hề trong nháy mắt liền trở về trong cuộc sống sinh hoạt chính mình đã từng quen thuộc nhất.
Từ khi thân phận Đường nhị công tử được phơi bày ra ánh sáng, vòng party, salon, buổi biểu diễn và tiệc sinh nhật của các phú nhị đại ở Vân Kinh đều giống như bông tuyết bay tới trên tay Đường Minh Hề.
Vừa đến ăn tết, tất cả các công tử tiểu thư nguyên bản đang sinh sống rải rác ở New York, Luân Đôn, Manhattan toàn bộ đều bay trở về Vân Kinh, party một hồi lại đến một hồi, thư mời mà Đường Minh Hề thu được cũng thu đến mỏi tay, chọn lựa mấy cái gương mặt hãnh diện rồi tới đó vài lần.
Đến hiện trường tự nhiên sẽ khiến chúng tinh phủng nguyệt, mặc kệ có quen biết cậu hay không, đều đều tụ tập lại, cuồng thổi tới một trận cầu vồng thí.
Chúng tinh phủng nguyệt: Các ngôi sao vòng quanh mặt trăng. Đó là một phép ẩn dụ để mọi người vây quanh và ủng hộ một người nào đó. Ví dụ: “Hoa khôi của trường vừa tài năng lại xinh đẹp, khi ra ngoài được nhiều người mến mộ vây quanh, chẳng khác gì chúng tinh phủng nguyệt”.
Đường Minh Hề trước kia không ở Vân Kinh, nhưng cũng lên như cá gặp nước, chỉ vỏn vẹn mấy ngày đã thu hoạch được một đống lớn bạn tốt WeChat cùng đám phú nhị đại plastic vô dụng.
Đương nhiên, thời điểm tham gia salon thời thượng, Đường Minh Hề ngẫu nhiên cũng sẽ chụp một chút ảnh chụp hiện trường đưa cho Diệp Hành xem.
Đối phương cũng vẫn luôn trả lời tức khắc.
Nhưng đại bộ phận thời gian đều chỉ có hai chữ.
【 Đẹp. 】
【Mua. 】
Đường Minh Hề thấy tin nhắn trả lời, buồn bực chán nản.
Chẳng lẽ cậu ở trong mắt Diệp Tiểu Hành chính là cái loại bình hoa chỉ biết mua mua mua này sao:)
Chụp ảnh cho hắn xem là vì muốn hun đúc tình cảm được chứ, hắn chừng nào thì mới có thể ý thức được gu thẩm mỹ Thanh triều của hắn:)
Vừa định trả lời WeChat cho Diệp Hành, lời xác minh bạn tốt của Đường Minh Hề liền nhảy ra một cái tin tức mới.
Gần nhất thêm người khá nhiều, sau khi cậu nhìn thoáng qua phát hiện không phải là tài khoản rác rưởi gì đó liền thêm vào, kết quả vừa thêm, WeChat liền chấn động lên.
Min: 【 Đường Tiểu Hề, anh không có tâm.jpg】
Min: 【 Đường Tiểu Hề, anh không có tâm.jpg】
Min: 【 Đường Tiểu Hề, anh không có tâm.jpg】
Min: 【 Đường Tiểu Hề, anh không có tâm.jpg】
Min: 【 Đường Tiểu Hề, anh không có tâm.jpg】
Min: 【 Đường Tiểu Hề, anh không có tâm.jpg】
……
Đối diện đang spam.
Đường Minh Hề xem đến sửng sốt, cho rằng gặp phải tên bị bệnh tâm thần.
Nhưng cái biểu tình bao quen thuộc, xưng hô quen thuộc, oán niệm quen thuộc này, làm cho số lượng lương tâm không nhiều lắm của Đường Minh Hề, hơi chút giật mình.
Cậu chần chờ một lát, click mở vòng kết nối bằng hữu mới thêm.
Lướt từ trên xuống dưới, một tấm hình của vị Vương Mẫn đại mỹ nữ đang mặc bikini bãi biển nóng bỏng nháy mắt ánh vào mi mắt.
【. 】
Đường Minh Hề rụt rè giả vờ mình là cái bong bóng.
Giây tiếp theo, điện thoại của Vương Mẫn liền gọi đến đây.
Đường Minh Hề kỳ thật có điểm không dám nhận, cậu dừng lại, ấn tiếp trả lời.
Tiếng thét chói tai cường độ cao đề-xi-ben của Vương Mẫn ở trong điện thoại vang lên.
Đường Minh Hề sớm có nhãn lực đã đem điện thoại của chính mình cách xa nửa thước.
Chờ Vương Mẫn kêu xong, cậu mới mở miệng: “Còn hét nữa sao?”
“Đường Minh Hề!!!” Oán niệm của Vương Mẫn đều sắp từ trong điện thoại bay ra: “Tui đã không phải là bằng hữu duy nhất của anh nữa! Anh có phải có con chó khác ở bên ngoài hay không! Ô ô ô, tách ra lâu như vậy cũng không thèm gọi điện thoại, không thèm phát tin tức, cũng không báo bình an, đúng là Đường Tiểu Hề đã gả đi giống như nước đổ ra ngoài bát, trong mắt của anh còn có vị tỷ muội như tui hay không!”
“.”
“Cho nên hay mua Hermes cho tui đi.” Vương Mẫn không có cảm xúc hơn nữa nhanh chóng mở miệng.
“Ừm.”
“Còn phải đưa tôi đi ăn bữa tiệc lớn, tôi nhìn thấy anh trai của anh mua phi cơ trực thăng rồi đó, tôi muốn bay tới Hawaii ăn.” Chém đinh chặt sắt.
“Ừm.”
Đường Minh Hề mặt vô biểu tình nói: “Giảm béo thành công rồi sao?”
“……”
“Ba năm không thấy hẳn là gầy hơn rất nhiều đúng không:)”
“.”
“Bữa tiệc hải sản lớn ở Hawaii cô có biết là nó sẽ chứa bao nhiêu calo không:)”
Vương Mẫn: “……”
TvT!!
Quả nhiên, Đường Minh Hề vẫn là cái Đường Minh Hề mà cô quen thuộc kia, ba năm qua đi cũng không thể thay đổi tính tình tiểu thiếu gia độc miệng của cậu!!
Cuộc điện thoại cùng Vương Mẫn này đã gọi đại khái hơn một giờ, trong đó nghe oán giận chỉ trích của Vương Mẫn trong nửa giờ.
Cuối cùng quyết định ngày kia sẽ gặp mặt, vừa lúc Vương Mẫn phải về trong nhà ông ngoại tại Vân Kinh, đồng thời đuổi kịp cho buổi biểu diễn thời trang mùa xuân của một thương hiệu sang trọng nào đó, sau khi đặt mua vài món quần áo, liền chuẩn bị lưu lại Vân Kinh ăn tết.
Đường Minh Hề treo điện thoại, Diệp Hành đã gửi cho cậu một cái tin tức WeChat:
【 Anh ngày kia có rảnh không. 】
Ha hả.
Nhớ tới Diệp Hành mấy ngày nay biểu hiện chẳng ra gì, thái độ của Đường Minh Hề đương nhiên cũng không thể quá đỗi nhiệt tình.
Cậu rối rắm một chút, lãnh lãnh đạm đạm mà đáp lại.
【 Có việc gì sao. 】
Diệp Hành: 【 Muốn mời anh đi xem kịch âm nhạc. 】
Respect.
Không sợ chính mình ở hiện trường kịch âm nhạc ngủ luôn sao?!
Đường Minh Hề không tiếng động trợn trắng mắt, rất muốn cự tuyệt Diệp Hành.
Nhưng lại nghĩ đến cái thẳng nam này phỏng chừng đã vắt hết óc mới nghĩ ra được một cái hạng mục hẹn hò, cậu đột nhiên không đành lòng.
【 Ngày kia tôi muốn cùng Vương Mẫn đi xem catwalk (.) 】
Còn không nhanh chóng cầu xin tôi đi, như vậy tôi liền cố gắng dành ra thời điểm buổi tối cùng cậu ra ăn cơm chiều:)
Diệp Hành bỗng nhiên rất biết điều: 【 Thế thì buổi tối có rảnh không? 】
Đường Minh Hề trả lời thực rụt rè: 【 Đến lúc đó hẵng tính tiếp. 】
【 Nếu anh nhìn trúng quần áo nào thì có thể trực tiếp đặt hàng. 】
Vô nghĩa, chuyện này còn cần hắn nói sao.
Đường bình hoa nhỏ chẳng lẽ sẽ nói không sao?
【 Thuận tiện nhắc nhở anh một chút. 】
Tin tức của Diệp Hành tin tức lại đã phát lại đây: 【 Khoảng cách từ giờ đến khi ăn tết còn có ba ngày. 】
Đường Minh Hề nhìn chằm chằm tin tức một lát.
Trong đầu không tự chủ hiện lên lời nói buổi tối ngày đó của chính mình.
Sau đó, gương mặt hơi hơi nóng lên.
【 Ừm. 】
【 Không cần cậu phải nhắc nhở:) 】
【 Tôi sợ anh quên. 】
【Xét cho cùng, tôi đã lớn tuổi, ở thị trường thân cận không có ưu thế. 】
【 Cho nên có điểm ghét kết hôn. 】
【……】
–
Vương Mẫn tới trước một ngày, bỗng nhiên ở trên WeChat chọc Đường Minh Hề một chút, hỏi cái vấn đề khá cổ quái.
【 Anh ở Vân Kinh quen Lý Hiểu Vi đúng chứ, có ảnh tự chụp mới nhất không, cho tui xem một chút đi. 】
Đường Minh Hề: 【? 】
Tuy rằng cảm giác rất kỳ quái, nhưng cậu vẫn chuyển phát một tấm cho Vương Mẫn.
Kết quả mới vừa đem ảnh chụp của Lý Hiểu Vi chia sẽ cho Vương Mẫn.
Lý Hiểu Vi thình lình liền phát tới tin tức cho cậu.
Sợ tới mức Đường Minh Hề còn tưởng rằng chuyện chính mình phát ảnh chụp đã bị phát hiện.
Kết quả Lý Hiểu Vi cũng như phong khinh vân đạm hỏi một cái vấn đề thực vi diệu.
Phong khinh vân đạm: Điềm nhiên, như có như không
【 Bảo bối, tôi nhớ rõ anh đã nói trước kia vị bằng hữu Vương Mẫn của anh muốn tới Vân Kinh đúng chứ, có ảnh chụp gần nhất của cô ấy không, chia sẻ cho tôi xem xem? 】
Đường Minh Hề: 【??? 】
Hai người các người bị làm sao thế này:)
Đường Minh Hề bị hỏi đến mức không thể hiểu được, nhưng rốt cuộc, tất cả đều là bằng hữu của cậu.
Dù gì nếu Đường Tiểu Hề đã đưa cho Vương Mẫn ảnh chụp, thì cũng nên phải đối xử bình đẳng đưa cho Lý Hiểu Vi một tấm ảnh chụp.
Ngày hôm sau giờ rưỡi sáng, Đường Minh Hề đã bị thanh âm của chuông cửa đánh thức.
Đoàn đội sáng sớm chờ đợi vì Đường nhị công tử tạo hình đã đâu vào đấy tiến vào phòng để quần áo.
Đường Minh Hề ngủ vẫn chưa tỉnh ngủ, đã bị đưa tới trên sô pha để chuẩn bị.
Mấy cái người tạo hình đã vây quanh cậu ba giờ liền, chọn lựa quần áo, chọn lựa phối sức, chọn lựa giày, thẳng đến giữa trưa, vì để mặc quần áo đẹp, Đường Minh Hề chỉ được cho phép ăn một khối dưa bé.
Loại cảm giác đói khát quen thuộc này lại trở về rồi T.T!
Lăn lộn đến giờ rưỡi chiều, Đường Minh Hề mới vừa lòng ngồi trên Bentley.
Sau khi lái xe trong hai giờ, rốt cuộc cũng tới hiện trường catwalk.
Đường Minh Hề vừa xuống xe, đúng lúc gặp được Lý Hiểu Vi, cô hôm nay mặc một chiếc váy dài tua rua màu xanh đậm, dẫm lên đôi giày gót nhọn mười cm, mang theo nhẫn kim cương hoa hồng mười cara, trên lỗ tai là đôi bông tai phóng đại cùng kiểu dáng khoa trương, trong tay cầm một chiếc túi xách nạm kim cương chẳng thể đựng được thứ gì.
Giá trị con người từ đầu đến chân cộng lại cũng phải hơn trăm vạn, bling bling sáng chói lên, Đường Minh Hề đánh giá liếc mắt cô một cái: “Cô hôm nay là tới đây đi catwalk sao?”
Lý Hiểu Vi cho cậu một cái ánh mắt anh thì hiểu cái gì, vừa định kéo cánh tay Đường Minh Hề đi vào, kết quả trước mặt liền có một chiếc Lamborghini chậm rãi dừng lại.
Trước tiên đã nhìn thấy một cái cẳng chân vừa gầy vừa dài, đồng dạng là đôi giày cao gót mười cm đạp trên mặt đất, tiếp theo liền xuất hiện một nữ nhân thướt tha lả lướt bước xuống dưới xe như một cơn sóng cuốn.
Một thân mặc chiếc váy đỏ cao cấp xuân hè, dáng người đáng chú ý, khí thế mười phần.
Một bộ dáng cực kỳ cao quý, ai cũng không xứng đáng hơn.
Đường Minh Hề dừng lại, cười như không cười: “Cô cũng đến đây để bước đi trên thảm đỏ sao.”
Vương Mẫn vén vén một chút mái tóc quăn cuộn sóng của mình, liếc Đường Minh Hề một cái: “Ba năm không thấy, lời mà anh muốn nói với tui chỉ là câu này sao?”
Sau đó, cô dùng một loại biểu tình thực có tính xâm lược, đem từ trên xuống dưới trên người Lý Hiểu Vi xem kỹ một lần.
Trên mặt liền kém viết: Cô chính là cái tiểu tam chen chân vào cảm tình của chúng tôi kia sao?
Lý Hiểu Vi bị nhìn đến mức khóe miệng giật giật, bài trừ ra một cái ý cười: “Cô chính là Vương tiểu thư? Tôi đã từng nghe Tiểu Hề nhắc tới cô, quả nhiên xinh đẹp giống như trong tưởng tượng của tôi.”
Đương nhiên so với lão nương còn kém xa, nếu chưa phải bôi qua axit hyaluronic thì mặt của lão bà đây cũng đều cứng đờ đến cười không nổi rồi:)
“Nếu Tiểu Hề đã nhắc qua về tôi, vậy không cần lãng phí thời gian tự giới thiệu làm gì cả.”
Ha hả, còn tưởng rằng là cái mỹ nữ gì kết quả chỉ là thứ đồ dỏm trên mạng thôi, nhìn không ra được quan hệ giữa Đường Minh Hề cùng tôi tốt hơn cô nhiều sao, sự phối hợp của màu xanh biển mà cũng xứng với màu vàng tươi ư, mặc kệ là phương diện nào thì so với tôi cũng đều kém rất xa:)
Hai người đều bất động thanh sắc đánh giá lớp trang điểm hôm nay của đối phương, cùng với những yêu cầu về hình thể cực kỳ hà khắc của dáng người như cổ thiên nga, góc vuông vai, vòng eo truyện tranh.
Sau đó cả hai đều cảm thấy đối phương so với chính mình xấu xí hơn nhiều, mới thấy mỹ mãn đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Lý Hiểu Vi đang muốn tiến lên một bước nắm lấy tay của Đường Minh Hề, lại không nghĩ rằng Vương Mẫn so với cô nhanh hơn một bước.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, đối phương cũng đã cực kỳ tâm cơ mà đứng ở bên người Đường Minh Hề, hơn nữa còn khiêu khích nhìn thoáng qua cô.
Lý Hiểu Vi:?
Lão bà, tôi đã tức giận thật rồi đó:)
Lý Hiểu Vi: “Chính bản thân cô không biết tự mình đi đường sao, Tiểu Hề dù sao cũng đã kết hôn rồi, dán đến gần như vậy rồi bị người ta hiểu lầm thì sao?”
Vương Mẫn: “Ừm? Phải không, chỉ có điều lão công của anh ấy ba năm trước đây đã quen biết tôi rồi, dù sao cũng là bằng hữu mấy năm, càng không phải vừa mới gặp mặt, như thế nào sẽ hiểu lầm được chứ?”
Kỹ nữ rõ ràng, không chút nào che giấu.
Đường Minh Hề có cảm giác vi diệu giống như chính mình lâm vào một vòng Tu La cổ quái nào đó.
Vô lý.
Hai người các người mới lần đầu tiên gặp mặt nhau, vì cái gì lại thù hận đối phương đến như vậy?!
Loại không khí cổ quái này diễn ra tận cho đến khi Tiểu Cầm xuất hiện, mới bị đánh vỡ hoàn toàn.
Làm một người công nhân tầm thường, không có căn phòng lớn nào ở Vân Kinh, cũng không có bất kỳ tài sản gì.
Lần này có thể tham gia catwalk, cũng là do Lý Hiểu Vi gửi thư mời đến.
Vì thế cô ấy sáng nay đã phải bò dậy chọn lựa trong tủ quần áo nửa ngày, mới mặc một cái lễ phục nhỏ nhắn đáng yêu ( Giá đặc biệt tệ một kiện), cao hứng phấn chấn mà gọi taxi đi vào catwalk.
Vừa xuống xe, Đường Minh Hề đã nhìn thấy Tiểu Cầm, phảng phất như cậu thấy được bồ câu trắng đang bay lượn sau lưng Tiểu Cầm, cùng với “Hallelujah” phối âm.
Cậu quyết đoán rời khỏi chiến trường giữa Vương Mẫn cùng Lý Hiểu Vi, đem Tiểu Cầm từ bên ngoài taxi nhấc tới, giống như bắt một con gà, nhấc tới bên người chính mình.
Tiểu Cầm ôm lấy cái túi của bản thân, vẻ mặt mờ mịt.
Ngữ khí của Đường Minh Hề nhiệt tình hiếm thấy: “Như thế nào bây giờ mới đến.”
Tiểu Cầm thụ sủng nhược kinh, rốt cuộc đây còn là Đường nhị công tử cao quý lãnh diễm của ngày thường hay không chứ!
“Ồ tôi đã tới chậm sao, có phải sắp bắt đầu rồi hay không.”
“Đúng vậy.” Đường Minh Hề bắt lấy cô, giống như bắt được cứu tinh: “Hiện tại nhanh chóng cùng tôi đi vào thôi!”
Sau đó, lưu lại Vương Mẫn cùng Lý Hiểu Vi, hai mặt nhìn nhau.
“……”
“……”
Thời điểm bắt đầu catwalk, Vương Mẫn cùng Lý Hiểu Vi ngồi ở hàng đầu tiên vẫn đang tiếp tục âm thầm nhằm vào đối phương.
Lý Hiểu Vi nói cái quần áo này đẹp, Vương Mẫn liền lập tức phản bác thực quê mùa.
Vương Mẫn nói cái váy này có thể phối hợp, Lý Hiểu Vi liền lập tức ha hả giội nước lã.
Tựu trung lại, Đường Tiểu Hề bị kẹp ở bên trong, đã cảm nhận được sự khủng bố của nữ nhân.
Tiểu Cầm run bần bật ôm lấy cánh tay, yếu ớt phun ra một câu: “Tôi cảm thấy dù nhìn như thế nào thì cũng rất đẹp mắt……”
Kết quả Lý Hiểu Vi cùng Vương Mẫn đồng thời quay đầu lại trừng mắt với cô:
“Cô cảm thấy thẩm mỹ của cô thì đẹp sao?!”
“Nữ nhân đi giày cao gót dưới mười phân không có tư cách để mở miệng đánh giá!”
Mặc đồ nãy cùng với giày đế bằng là cô sai sao TvT!!
Cô thật sự thực sự không thể đi giày cao gót TvT!!
Đường Minh Hề lần đầu đem cảm giác tồn tại của chính mình giảm đến mức thấp nhất. Mặt vô biểu tình mà nhắc nhở Tiểu Cầm: “Tôi cảm thấy cô hiện tại tốt nhất không cần mở miệng nói chuyện.”
“Hừ.” Lý Hiểu Vi châm chọc một câu: “Xem ra cô cũng không phải đến mức quê mùa như vậy, dù sao thì giày cao gót dưới mười phân cũng không được tính là giày cao gót chút nào.”
“Đương nhiên.” Hai người ở phương diện giày cao gót miễn cưỡng đạt thành nhất trí: “Đi giày đế bằng đến catwalk trừ bỏ cô nàng quê mùa này cũng chỉ có Kenny cái tiểu bích trì kia nữa thôi.”
Kenny.
Một nghệ sĩ lâu năm đã từng trà trộn ở trong giới phú nhị đại của Vân Kinh cùng Ninh Thành.
Mấy năm trước dựa vào phá bỏ và di dời trong nhà bỗng nhiên phất lên, Kenny thành công bước vào thượng lưu.
Nhưng luôn có một cỗ khí chất nhà giàu mới nổi, phong cách tổ chức party a salon một cái thì một cái quê mùa, đóa hoa hồng hồng lục lục to lớn, quả thực là hoa khai phú quý.
Tuy nhiên, cô ta còn đặc biệt thích tham gia party, mỗi lần đều mời không ít người, còn vừa thích giả vờ lại vừa thích ôm đùi, biết tam làm tam, thanh danh ở trong giới cực kỳ kém.
Không nghĩ tới Lý Hiểu Vi cũng biết người này, nhịn không được than thở:
“Tôi lớn như vậy cũng chưa thấy qua loại tam kỳ này, lần trước cô ta ở trên party Vân Kinh làm loạn, kết quả bị chụp ảnh rồi phát ra, ở vòng kết nối bạn bè lướt được, đôi mắt của tôi suýt nữa thì đã cay chết.”
Vương Mẫn dừng một chút, lòng hiếu kỳ làm cô nhịn không được tạm thời buông bỏ địch ý, hỏi: “Tôi như thế nào lại không lướt được, cái hình ảnh gì cơ?”
“Tôi vẫn còn lưu lại.” Lý Hiểu Vi cũng nóng lòng chia sẻ cái đại dưa này, lấy ra di động cho cô cùng xem.
“Trời đất ạ…… Quá cay mắt……”
“Đúng không. Bụng của người đàn ông này so với ngực của tôi còn to hơn!”
Vương Mẫn liếc mắt xuống ngực của Lý Hiểu Vi: “Cô cũng không nhỏ nhỉ?”
“Rất nhỏ được chưa (.) mỗi ngày ăn đu đủ cũng vô dụng.”
“Tất cả đều là giả mà, tôi trước kia ăn đu đủ cũng vô dụng ha hả. Bất quá bằng hữu của tôi biết một bệnh viện chỉnh hình có thể làm ngực, tôi có cái tỷ muội đã làm rồi, thực sự quá chân thật……”
Đề tài bỗng nhiên càng chạy càng xa.
Khi Đường Minh Hề vào phòng vệ sinh trở về, phát hiện Vương Mẫn đã cùng Lý Hiểu Vi hận đã gặp nhau quá muộn, ghé vào ríu rít chia sẻ bệnh viện chỉnh hình cũng kỹ năng trang điểm làm đẹp.
Cậu:?
Trong khoảng thời gian tôi không ở đây, nơi này đã xảy ra sự tình gì thế?
–
Thời điểm chương trình kết thúc, Đường Minh Hề vì muốn bồi thường Vương Mẫn, thập phần hào phóng đặt một bộ váy dài giá trị vạn, làm lễ vật đưa cho cô.
Đương nhiên, cũng đặt một chiếc cho Lý Hiểu Vi cùng Tiểu Cầm, chỉ là so với cái kia của Vương Mẫn thì rẻ hơn một chút, nhưng cũng xấp xỉ khoảng một trăm vạn.
Tiểu Cầm lớn như vậy, lần đầu tiên có được một cái váy trị giá một trăm vạn.
Cô ngay cả một căn phòng một trăm vạn cũng chưa từng có được!
Đây là vui sướng khi cùng kẻ có tiền kết giao bằng hữu sao TvT!!
“Tôi buổi tối còn có việc, đi trước nhé.”
Đường Minh Hề cùng Vương Mẫn chào hỏi, lúc này Vương Mẫn đã cùng Lý Hiểu Vi hẹn buổi tối tới suối nước nóng tắm, thuận tiện mang theo cô bé lọ lem không cẩn thận vào nhầm lâu đài Tiểu Cầm này.
Cả người của cô bé lọ lem đã tản ra hơi thở của hạnh phúc.
Rời khỏi Vương Mẫn, Đường Minh Hề lấy ra di động, do dự có nên chủ động cùng Diệp Hành liên hệ hay không.
Tuy rằng cậu nói đến lúc đó hẵng tính, nhưng Diệp Tiểu Hành có thể chủ động một chút hay không thế:)
Đường Minh Hề nhìn di động rất nhiều lần, đứng ở cửa chần chừ không quyết.
Tuyết nhỏ dần lơ lửng trên bầu trời Vân Kinh, Đường Minh Hề nghĩ thầm mình sẽ đếm ba lần, nếu Diệp Hành còn không gọi điện thoại cho cậu, vậy cậu sẽ hủy bỏ bữa tối đêm nay.
Cậu muốn tức giận:)
Liền ở thời điểm cậu đếm lần đầu tiên, trước mắt của Đường Minh Hề bỗng nhiên bị một tia sáng chiếu vào.
Cách đó không xa dừng lại một chiếc Maybach màu đen, Diệp Hành đứng ở trong tiểu tuyết, dựa vào bên cạnh xe.
Đèn đường vì hắn mà tạo nên một lớp ánh sáng ấm áp, tiểu tuyết đầy trời dừng ở trên vai hắn.
Nam nhân biểu tình có chút lười nhác, mặc một cái áo gió màu đen, dáng người cao gầy, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí chất tự phụ.
Không hổ là nam chủ.
Đường Minh Hề tim đập nhanh hơn một chút, sau đó theo bản năng chạy chậm hướng về phía hắn.
Có lẽ là tâm tình chờ mong đã bị thời gian chậm rãi kéo dài, Đường Minh Hề cảm giác hết thảy mọi vật chung quanh đều đang được quay chậm.
Cậu giống như.
Thật sự rất thích Diệp Hành.
Giây tiếp theo, Đường Minh Hề liền nhào vào trong lồng ngực hắn.
Diệp Hành vẫn chưa ôm chặt được cậu, liền nghe thấy Đường bình hoa nhà hắn nhỏ giọng chỉ trích: “Cậu đến muộn rồi, hơn nữa tôi sắp chết đói, hiện tại phi thường tức giận, dỗ dành cũng không được nữa đâu:)”