Hôn lễ được ấn định vào cuối tháng ba.
Không biết có phải là bởi vì Diệp Hành có bóng ma tâm lý đối với việc kết hôn hay không, khoảng thời gian trước khi làm lễ kết hôn, ngoại trừ thời gian đi làm, hắn gần như không rời xa Đường Minh Hề nửa bước.
Tuy rằng ngoài miệng Đường Minh Hề không nói, nhưng quả thực vẫn có chút buồn bực.
Đương nhiên, cậu càng cảm thấy chột dạ nhiều hơn.
Bởi vì vết thương trên người vẫn chưa biến mất hoàn toàn nên Đường Minh Hề cũng ngại, không dám ra ngoài tham gia mấy buổi party hay tụ họp nữa.
Ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nằm ngang nằm dọc suốt ngày liền, đồng thời cũng lấy lý do cơ thể không cho phép để từ chối Diệp Tiểu Hành ngày đó. Cuộc sống của Đường Minh Hề cũng coi như là không tồi.
Mỗi ngày đều có mấy nhà thiết kế mang mấy mẫu thiết kế tới, chọn đi chọn lại vẫn chưa chọn được mẫu nhẫn cưới nào ưng ý.
Đường Minh Hề không vừa lòng bất cứ một thiết kế nào, bởi cậu vẫn cảm thấy mẫu nhẫn năm đó Diệp Hành chọn là đẹp nhất.
Cái ngày nhảy xuống biển kia, chiếc nhẫn đã sớm được cậu cất giữ cẩn thận.
Có lẽ Diệp Hành vẫn chưa biết được chuyện này.
Ngày thứ tư lấy lý do sức khỏe để từ chối Diệp Hành, Đường Minh Hề vẫn như cũ, ra vẻ anh đây không saii.
Mẹ nó chứ, thực sự không phải do mình cố ý đâu, nhưng vấn đề là lúc trên giường Diệp Hành quả thực vô cùng đáng sợ TvT
Kết quả là, lúc này đây Diệp Tiểu Hành đã chuẩn bị trước mưu kế.
Lúc sáng sớm, Hà Văn Phương mang chiếc vòng tay mà lần trước Đường Minh Hề nhìn trúng tới cửa để tặng, đến tối, Diệp Hành lại tự mình xuống bếp nấu vài món.
Từ sau khi công việc ở Kinh Vũ ngày càng nhiều hơn, Đường Minh Hề rất hiếm khi được ăn đồ Diệp Hành tự tay nấu.
Cậu cắn cắn đôi đũa, nghĩ tới chiếc vòng tay ban sáng, lại nhìn đống đồ ăn trên bàn, càng nhìn càng cảm thấy rất giống Hồng Môn Yến?
Không đến mức đó đâu nhỉ……
Đường Minh Hề buông lỏng cảnh giác, ngoan ngoãn mà ăn xong bữa cơm.
Diệp Hành rửa bát xong thì đi ra ngoài phía phòng khách, tỏ vẻ như tình cờ mà hỏi mời cậu: “Tí nữa xem phim không?”
Rạp chiếu phim trong nhà vẫn còn đó.
Vừa mới ăn xong cơm, Đường Minh Hề chưa cảm thấy buồn ngủ, vì thế nên vô cùng vui vẻ mà đáp ứng lời mời của Diệp Hành, đi xem phim cho đỡ chán.
Dù sao thì càng lên giường sớm thì nguy hiểm tới càng nhanh!!
Nhưng mà Đường Minh Hề không ngờ rằng, bộ phim điện ảnh mà Diệp Hành chọn để hai người xem kia lại là bộ phim chàng trai ở rể não tàn năm nào!
Không ngờ là bộ phim não tàn này sẽ có người đứng ra đầu tư để quay phần hai!
Đợi đã. Có khi nào, mình và Diệp Tiểu Hành là người duy nhất xem tiếp bộ phim này không?!
Đường Minh Hề xem được lúc mà đầu đã đầy dấu chấm hỏi. Diệp Hành đương nhiên là có dụng ý khác.
Phim chiếu được nửa, Diệp Hành quay sang kéo Đường Minh Hề vào trong lòng, khiến cậu không còn tâm trí đâu để tiếp tục xem phim nữa.
Trong rạp chiếu phim gia đình, đèn tắt hết, bầu không khí lập tức trở nên ái muội.
“Thân thể đỡ hơn chưa?”
Đường Minh Hề: ……
Biết ngay mà, tên cẩu nam nhân này lấy đâu ra lòng tốt như vậy.
Diệp Hành cố tình nói như thể bản thân vô cùng đứng đắn: “Lần trước bôi thuốc cho anh xong em vẫn chưa kiểm tra lại, giờ đỡ hơn chưa?”
“Em nghĩ sao?” Đường Minh Hề câm nín.
Diệp Hành khẽ cười tiếng, sau đó đưa ra một lời đề nghị vô cùng không có ý tốt: “Hay giờ kiểm tra lại đi?”
Sau đó, Đường Minh Hề không thể nào tiếp tục hô hấp như bình thường nữa.
Tên cẩu nam nhân này quả nhiên đã sớm có chuẩn bị! Mấy đồ vật cần thiết đều không thiếu thứ nào!
Đường Minh Hề trơ mắt nhìn hắn lấy trong túi áo ra một chiếc bình nhỏ ghi toàn chữ tiếng Anh, lấy một chút ra tay.
“Cục cưng à, anh cứ xem phim đi.”
Đường Minh Hề lập tức mặt đỏ tía tai: “Em đừng có mà gọi linh tinh!”
Ngay sau đó, cậu không kịp nén lại mà hét lớn một tiếng.
Mấy lời phản bác chưa kịp nói ra đã bị dìm xuống cổ họng, mười ngón tay bám chặt vào lưng ghế, dí mạnh đến mức đã hơi đỏ.
Tay của Diệp Hành đã để sẵn sau lưng cậu, ôm chặt cậu vào lòng mình.
Một tư thế thân mật, khăng khít.
Ban đầu Đường Minh Hề còn hơi cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó thì vô cùng thành thật, ngoan ngoãn mà thả lỏng, nằm dài trong lòng Diệp Hành.
Giờ phim chiều gì Đường Minh Hề cũng không còn hơi sức đâu để để ý nữa, bên tai đều là giọng nói của Diệp Hành.
“Chỗ này có còn đau nữa không?”
“……”
Ước chừng khoảng phút sau, Diệp Hành mới thong thả, ung dung rút tay ra, sửa sang lại quần áo hộ Đường Minh Hề.
Đường Minh Hề mệt đến mức không muốn nói chuyện nữa, áo quần liên tục cọ xát vào cơ thể khiến cậu cảm thấy hơi có chút đau.
Nửa đêm hôm đó, đèn ở biệt thự Minh Hề vẫn chưa thể nào tắt.
Tòa nhà tổng bộ Quân Bách, vị luật sư đang đứng trước bàn làm việc, dàn trải hơn trang tài liệu chuyển giao tài sản trên bàn để Đường Vân xem xét.
Đường Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng về hôn sự của Đường Minh Hề, hiện giờ Diệp Hành đã ra tay đến mức như vậy, phần cổ phần của Quân Bác trước đó y chuẩn bị riêng cho Đường Minh Hề cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Trong lòng y, Đường Minh Hề mãi mãi là đứa chưa không chịu lớn.
Đường Vân vẫn chưa có ý định về việc kết hôn rồi sinh con đẻ cái. Từ sau khi cha mẹ qua đời, Đường Minh Hề là do một mình y nuôi dưỡng, tình cảm đương nhiên cũng sẽ sâu đậm hơn những cặp anh em trong hào môn khác nhiều.
Nhưng nay đã khác xưa, nhà họ Diệp cùng Kinh Vũ đang càng ngày càng trở nên lớn mạnh.
Diệp Hành cũng không còn là chàng thiếu niên nghèo túng phải đi ở rể năm xưa nữa, sau khi kết hôn, Đường Minh Hề đương nhiên sẽ phải đến Vân Kinh.
Một chuyện vô cùng quan trọng chính là.
Ngoại trừ phần chuyển giao tài sản trên mặt giấy tờ này, Đường Vân còn lập thêm một di chúc khác.
Theo di nguyện của cha mẹ năm đó, Đường Minh Hề sẽ được kế thừa % cổ phần của Quân Bách.
“Cộc cộc”
Có người gõ cửa phòng làm việc.
“Anh cả.”
Người vừa gõ cửa là Đường Nặc – người vừa gấp rút trở về từ bên châu Âu.
Đường Vân gật gật đầu, sau đó tỏ ý bảo luật sư ra ngoài trước.
Đường Nặc liếc mắt nhìn qua đống giấy tờ trên bàn làm việc của Đường Vân, là hai phần giấy tờ mà đời trước y cũng đã từng nhìn thấy, thậm chí y còn thuộc làu làu nội dung trên đó.
Chuyển giao tài sản và cả di chúc. Chỉ trong nháy mắt, Đường Nặc cứng đờ người, không cách nào di chuyển, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh. Y cố gắng hết sức che giấu nỗi sợ hãi của mình.
Đường Nặc cố gắng bày ra một nụ cười, đè nén giọng nói run rẩy của mình: “Chúc mừng anh cả, nghe nói anh hai sắp tổ chức hôn lễ, cục đá lớn luôn đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng coi như được đập vỡ rồi.”
Đường Vân đáp: “Em ấy cũng là anh trai của em mà, em cũng phải vui mừng mới đúng.”
Đường Nặc mỉm cười nói tiếp: “Anh cả nói rất đúng.”
Y hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Chuyển giao tài sản và di chúc đều đã chốt hạ rồi hả anh?”
Đường Vân gật đầu, giơ tay khép phần giấy tờ trên bàn lại, nói sang chuyện khác: “Dự án khai phá Đông Thành tiến độ thế nào rồi? Em liên hệ với Vương tổng chưa?”
“Ước chừng khoảng tháng là có thể khởi công ạ……”
Màn đêm dần buông xuống.
Đường Nặc bước ra khỏi tòa nhà tổng bộ Quân Bách.
Thân là em trai ruột của Đường Vân, Đường Nặc cũng dựa vào chính thực lực của mình để ngồi vào được cái ghế phó tổng giám đốc ở Quân Bách.
Nhưng y không tài nào hiểu nổi, bản thân rõ ràng đã cố gắng đến mức như vậy rồi mà vẫn không thể đánh bại người kia? Rõ ràng anh ta chỉ may mắn được đầu thai vào thân phận này mà thôi!
Sau khi về đến nhà, Đường Nặc không còn chút sức lực nào nữa, mệt mỏi mà dựa vào cửa.
Y đi đến quầy bar nhỏ trong nhà mình, tự rót cho bản thân một ly Whisky, chưa cả thêm đá đã ngửa đầu uống thẳng một ngụm.
Ngay sau đó, chiếc ly pha lê trị giá hơn một ngàn tệ bay thẳng đến góc tường rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Lách cách” mấy tiếng, từng mảnh vỡ thủy tinh trài đầy trên mặt đất, thậm chí còn có mảnh bắn lên mặt của y, kéo dài thành vệt máu.
Trong đầu y hiện lên bản di chúc và chuyển giao tài sản hôm nay y nhìn thấy.
Chưa cần đọc kỹ nội dung trên đó Đường Nặc đã có thể đoán được, vẫn không khác gì so với đời trước cả, Đường Minh Hề được thừa kế % cổ phần của Quân Bách.
% đó nghĩa là gì? Nghĩa là Đường Minh Hề chỉ cần búng nhẹ một cái, y sẽ phải ngoan ngoãn mà cuốn gói cút khỏi Quân Bách ngay lập tức.
“Tại sao anh vẫn chưa chết?!”
Hận ý lành lạnh trào dâng từ phía cổ họng.
Không từ ngữ, câu từ nào có thể diễn tả hết được sự kinh ngạc của Đường Nặc khi y nghe được cái tin động trời rằng Đường Minh Hề vẫn còn sống.
Sau màn tự biên tự diễn trên vịnh Thanh La Loan năm đó, bả vai của y vẫn còn một vết thương rất sâu do bị dao đâm, đến tận bây giờ y vẫn chưa thể hoạt động tay phải trong thời gian quá dài.
Sau khi biết tin Đường Minh Hề “chết”, Đường Vân gần như đã phát điên, suốt một năm dài đằng đẵng đó, mọi chuyện ở Quân Bách, từ trên xuống dưới đều do một mình y gánh vác và đảm nhiệm. Y tự nhận thấy rằng bản thân chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng với Đường Vân cả. Vậy mà kết quả thì cao, chỉ là công dã tràng mà thôi.
Tại sao Đường Vân không thể đối xử với mình tốt hơn một chút?
Đường Minh Hề là em trai của hắn, mình thì không phải sao?
Mình kém cái tên phế vật kia ở điểm nào? Chỉ kém nhau ở việc hắn ta may mắn, được đầu thai vào một thân phận như vậy mà thôi! Chỉ kém nhau ở việc bản thân mình lại đầu thai thành đứa con riêng!
Có lẽ hết thảy mọi chuyện của kiếp này đều vẫn giống kiếp trước.
Đường Minh Hề không những không chết, mà còn biết được bí mật lớn nhất của mình.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, y lại mơ thấy hình ảnh của Đường Minh Hề năm đó.
Trước năm tuổi, Đường Nặc cũng không biết cha của mình là ai.
Y sống tại một con ngõ nhỏ, mặc dù cuộc sống rất khó khăn, bần cùng, nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Mãi cho đến một ngày, mẹ nắm lấy tay của y, kéo y lên ngồi ở một chiếc tư nhân sang trọng mà y chưa thấy bao giờ, đưa y tới nhà cũ nhà họ Đường.
Y vẫn nhớ rất rõ, đó là lần cuối cùng y nhìn thấy mẹ, được chạm vào mẹ. Ngày hôm đó, Ninh Thành trời đổ tuyết rất lớn, mẹ y nắm tay y, đưa y đi từng bước một về phía trước.
Nhà cũ nhà họ Đường to lớn như vậy, con đường đi cũng dài lê thê.
Cánh cửa sắt đen như mực mở ra, tựa như một con quái thú khổng lồ vừa mở mồm.
Mẹ của y lệ rơi đầy mặt, ngồi xổm xuống trước mặt y, nghẹn ngào nói với y mấy lời, nói với y rằng, về sau nhất định phải trở nên nổi bật.
Không được để cho bất cứ kẻ nào khinh thường mình.
Nhưng mẹ của y chưa bao giờ hỏi y về chuyện này.
Y vốn dĩ không hề muốn trở nên nổi bật, càng không muốn phải rời xa mẹ mình.
Sự khóc nháo của Đường Nặc chỉ đổi lại được sự vùng ra của mẹ, dùng hết sức lực như thể đã suy nghĩ vô cùng kỹ càng vậy.
Y bị sự tuyệt tình của mẹ làm cho cứng đờ người, sau đó, một vị bảo mẫu bước ra từ trong nhà kéo y đi vào.
Trong trí nhớ của y, chỉ có cánh cổng lớn năm ấy, chầm chậm đóng lại.
Lần đầu tiên y nhìn thấy Đường Minh Hề, hắn ta trông tôn quý không khác gì một tiểu thiếu gia kim chi ngọc diệp.
Đứng từ trên cầu thang, nhìn chằm chằm vào y.
Như thể đang nhìn một đống rác rưởi vậy.
Ngay từ khoảnh khắc đó, sự tự ti trong y càng ngày càng lớn.
Hai chữ “con riêng” tựa hồ như đã được khắc sâu vào da thịt của y, vào cả xương cốt.
“Reng reng ——”
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi góc phòng.
Đường Nặc – người vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng đang đứng trước cửa sổ sát đất.
“Hello ông chủ ~ Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, giá cả vẫn không khác gì so với trước kia cả!”
Giọng nói mang theo chút khẩu âm phía Nam vang lên từ trong phía điện thoại.
Đường Minh Hề đã biết quá nhiều bí mật của y.
Vì để đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, không thể để cậu ta tiếp tục sống được nữa.
Nếu muốn trách.
Thì hãy trách tại sao lúc gieo mình xuống biển thì không đi đời luôn đi mà còn quay lại làm gì.
Vừa mới sáng sớm, Đường Minh Hề đã bị lôi kéo dậy để mặc thử bộ tây trang ngày lễ cưới.
Nhà thiết kế tây trang chuẩn bị bộ, nửa tiếng trước đã trình bày hết với Đường Minh Hề về ý tưởng của từng bộ, vừa trình bày vừa nơm nớp lo sợ Đường Minh Hề không hài lòng chỗ nào đó.
Đường Minh Hề nghiêm túc lắng nghe, sau đó chụp mấy tấm ảnh rồi gửi vào trong nhóm.
Tổng cộng là bức.
Mấy người kia vừa thấy tin nhắn này đã lập tức cùng nhau bật mode nịnh nọt:
‘Đáng tiếc thật đấy, hôm nay không thể tới tận đó để ngắm nghía vẻ đẹp trời ban của Tiểu Hề TvT!’
‘Bảo sao, tự dưng màn hình điện thoại lại sáng trưng lên. Hóa ra thứ phát sáng không phải màn hình điện thoại, mà là vẻ đẹp của Tiểu Hề ~’
‘Danh sách phù dâu nhất định phải có tên tui đó nha!!!’
Đường Minh Hề nhận lại được đống những lời khen, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau đó, cậu lại gửi mấy tấm ảnh ban nãy cho Diệp Hành.
Song, chỉ đổi lại được câu nói ngắn cũn cỡn của người kia:
‘Đẹp.’
‘[icon like]’
Đường Minh Hề: ……
Không còn gì muốn nói sao? =)
Ngay sau đó, Diệp Hành lại gửi thêm tin nhắn nữa.
‘Không mặc gì lại càng đẹp hơn.’
Muốn chết à?
‘Đừng ép anh phải block em vào một ngày đẹp trời, lòng người phơi phới như này =)’
Diệp Hành lập tức thu hồi lại tin nhắn vừa nãy.
Được đấy, có chút tiến bộ, đã biết đường phải thu hồi tin nhắn rồi.
Giới thiệu xong về những thiết kế của mình, nhà thiết kế tây trang lại vỗ vỗ tay. Ngay lập tức, những bộ tây trang khác kiểu dáng tương đồng, thiết kế hơi khác nhau một chút được đẩy lên.
Mãi cho đến tận giữa trưa, Đường Minh Hề mới bàn xong việc với nhà thiết kế. Chính cậu cũng là người đưa ra ý tưởng, nhà thiết kế lắng nghe ý kiến của cậu, vẽ lại một bản phác họa.
Giương mắt lên nhìn đồng hồ, thấy đã giờ trưa, Đường Minh Hề lập tức cảm thấy vô cùng đói.
Vốn dĩ cậu còn định trưa nay sẽ đi ăn với Diệp Hành, nhưng kết quả là Diệp Hành lại có việc đột xuất, không thể tới được.
Đường Minh Hề đành phải tự mình ngồi xe ô tô đi ăn cơm ở nhà hàng nào đó. Vừa mới chuẩn bị lên xe thì thấy Đường Vân gọi điện đến, bảo là y đang có việc ở gần đó, thuận đường qua đón Đường Minh Hề.
Anh trai mình mời ăn cơm, đương nhiên sẽ sung sướng hơn là tự mình đi ăn cơm rồi.
Đường Minh Hề vô cùng quyết đoán từ bỏ kế hoạch đi ăn một mình, ngoan ngoãn ngồi chờ Đường Vân tới đón mình.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Minh Hề thành công ngồi vào chiếc xe Maybach của anh trai.
Đường Vân vô cùng vui vẻ, hỏi cậu mấy câu: “Xem quần áo thế nào rồi? Hôm nay anh bận quá, nếu không thì nhất định sẽ bớt chút thời gian qua xem Tiểu Hề mặc thử đồ cưới.”
Đường Minh Hề đã vô cùng quen thuộc cách nói chuyện như đang nói với trẻ con này của Đường Vân.
Nhưng mà, bị coi là trẻ con thì làm saooo? Một người đàn ông mạnh mẽ, nên làm đứa trẻ!
Bị coi là trẻ con nhưng có tiền tiêu vặt tệ đó nha =)
“Đến ngày em kết hôn kiểu gì anh chả được nhìn.”
“Đã nghĩ kỹ chưa, muốn làm lễ kết hôn ở đâu?”
“Ninh Thành đi ạ. Khí hậu ở Vân Kinh khô quá, em không thích lắm.”
“Anh nghe Tiểu Diệp nói, hình như nó định tổ chức buổi lễ kết hôn đấy, nếu em thích ra nước ngoài tổ chức nữa thì bảo anh, anh nhờ người sắp xếp cho.”
Đường Minh Hề lắc đầu.
Tổ chức buổi lễ kết hôn đã đủ để mệt chết khiếp rồi, giờ còn định đi nước ngoài nữa.
Cậu không muốn tuổi trẻ của mình bị cắt bớt dần chút nào!!!
Đường Vân nói xong câu đó, trong xe lập tức trở nên yên lặng.
Đường Minh Hề cảm thấy sự im lặng này có chút gì đó kỳ kỳ, vừa quay đầu sang thì thấy Đường Vân nhìn chằm chằm vào mình.
Trong ánh mắt của y có thể nhìn được sự lưu luyến không rời.
Y giơ tay xoa đầu cậu thật mạnh.
Đường Minh Hề hơi cau mày lại: “Aaa em vừa làm tóc đó anh ơi……”
Đường Vân thở dài, nói: “Chỉ mới chớp mắt thì Tiểu Hề đã lớn thành như vậy rồi.”
Đường Minh Hề: “.”
Đừng nói như thể mình bé nhỏ như vậy chứ!
“Anh vẫn nhớ rất rõ, hồi tuổi em ham chơi lắm, đợt Tết bị ngã xuống nước, sốt suốt ngày đêm. Hồi đó anh không biết gì, cứ tưởng là mình sắp mất đi đứa em trai này, đau buồn đến độ không ngủ suốt ngày liền. Tiểu Hề hẳn là càng khó chịu hơn cả anh, nhỉ?”
“Không đến nỗi đấy đâu anh.”
Nói thật thì Đường Minh Hề không tài nào nhớ nổi mấy chuyện xảy ra năm cậu tuổi!
À, ý là cậu, chứ không phải “Đường Minh Hề” kia.
“Mặc dù sau khi tỉnh lại, tính tình của em có chút thay đổi,” Đường Vân hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng mà, như hiện tại vẫn rất tốt.”
Có lẽ là bởi vì đã qua cái thời kỳ phản nghịch nên mới vậy. Nhưng mà, phải công nhận là tuổi dậy thì của Tiểu Hề kéo dài thật đấy.
Đường Vân nghĩ như vậy.
Ha ha ha, đương nhiên rồi, dù sao thì cũng đã thay đổi thành người khác cơ mà.
Đường Minh Hề không hiểu sao lại cảm thấy hơi có chút chột dạ, nếu Đường Vân biết được sự thật rằng “Đường Minh Hề” kia đã không còn trên đời nữa, có lẽ sẽ vô cùng đau buồn, nhỉ?
Nhưng cậu thích Đường Vân lắm.
Đường Minh Hề vừa ngẫm nghĩ vừa cọ cọ vào người Đường Vân, trông không khác gì một chú cún nhỏ.
Nếu mình mà có anh trai ruột, mình cũng muốn người anh trai y hệt như Đường Vân!
Có tiền =)
Đang lúc Đường Minh Hề miên man suy nghĩ, chiếc xe Maybach bỗng dưng lại phanh kít một cái.
Đường Minh Hề vốn đã ngồi không vững, suýt chút nữa còn bị bắt khỏi ghế, cũng may mà Đường Vân đã kịp thời kéo cậu lại.
“Làm sao thế?”
Tài xế chảy mồ hôi lạnh, đáp: “Đường tổng, phía sau có xe đang theo dõi chúng ta.”
Đường Vân hơi hơi nhíu mày lại.
Vẻ mặt của Đường Minh Hề thì vô cùng mờ mịt.
“Cắt đuôi bọn chúng.”
“Có chiếc cơ ạ.”
Đường Vân lạnh lùng nói: “Đừng đi về phía trung tâm thành phố nữa, đi về phía đường lớn đi!”
Đường Minh Hề vẫn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên cậu nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy hai chiếc xe việt dã đang chạy ngay sau xe nhà mình, một chiếc bên trái chiếc còn lại bên phải, nhìn đã phải không phải có ý gì tốt cả, đi theo bọn họ suốt cả chặng đường dài.
Tài xế có lẽ cũng chưa từng được trải nghiệm những chuyện như thế này, tay lái đã hơi hơi run rẩy, trên trán còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Ngay khi đèn đường chuyển từ đỏ sang xanh, tài xế ngay lập tức đánh xa quẹo sang trái. Kết quả là vừa mới quay đầu xe sang thì đã đụng ngay phải chiếc xe tải.
Tất cả mọi chuyện như thể đang được tua chậm lại vậy.
Đường Minh Hề ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào đầu xe tải trước mắt mình, giây tiếp theo, cậu cảm giác như bản thân như đống quần áo bị ném vào máy giặt vậy. Chiếc xe Maybach bị tông trúng, ngã xiên ngã vẹo trên đường cái.
Cậu liên tục bị đập vào cửa xe, nhưng kỳ lạ là không cảm thấy bất cứ một sự đau đớn nào. Đó là bởi vì Đường Vân đã ôm chặt người cậu vào trong lòng ngực. Đường Minh Hề nghe thấy tiếng kêu rên nhè nhẹ của anh trai mình, sau đó còn ngửi thấy mùi máu vô cùng nồng đậm.
Chiếc Maybach lăn vài vòng, sau đó lại đụng phải lớp rào chắn bảo vệ.
Đường Minh Hề lại chịu hồi quay cuồng, cả người đập phải một thứ gì đó rồi ngay lập tức trước mặt tối sầm lại, mất đi ý thức, còn chưa cả kịp hỏi han tình hình của Đường Vân.
Giữa đường cái rộng thênh thang, có tiếng hét có tiếng gọi cấp cứu của người nào đó.
Chiếc xe tải vừa gây chuyện nghênh ngang mà rời đi, hai chiếc xe việt dã cũng theo đó mà biến mất không còn chút tăm hơi.