Trì Chiếu cảm thấy dường như có một số việc đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, mọi thứ xung quanh cậu càng ngày càng kì lạ.
Điều lạ thứ nhất: Lâu rồi cậu chưa gặp Thiệu phu nhân, bình thường cứ mỗi lần một tuần là gặp được Thiệu phu nhân rồi, vậy mà đến thời cố định rồi bà vẫn đang quẩy ở khu danh lam thắng cảnh quên lối về.
Điều lạ thứ hai: Đột nhiên dạo này Louis rất bận, gần như không ở nhà ngày nào, chỉ về nhà ngủ mỗi đêm. Kể cả nếu có ở nhà thì cũng vùi đầu trong phòng sách, không ra khỏi cửa. Nếu người cùng chức vụ lúc làm việc đều bận như vậy thì Trì Chiếu còn miễn cưỡng hiểu, nhưng Louis là thượng tướng, thứ khiến hắn bận chỉ có chiến tranh, mà chiến tranh cũng không xảy ra trong phòng sách.
Có đôi khi Trì Chiếu nghĩ, hay là anh ta tránh mặt mình.
Cũng không đoán sai. Nhưng không phải Louis tránh mặt cậu, hắn chỉ muốn tạo cơ hội cho Trì Chiếu tự do một chút, thuận tiện còn tìm hiểu xem Morris đưa nhiệm vụ gì cho Trì Chiếu.
Cuối cùng, điều kì lạ thứ ba: Đây cũng là điều lạ nhất, một tháng gần đây Trì Chiếu rõ ràng nhận thấy được việc trộm tình báo đơn giản hơn so với trước kia nhiều, lúc trước cậu phải hao hết tâm tư đi lấy tình báo, trốn tránh những người khác, bây giờ lại không cần, cậu chỉ nhìn thoáng qua một cái đã lấy được tình báo rồi. Hơn nữa, không biết Louis có thói quen mang văn kiện trong quân bộ về nhà từ khi nào, cứ như vậy, Trì Chiếu không cần đi tới quân bộ nữa, chỉ khổ mỗi phó quan.
Không tới quân bộ, những quan chức Trì Chiếu tiếp cận được không có mấy người, nếu cậu muốn động tay động chân thì cũng chỉ có thể động phó quan.
Mặt ngoài phó quan thể hiện rất bình thường, nhưng đớn đau ở trong lòng không ai thấu nổi.
Là cấp dưới Louis tin tưởng nhất, phó quan dĩ nhiên biết phu nhân thượng tướng nhà mình bị phản quân bắt cóc, đồng thời cũng biết những chuyện ngu xuẩn hắn làm lúc vô ý thức đều do phu nhân siêu cao thủ gây ra. Phó quan cực kì cảm động, vì Đế Quốc mà phu nhân hy sinh nhiều như thế, vậy hắn hy sinh một tẹo mặt mũi cũng có đáng gì đâu.
Do đó, thời gian gần đây hắn thường chạy đến nhà Louis, ló mặt để Thiệu Trạch An dễ bề có cơ hội ném đá giấu tay.
Ngay từ đầu Trì Chiếu vẫn rất cảnh giác, bởi vì cậu sợ phó quan sẽ nhận ra sự khác thường. Nhưng ai biết đâu được phó quan lại dốt như vậy, bị cậu lợi dụng rất nhiều lần mà chưa phát hiện, thậm chí còn tìm lý do là mắc chứng bệnh hiếm có, bệnh lí của chứng bệnh này là thường xuyên thực hiện vài hành vi không đúng lẽ thường.
Lúc Trì Chiếu nghe nói về việc này thì cười như nắc nẻ.
Được rồi, tất cả đều do anh tự nộp mạng.
Hiện tại phó quan đã trở thành kẻ sai ngu chuyên nghiệp, cả quân bộ đều muốn tống khứ hắn đi.
……
Hôm nay Louis đi làm, Trì Chiếu mới khai giảng không bao lâu, chương trình học ở học viện không nhiều lắm nên về nhà khá sớm, cậu đang nghĩ cái gì đó, có vẻ tâm sự nặng nề. Như thường lệ, Morris cất giọng sai cậu đi trộm tình báo, Trì Chiếu nghe đến phát chán, đột nhiên, một âm thanh xa lạ đầy từ tính vọng vào.
Trì Chiếu nhíu nhíu mày hỏi: “Ai đó?”
Âm thanh trong tai tắt vụt, vài giây sau, giọng nói xa lạ kia mới lần thứ hai vang lên, đầy sự uy nghiêm, “Chúc một ngày tốt lành, con cháu nhà họ Thiệu. Ta là Alorin.”
Trì Chiếu giật mình, đây chính là siêu cấp đại vai ác đó! Cậu xác nhận một câu, “Ông chính là Alorin?!”
Cùng lúc đó, Louis đột nhiên đứng lên, phó quan vừa toan lại gần uống nước lập tức bị va ngã cái đùng trên mặt đất, phó quan hoảng sợ, “Thượng tướng, chuyện gì vậy?”
Louis nhìn về phía phó quan, trong ánh mắt nhiễm vài tia run rẩy không dễ phát hiện, “Morris ở cùng chỗ với Alorin.”
Cùng một chỗ…… thì có gì mà lạ? Hai ngườ họ đều là phản quân, đều là người điều khiển, ở cùng một chỗ bình thường quá còn gì?
Louis không muốn giải thích nhiều với phó quan. Viện trưởng đã từng nói, chip nghe lén tuy nhỏ nhưng cỗ máy điều khiển nó vô cùng khổng lồ, muốn mang theo bên mình là không có khả năng, cho nên, để nghe thông tin từ Thiệu Trạch An mấy ngày nay, nhất định Morris chỉ ở cố định trong một khu vực mà không di chuyển. Lão chỉ là một nhà khoa học, Alorin mới là thủ lĩnh phản quân thực thụ, tức là Alorin sẽ không hạ mình đi tìm Morris, vậy nên khả năng cao là hai người họ đang ở đại bản doanh của Alorin.
Tuy nhiên tất cả chỉ là suy đoán, tình huống thật như thế nào thì không ai biết, nhưng có manh mối còn hơn không.
Nhiều quan chức cùng tham gia hội nghị lâm thời, đa số người ở đây đều là thân tín của Louis, Louis thông báo tin tức mình vừa biết tới mọi người, bọn họ nhìn nhau nửa ngày mà vẫn không biết nên thực hiện thế nào.
Hội nghị giữa quân nhân như đại hội đánh nhau vậy, anh nói qua tôi nói lại, đến lúc quạu lên có khi còn múc nhau thật, nhưng chỉ vì e ngại có Louis ở đây nên không ai dám động thủ.
Louis nghe bọn họ cãi nhau, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn dành thời cãi cọ vô nghĩa.
Người ngồi ở vị trí thứ ba bên phải Louis là một quân nhân trẻ tuổi mới gia nhập, có vẻ không dễ gần, luôn cúi đầu xuống, người khác gọi cậu ta cũng dửng dưng, khiến người ta có cảm giác cậu trai này rất ngạo mạn, không hòa đồng.
Quân nhân trẻ này suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chậm rì rì nhìn về phía Louis, “Thượng tướng, vụ bạo động tinh thần lực lần trước ở tinh cầu Scarlett là do anh gây ra?”
Câu này vừa nói ra, cả phòng đang khắc khẩu bỗng im tịt, ở đây có người biết là Louis làm, có người không biết, nhưng kể cả có biết hay không thì cả đám đều trừng to mắt nhìn về phía quân nhân trẻ kia, năm nay có hai quân nhân thăng cấp được điều tới chỗ Louis, một tên đối xử với mọi người xung quanh như gió xuân, một tên khác thì dùng đôi mắt lạnh tanh như cá chết nhìn người. Vị này chính là tên mắt cá chết kia.
Nhất thời, cả đám đều băn khoăn, hóa ra tên này không những không nể mặt anh em đồng chí, mà còn không nể mặt cả Louis. Bình đẳng quá đi.
……
Mắt cá chết tên Ciel, là nghiên cứu viên phân tích thông tin chiến thuật thuộc quân đội Đế Quốc, đừng coi thường cậu ta chỉ là một nghiên cứu viên, quân hàm cậu ta còn ngang bằng với thiếu tướng, địa vị khá cao trong căn phòng này. Louis nhìn cậu trai trẻ kia một lát, sau đó bình tĩnh ừ một tiếng.
Ciel nghe rồi mở miệng định nói gì đó, nhưng cánh tay đột nhiên bị nhéo một phát, Ciel quay đầu sang nhìn, người ngồi bên cạnh cậu ta là một quân nhân thăng cấp cùng lúc —— thiếu tá Giang Thư Bồi. Quân hàm cậu này kém Ciel ba cấp, nhưng quan hệ giữa hai người lại tốt ngoài dự đoán.
Giang Thư Bồi đang có ý nhắc Ciel đừng nói năng lỗ mãng khiến thượng tướng West không vui. Ciel nhìn cậu ta một cái rồi xoay đầu qua, thản nhiên nói: “À, đúng như tôi đoán. Lúc ấy tôi cũng ở tinh cầu Scarlett để thu thập thông tin địa chất theo yêu cầu quân đội, theo khảo sát bề mặt địa chất lúc đó, tôi nghĩ vụ bạo động hẳn là do anh gây ra.”
Những người khác: “……” Ừ, biết chú em có sức quan sát nhạy bén rồi, nhưng mà bớt bớt mồm lại đi chứ? Không thấy sắc mặt thượng tướng người ta không đẹp lắm kia ààà?
May mắn thay, trước khi sự kiên nhẫn của Louis đạt giới hạn, Ciel đã nói đến phần trọng tâm, “Trước khi xảy ra bạo động tinh thần lực, chính tôi cũng không phát hiện tình huống lạ ở Scarlett, nhưng sau khi trận bạo động tinh thần lực phát sinh, tôi phát hiện số liệu dò được có dao động không bình thường.”
Vừa nói Ciel vừa giơ tay mô phỏng một mức độ, “Chi tiết thì không cần nói, có nói các anh cũng không hiểu. Đơn giản là, nếu khoảng cách từ tâm đất đến mặt đất cách nhau xa vượt mức cho phép, thì dưới lòng đất còn có thứ khác.”
Tất cả ngơ ngác nhìn Ciel áng chừng khoảng cách, lại suy nghĩ một chút rồi trợn cả mắt, sâu như vậy?! Thú khổng lồ sao???
Ciel vừa nhìn sắc mặt đã biết ngay họ đang nghĩ gì, “Chắc chắn không phải sinh vật, bởi vì thứ này quá lớn, xét về mặt quy mô thì khá giống một tòa kiến trúc dưới lòng đất, hình tam giác ngược.”
Edmund cũng ở trong phòng hội nghị, hắn gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Vậy sao cậu không nói sớm?”
Đây chính là tình huống đặc biệt, cần phải để ý.
Ciel nhún vai, “Tôi làm sao biết được đây là cái gì, có khi cái đó là do bệ hạ tự xây dựng, nhỡ đâu tôi chọc phải bí mật của bệ hạ, chẳng phải sẽ bị sung quân đến Tử Vong tinh hà à.”
Những người khác: “……”
Giờ chú mày chọc vào rồi đó……
Louis trầm ngâm một lát rồi ra quyết định, hắn cử Ciel dẫn người kiểm tra lại một lần, đồng thời cử cả Edmund đi cùng. Tinh thần lực của Edmund rất cao, nếu chỉ trong tình huống có nhiều sóng tinh thần dao động mới có thể đo được vật thể dưới lòng đất thì dẫn hắn theo là ổn nhất.
Về đến nhà thì trời đã tối, Louis ngồi ngay ngắn trong xe không gian, trầm ngâm nghĩ gì đó, phó quan không dám quấy rầy hắn nên im cun cút ngồi ở vị trí điều khiển, tuy đây là xe tự lái.
Hơn nửa ngày sau, phó quan mới nghe thấy một câu hỏi từ phía sau truyền đến: “…… Alorin có quen công chúa Scarlett không?”
Phó quan cẩn thận nghĩ, “Hẳn là có. Alorin là bạn tốt cùng trường với bệ hạ, thời trẻ có quen biết, công chúa là em gái bệ hạ, có lẽ đã từng tiếp xúc với Alorin.”
Louis lại nghĩ gì đó, “Tôi nhớ rõ, thời điểm khiến nhà nhà đều biết tên tuổi của Alorin là cuộc chiến báo thù bảy ngày. Ông ấy dùng bảy ngày san bằng Liên Bang Strick, sau đó Liên Bang Strick mới trở thành một phần bản đồ của Đế Quốc, từ đây, thực lực Đế Quốc tăng mạnh và bệ hạ cũng nhận được vô số lời tán dương.”
Phó quan chớp chớp mắt, quay đầu, “Thượng tướng, rốt cuộc ngài muốn nói gì?”
Đã là chuyện của vài thập niên trước, lúc cuộc chiến báo thù bảy ngày nảy sinh thì phó quan chưa được sinh ra. Bọn họ không trải qua, cho nên không biết những người già cả tại sao lại kích động khi nhắc đến cuộc chiến đó, còn có những người giống Thiệu phu nhân, do quá kích động còn đặt tên con trai mình tương tự với tên chủ tướng Alorin.
[Trạch Lâm = Alorin? Cái này tui không biết, bạn nào biết chuyển ngữ thì trợ giúp nhé]
Louis lắc lắc đầu, “Không có gì, đột nhiên nhớ tới những việc này thôi.”
Louis nhớ tới những việc này, đến hôm nay Trì Chiếu nghe thấy giọng nói của Alorin xong cũng lên Tinh Võng tra xem Alorin là ai và cũng thấy được tin tức về cuộc chiến báo thù ngày lừng danh ấy.
Trì Chiếu đọc lướt, mọi thông tin đều giống như lời Louis nói, Alorin thần dũng vô cùng, chỉ cần bảy ngày đã tự thân đánh bại hoàn toàn chính quyền một quốc gia, thậm chí còn không sát hại dân thường, không có chính quyền và quân đội, bình dân còn sót lại có muốn báo thù cũng không biết nên làm thế nào.
Alorin giết thủ lĩnh Liên Bang, bắt vài tên quan chức cấp cao của Liên Bang, sau đó bỏ lại cục diện hỗn loạn mà đi, sau khi Alorin đi, hoàng đế phái vài tướng quân, dễ như trở bàn tay đã trấn áp được sự phản kháng từ dân chúng Liên Bang, cuối cùng Đế Quốc cứ thế thuận lợi thâu tóm Liên Bang Strick.
Mà nguyên nhân một chuỗi chiến tranh bùng nổ là do công chúa Scarlett.
Công chúa Scarlett đi du lịch tại Liên Bang Strick, đã cố gắng che giấu thân phận nhưng vẫn bị người Liên Bang nhận ra, quan hệ giữa hai nước vẫn luôn xung đột, người Liên Bang ôm thù, tàn nhẫn giết hại công chúa, tin tức truyền về Đế Quốc, hoàng đế giận dữ, lúc này mới xảy ra một loạt vấn đề sau đó.
Trì Chiếu yên lặng nhìn Tinh Võng, cậu sợ hãi tìm hệ thống hòng được an ủi, “Hệ thống, sao việc này cứ quái quái, càng nghĩ càng thấy ớn.”
【 kỳ thật, tui cũng cảm thấy vậy……】
Công chúa chết, hai nước đã lập tức chiến tranh, rõ ràng là hai quốc gia kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Alorin chỉ dùng bảy ngày đã dập nát chính quyền của đối phương, kể cả có phẫn nộ do công chúa chết đi thì cũng không đến mức bùng nổ sức mạnh như người khổng lồ xanh chứ?
Hơn nữa, cái chết của vị công chúa này cũng quá…… Quá đúng dịp, nếu đứng trên góc độ quốc gia, hoàn toàn không xét đến tình cảm thì Trì Chiếu còn cảm thấy cái chết của công chúa Scarlett thật giá trị, cái chết này mang lại lợi ích cực kì to lớn cho Đế Quốc.
Tâm tình của Trì Chiếu và hệ thống rối rắm như nhau, đều là người ngoài, không có tình cảm cho Đế Quốc, cũng không hưởng chế độ giáo dục của Đế Quốc mà đơn thuần chỉ là nhìn vấn đề theo góc độ của người ngoài cuộc, vì thế bọn họ đã mau chóng hoài nghi tính chân thật của câu chuyện này. Thật ra dân chúng Đế Quốc cũng không phải không có người nghi ngờ, nhưng những mối nghi ngại này đã sớm bị trấn áp, hơn nữa so với một công chúa đã chết, mọi người coi trọng ích lợi hơn, cho nên tới tận bây giờ vẫn không có sóng gió gì.
Buổi tối Louis về, Trì Chiếu ngồi trên giường, ánh mắt trông mong nhìn hắn đi tới đi lui, thay quần áo rồi rửa mặt xong, Louis nằm lên giường nhưng không nằm ngay ngắn mà là nửa nằm, hắn nhìn về phía Trì Chiếu, “Có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Trì Chiếu trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.
Louis chưa bao giờ thấy bộ dáng rối rắm của cậu như bây giờ, hắn cười cười, “Nói đi, cái gì?”
Trì Chiếu hơi hơi hé miệng, hồi lâu cậu mới hỏi ra thành tiếng câu hỏi đã đắn đo rất lâu, “Em muốn biết, điều anh nguyện trung thành là gì.”
“Là hoàng đế, hay là……”
Louis giật mình, một giây sau, hắn chậm rãi lắc đầu, “Là Đế Quốc.”
Trì Chiếu nhẹ nhàng thở ra, trước kia cậu đã biết hoàng đế ở thế giới này không phải người tốt lành gì, nếu không kết cục cũng sẽ không bị em trai lật đổ, nhưng hôm nay Trì Chiếu mới phát hiện, lão hoàng đế này không chỉ không tốt, còn vô cùng có khả năng là một tên đáng chết, cậu không hy vọng người Louis nguyện trung thành là lão ta, nếu là thật thì đến khi phát hiện chân tướng, Louis chắc chắn sẽ rất khổ sở.
Nghe đến đây, hệ thống không chịu cô đơn lại mở miệng.
【 À mà nè, ký chủ, tui cảm thấy so với hoàng đế thì……】
Trì Chiếu đen mặt: “Biết rồi biết rồi, kể cả so với ai thì ta cũng vẫn là kẻ khiến Louis khổ sở nhất, mi nhắc đi nhắc lại làm gì?”
Hệ thống: “……”
Nếu cậu đủ tự giác thì tôi việc gì phải nhắc! Ký chủ rác rưởi!
……
Tuy không biết vì sao Thiệu Trạch An đột nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng Louis vẫn dựa theo tình tình thực tế mà trả lời, trả lời xong, hắn nhìn về phía thiếu niên nhu thuận đang rũ mắt, “Em thì sao?”
Trì Chiếu ngẩng đầu, vài giây sau mới phản ứng lại, cậu chui vào ổ chăn, nhắm mắt và trả lời mơ hồ: “Em không phải quân nhân, không có ý thức trách nhiệm cao cả. Nếu bắt buộc phải trả lời thì…… Thứ em nguyện trung thành là sinh mệnh.”
Chỉ một câu nhưng nghe qua tai ba người lại trở thành ba ý.
Qua tai Morris, lão cho rằng Trì Chiếu nói đến mạng sống của chính mình cho nên mới lựa chọn phản quốc.
Nghe vào tai Louis, hắn cho rằng Trì Chiếu nói đến sinh mệnh của dân chúng Đế Quốc, bởi từ trước tới giờ trách nhiệm của hắn là gánh vác nguy hiểm bất thình lình, bảo vệ sinh mệnh của dân chúng và quân sĩ.
Chỉ có hệ thống, chỉ có nó mới biết rõ Trì Chiếu, cũng hiểu đúng ý Trì Chiếu.
Thứ cậu nguyện trung thành, tôn kính, lại là mạng sống, ở bất cứ đâu và của bất cứ ai.
Bởi vì đã từng chết, cho nên cậu biết cái chết lạnh lẽo và bất lực đến thế nào, nên cho dù không thể cứu người khác, cậu cũng kiên quyết không hại người, đây là cố chấp của cậu, khảm sâu vào tận linh hồn.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả: Ây da, muốn gả cho Trì Chiếu
Louis: Cho nói lại?
Tác giả:……