Sáng sớm hôm sau, Trì Chiếu vừa ra khỏi cửa, chưa đến bãi đỗ xe đã gặp Kỳ Dục Dương.
Tuy hôm qua Trì Chiếu đã biết hắn ở gần đây nhưng cũng chưa vội trở mặt, Trì Chiếu suy nghĩ trong thoáng chốc rồi quyết định bỏ qua hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc sắp đi qua Kỳ Dục Dương thời điểm, Kỳ Dục Dương rũ mắt mở miệng “Sáng nay tôi sẽ đi gặp bác sĩ.”
Bước chân Trì Chiếu khựng lại.
Cậu khẽ quay đầu, Kỳ Dục Dương cũng từ từ nhìn cậu, hắn hé miệng như đang hồi hộp vì những lời sắp thốt ra “Em đi cùng tôi nhé?”
Ánh mắt Trì Chiếu khẽ chuyển động, Kỳ Dục Dương hồi hộp nhìn, nhưng mặc hắn thấp thỏm, cuối cùng Trì Chiếu vẫn lắc đầu, “Không được.”
Dường như chỉ trong thoáng chốc, tia hi vọng trong mắt Kỳ Dục Dương tắt ngúm, Trì Chiếu lặng lẽ hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi. Chỗ này là hiên của tòa chung cư, sau khi Trì Chiếu đi vào thang máy, cậu không thể biết tình hình của Kỳ Dục Dương nữa, chỉ đành hỏi hệ thống, “Biểu cảm hiện giờ của anh ta như thế nào?”
【 Y như khóc tang vợ chết. 】
Trì Chiếu: “……”
Tuy biết thừa là hệ thống móc mỉa mình, nhưng chính cậu cũng phải thừa nhận, cảm giác này uất không tả nổi……
Kỳ Dục Dương điều trị năm ở bệnh viện, vào khoa tâm thần năm, liên tục tiếp nhận tư vấn tâm lý của bác sĩ năm, nhưng tất cả những thứ hắn đúc kết được lại là, thần y, hay liệu pháp chữa trị tiên tiến nhất thế giới gì đó đều vô nghĩa, nếu hỏi chúng có tác dụng gì không, có, chúng làm tâm trạng hắn càng thêm tệ hại.
Bởi vậy, Kỳ Dục Dương không có mấy thiện cảm với bác sĩ tâm lý hay bác sĩ khoa tâm thần. Bởi thất vọng quá nhiều lần nên không bao giờ ôm hi vọng nữa.
Sáng sớm ngồi trong phòng trang điểm, chuyên viên trang điểm đang make up cho cậu, trợ lý mới người đại diện cũng đang chỉnh trang cho Trì Chiếu, Trì Chiếu khoanh chân trái, mười ngón khép lại đặt trên đầu gối, thẫn thờ một lúc, cậu hỏi trợ lý, “Hôm nay anh phải diễn mấy cảnh?”
Trợ lý giở kịch bản, cúi đầu nói: “Ba cảnh, sáng một chiều hai, buổi chiều có cảnh hành động, anh Tiết, có dùng đóng thế không?”
Trợ lý nhỏ hỏi xong nhưng không nghe thấy tiếng trả lời bèn ngẩng đầu, thấy Trì Chiếu vẫn cứ như lạc vào cõi thần tiên, lại hỏi tiếp lần nữa.
Trì Chiếu chớp chớp mắt, không đáp mà hỏi lại, “Bao giờ kết thúc cảnh buổi sáng?”
Trợ lý nhỏ bật cười, “Em biết làm sao được, phải xem trạng thái của anh thế nào, nếu trạng thái tốt có khi diễn một lượt là qua.”
…… Không bao giờ đâu chú em.
Trì Chiếu hậm hực duỗi chân đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, đột nhiên tiếng hệ thống vang lên trong đầu.
【Cậu muốn đi gặp hắn? 】
Trì Chiếu dùng mũi chân cọ cọ mặt đất xi măng, “Không, ta chỉ muốn nghe thử xem Trình Nhiên trị liệu cho Kỳ Dục Dương thế nào thôi.”
Thì là đi gặp hắn còn gì?
【 đừng mơ, cậu mà đi, Kỳ Dục Dương bên kia sẽ biết ngay, một ngôi sao, đi đâu cũng sẽ bị chú ý, cậu không nghe trộm được đâu, ngoan ngoãn ngồi ở đây đi. Hơn nữa, Trình Nhiên chính là bác sĩ tâm lý hàng đầu trẻ nhất ở thế giới này, có anh ta ở đây, nhất định cậu sẽ toại nguyện vào tù. 】
Trì Chiếu: “…… Tốt, nhận lời chúc phúc của mi.”
Kỳ Dục Dương không tới phòng khám của Trình Nhiên ngay, hắn ở bên ngoài phòng khám hơn tiếng, ngồi trong ô tô, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, chỉ hi vọng màn hình sáng lên. Nhưng tiếc là màn hình chẳng sáng lên, người hắn nhớ nhung kia, cũng không hề gọi điện lấy một lần.
Kỳ Dục Dương nhà giàu xông xênh, hẹn gặp Trình Nhiên trọn một ngày, Trình Nhiên rảnh rỗi không có gì làm bèn đọc sách trong phòng, lật mấy chục trang xong, anh ta đến bên cạnh cửa chớp, nhìn chiếc xe thương vụ màu đen dưới lầu.
Từ giờ sáng chiếc xe này đã đỗ ở đây, chủ xe vẫn ngồi tư thế y nguyên lúc vừa đến, không xuống xe cũng không buồn làm gì khác.
Trình Nhiên cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ Kỳ Dục Dương vẫn ôm hi vọng Tiết Thanh sẽ đổi ý?
Không cần nghĩ Trình Nhiên cũng biết chắc chắn Kỳ Dục Dương đang đợi Tiết Thanh, nhưng hiện tại Tiết Thanh bài xích hắn đến vậy, làm gì có chuyện sẽ đi cùng hắn tới gặp bác sĩ, đúng là ảo tưởng.
Tầng trên tầng dưới, hai người có suy nghĩ khác nhau, lúc gặp nhau cũng không cho nhau được sắc mặt tử tế. Kỳ Dục mặt đen như đáy nồi, Trình Nhiên lại trưng vẻ mặt đắc ý khi thấy người khác gặp họa. Cũng may Trình Nhiên vẫn nhớ thân phận của mình, anh ta vươn tay, “Ngồi đi.”
Ngồi trên ghế da dạng nằm trong văn phòng bác sĩ tâm lý, Kỳ Dục Dương không nằm xuống mà nhìn Trình Nhiên, “Trước anh tôi cũng từng gặp các bác sĩ tâm lý khác, tôi gặp ai cũng chỉ biết nói một câu thôi, đồ vứt đi.”
Trình Nhiên mỉm cười đáp: “Tôi nghĩ họ cũng sẽ nói một câu về anh, đồ hết thuốc chữa.”
Kỳ Dục Dương híp mắt, độ ấm trong mắt giảm xuống, Trình Nhiên đứng lên nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên anh có thể yên tâm, tôi không giống họ. Đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện chứng bệnh tôi không chẩn đoán được.”
Trình Nhiên dùng từ rất cẩn thận, anh ta nói không có bệnh anh ta không chẩn đoán được mà không nói rằng không có bệnh anh ta không chữa được, nói cách khác, anh ta nhất định có thể chẩn đoán nguyên nhân phát bệnh, nhưng chữa khỏi hay không lại là chuyện khác.
Điều này dĩ nhiên có nguyên do, triệu chứng của bệnh tâm lí và bệnh trên cơ thể tương đồng với nhau, có vài bệnh không chữa khỏi được. Nếu chữa được hết thì Trình Nhiên cũng không đi làm bác sĩ tâm lý làm gì, thay vào đó đổi thành đi làm thủ lĩnh ma giáo còn hơn.
Không hề ba hoa, cũng không hề khiêm tốn, cái nhìn của Kỳ Dục Dương với Trình Nhiên rốt cuộc cũng khá hơn một chút, nếu trước đó hảo cảm là / thì hiện tại đã thành /.
……
Quá trình thăm khám bước đầu của Trình Nhiên với Kỳ Dục Dương cũng giống như các bác sĩ khác, đều yêu cầu hắn nói ra điều mình cảm thấy không ổn, sau đó thử tự dự đoán nguyên nhân bệnh, rồi cuối cùng cho hắn xem vài bức ảnh kì lạ.
Kỳ Dục Dương khá khó chịu với quá trình này, bởi đã quá quen nên mới thấy khó chịu. Trình Nhiên nhận ra hắn mất kiên nhẫn nhưng không làm gì, chỉ từ từ cất ảnh chụp, cười nhạt với Kỳ Dục Dương, “Trên thế giới này không thiếu bác sĩ tâm lý giỏi, dựa vào tài lực của chủ tịch Kỳ, tôi nghĩ những vị bác sĩ kia cũng không phải đồ bỏ đi, thậm chí có người còn giỏi hơn tôi một chút.”
Kỳ Dục Dương nhíu mày, “Cuối cùng anh định nói gì.”
“Tôi nghĩ rằng, bọn họ không bốc thuốc đúng bệnh không phải vì trình độ có hạn, mà là vì thông tin họ có được không toàn diện. Lần trị liệu cuối cùng của anh diễn ra vào một năm trước, khi đó anh còn chưa quen Tiết Thanh, đúng không?”
Kỳ Dục Dương im lặng mất một lúc, “Tôi quen Tiết Thanh từ trước rồi, là bạn học cấp .”
Trình Nhiên ngây ra, hiển nhiên không nghĩ tới việc họ còn có quan hệ này, lại đặt vấn đề: “Vậy anh cố gắng nhớ lại một chút, trước lúc anh bắt đầu đau đầu đến lúc phát hiện Tiết Thanh có thể ngưng cơn đau đầu của bản thân, anh có từng gặp Tiết Thanh không.”
Kỳ Dục Dương mím môi, “Không.”
Nói đoạn, hắn lại nhanh chóng ngẩng đầu, “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Tiết Thanh.”
Trình Nhiên trợn mắt, “Liên quan gì? Liên hệ rõ ràng đến thế rồi mà anh còn không nhận ra ư? Chỉ nhìn thấy cậu ấy mới không bị đau đầu, tức là bệnh của anh chỉ có thể liên quan đến cậu ấy, nguyên nhân bệnh có lẽ là vì Tiết Thanh, những bác sĩ trước đó không khám ra vì họ chưa từng biết đến Tiết Thanh, họ cũng không biết quan hệ bạn học giữa hai người.”
Kỳ Dục Dương không kể ra việc mình bị bắt cóc, hắn chỉ nói năm trước đã từng bị chấn thương tâm lý nặng, Trình Nhiên thấy hắn đang mâu thuẫn nên không tiếp tục hỏi thêm, thời gian còn dài, không vội. Bởi vậy Trình Nhiên cũng chưa kịp nhận ra rằng nếu nguyên nhân bệnh của Kỳ Dục Dương có liên quan đến Tiết Thanh thì sẽ là một chuyện đáng sợ nhường nào.
Kỳ Dục Dương nhìn chằm chằm Trình Nhiên, gằn từng chữ một: “Bởi vì tôi yêu cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy sẽ yên tâm, nên mới không đau đầu, cậu ấy cho tôi cảm giác an toàn mà người khác không cho được. Đây là nguyên nhân, điều cậu nói không liên quan.”
Nét mặt Trình Nhiên thay đổi, anh ta dựa vào lưng ghế, phản bác: “Kỳ Dục Dương, chủ tịch Kỳ, hình như anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi thì phải, một người là thuốc cứu mạng của người khác là có thật, nhưng tuyệt đối không phải trường hợp của anh với Tiết Thanh. Nếu một người có phản ứng tâm lí mức độ cao với người khác thì chỉ có hai trường hợp, một, hai người đã quen nhau từ rất lâu nên trở thành trụ cột tinh thần cho người còn lại, hai, giả sử đó không phải là người nên mới có sức mạnh xoa dịu tinh thần cho anh. Anh với Tiết Thanh là trường hợp nào?”
Nói xong Trình Nhiên ngồi thẳng dậy, khuỷu tay chống xuống bàn làm việc, nghiêm túc dò hỏi Kỳ Dục Dương, “Hay là, năm trước anh đã yêu Tiết Thanh rồi?”
……
Hôm nay Trì Chiếu về nhà vẫn sớm như trước, cậu chợt nhận ra rằng mình càng phiền lòng thì kĩ năng diễn xuất lại càng tốt, cảnh quay buổi chiều kia cậu không thế thân mà tự đánh cùng người dạy động tác luôn, người nọ xém tí nữa bị cậu đánh ra đôi mắt gấu trúc luôn kìa.
Tuy để lại ám ảnh không nhỏ với người dạy động tác, nhưng hiếm hoi lắm Trì Chiếu mới quay một lần là qua, về đến nhà ăn cơm chiều xong, cậu quay ra phòng khách xem TV.
Như bình thường thì giờ này Trì Chiếu đã sớm về phòng ngủ đi nghịch điện thoại, nhưng hôm nay gần giờ tối vẫn chưa chịu vào, vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm TV, hệ thống bó tay.
【 cậu đợi ở đây thì có ích gì, bao giờ anh ta về cậu cũng không biết mà. 】
Đột nhiên Trì Chiếu bị nói trúng tim đen, do dự vài phút, cuối cùng cậu vẫn tắt TV, đứng dậy.
Thấy cậu chuẩn bị về phòng ngủ, lúc này hệ thống mới vừa lòng.
“Leng keng ——”
Trì Chiếu xoay đầu, hệ thống le te báo cáo trước.
【 Kỳ Dục Dương ở bên ngoài. 】
Trì Chiếu cuống cuồng xỏ dép lê, bước thấp bước cao chạy ra, tới cửa, cậu lại phanh gấp. Không thể mở cửa.
Trì Chiếu đang nghĩ xem cách một cánh cửa nên nói câu gì để đuổi người ta đi, nhưng chưa kịp nghĩ xong, Kỳ Dục Dương đã mở miệng trước.
Kỳ Dục Dương nhìn chằm chằm camera, đồng nghĩa với việc nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt Trì Chiếu lúc này chẳng khác gì việc hai người đang đối diện cả. Thoáng cái, Trì Chiếu lại thấy hồi hộp.
“……Anh không thích khám bác sĩ.”
Giọng Kỳ Dục Dương trầm thấp lành lạnh, lại như vương chút gì yếu đuối, hắn biết Tiết Thanh đang đứng sau cửa, cũng biết Tiết Thanh sẽ không mở cửa cho mình, vậy nên tự lẩm bẩm “Vào bệnh viện tức là không khỏe mạnh, tim anh, não anh, bệnh về thần kinh nữa. Có bệnh thì trị, anh không sợ bị bệnh, chỉ sợ rằng…bệnh của mình có chữa cả đời cũng không khỏi.”
Có một số căn bệnh không phải bệnh nan y nhưng còn đáng sợ hơn bệnh nan y nhiều, bởi những bệnh đó tàn phá người bệnh bằng tâm lý, dần dần tuyệt vọng, dần dần buông xuôi, khi người bệnh biết mình phải làm bạn với ốm đau cả đời, đó mới là thời khắc khổ sở nhất.
Người khỏe mạnh không thể hiểu người mắc bệnh sợ hãi khổ sở bao nhiêu, loài người là động vật quần cư, ai cũng sợ mình lạc loài. Sự rối rắm và khủng hoảng của Kỳ Dục Dương cũng xuất phát từ lí do đó. Hắn sợ Tiết Thanh rời xa hắn, chỉ vì hắn không bình thường.
Kỳ Dục Dương nói liên miên, nghĩ đến đâu nói đến đó, cũng mặc kệ người sau cánh cửa có còn ở đó không, nói đến lời cuối cùng, Kỳ Dục Dương bước về phía trước một bước.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào ván cửa hơi lạnh, vị trí chạm vào vừa vặn chính là chỗ Trì Chiếu đang đứng. Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, cực độ nhẹ nhàng, trong cơn hoảng hốt, dường như Trì Chiếu thấy ngón tay hắn đang lưu luyến trên má mình “Mấy ngày gần đây trời rất nóng, nhưng đừng bật điều hòa quá lạnh.”
“Anh đi đây, ngủ ngon.”
- -----
Hi mọi người, lâu quá rồi nhỉ. Tui xin lỗi nhiều rồi nên cũng không xin lỗi nữa:D Năm nay tui phải ôn thi đại học, chắc chắn lịch ra chương không đều. Cố gắng đợi tui thi xong đã nha.
Cho những ai thắc mắc tại sao tui đổi xưng hô của Kỳ Dục Dương vừa là xưng “tôi” nhưng vừa xưng “anh”: Quan hệ hai người là đơn phương, lúc Kỳ Dục Dương giữ kẽ, tinh ý tiếp cận sẽ xưng “tôi”, nhưng lúc cảm xúc bùng nổ như những lúc nói lời tâm tình sẽ xưng “anh”. Lúc nào hai người về chung mái nhà sẽ chuyển hết thành “anh”.Đừng ai nghĩ tui bị lú, lúc anh lúc tôi, có dụng ý cả đó, ý kiến ý cò lên phường.